Em Gái Của Gian Thần

Vốn dĩ lão thái thái là một người cố chấp, tính tình ương ngạnh lại còn thích khống chế người khác.

Bà ta cho rằng đám hậu bối đều phải nghe răm rắp lời nói của mình không bao giờ được làm trái ý mình.

Nhưng bà lại không ngờ đến chuyện, hai tháng trước thế mà Lý Tu Tùng lại dám cả gan nói bà là người nhẫn tâm, hắn nguyện xuất gia làm hoà thượng cũng không muốn quay về Lý gia gặp người mẫu thân này.

Đến hôm nay, ngay cả đám hậu bối còn dám trước mặt bà nháo loạn. Dù sao bà cũng đã gần bảy mươi tuổi tất nhiên khi gặp phải đả kích và tức giận như vậy, làm sao có thể chịu đựng được liền ngất xỉu.

Song Hồng nhìn thấy lão thái thái ngất xỉu, nàng ta bị dọa đến tim muốn rớt ra ngoài, sau đó nhanh kêu lên: " Không hay rồi. Lão thái thái, lão thái thái ngất xỉu rồi."

Nghe nàng ta nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều trở nên khiếp sợ. Cũng không còn thời gian để trách móc nhau, cũng không rãnh để khóc lóc hay khuyên can người khác. Cả đám người Lý gia rối loạn như tổ ong vò vẽ, bọn họ vội vàng chạy đến bên cạnh lão thái thái.

Hiện giờ sắc mặt lão thái thái rất kém, đôi mắt nhắm chặt miệng lại càng khép chặt hơn, bà đã bất tỉnh không còn biết chuyện gì nữa.

Dù sau lão thái thái cũng là mẫu thân thân sinh của Lý Tu Trúc và Lý Tu Bách, vì thế hai người bọn họ đều luống cuống cả lên.

Huynh đệ bọn họ muốn nhanh đưa lão thái thái hồi phủ, bọn họ còn phân phó gã sai vặt lập tức đi mời đại phu tốt nhất trong kinh thành đến Lý phủ. Chờ sau khi bọn họ trở về sẽ có đại phu đến chuẩn bệnh ngay cho lão thái thái.

Sau đó lại là một trận gà bay chó sủa, mọi người vội vàng quay về phòng thu dọn hành trang của mình, cùng các nha hoàn, gã sai vặt cầm đèn lồng trong đêm khuya quay trở về Lý phủ.

Lúc này Lý Tu Trúc thay mặt Lý gia đi đến cáo từ với Đại Giác Pháp Sư, cũng như tạ lỗi vì cả đêm đã quấy rầy đến sự thanh tịnh nơi cửa Phật.

Đại Giác Pháp Sư vẫn luôn ngồi thiền trên ghế vừa nhắm mắt vừa gật đầu với Lý Tu Trúc, sau đó ông ta bảo một tiểu hoà thượng tiễn bọn họ rời khỏi đây.

Xe ngựa đã được chờ sẵn trước cửa chùa chỉ là muốn đi đến chỗ xe ngựa thì mọi người phải tự mình đi. Bởi vì trời tối càng làm cho đoạn đường này trở nên khó đi hơn.

Tuy rằng đã vào mùa hạ, hiện tại cũng đã qua canh hai thời tiết bắt đầu trở lạnh. Lý Duy Nguyên vì sợ Lý Lệnh Uyển cảm thấy lạnh, hắn liền đem áo choàng khoác lên người nàng, cẩn thận buộc dây áo choàng lại, dặn dò nàng: " Sợ là sau khi trở về sẽ vẫn nháo loạn một trận nữa, chờ sau khi lên xe ngựa muội hãy nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."

Lý Lệnh Uyển nghe xong liền gật đầu không lên tiếng, bởi vì bây giờ nàng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Lý Duy Nguyên khoác áo choàng cho nàng xong lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của nàng, nhịn không được liền đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, nắm lấy tay nàng cùng nhau đi phía sau đám người của Lý gia tiến đến cổng chùa.

Chờ sau khi tới trước cổng chùa, Lý Duy Nguyên tự mình đưa Lý Lệnh Uyển lên xe ngựa, hắn còn phân phó Tiểu Phiến phải chăm sóc cho nàng thật tốt, lúc này hắn mới leo lên ngựa.

Hắn là trưởng tôn của Lý gia, hơn nữa hiện tại mọi người đều hoảng loạn cho nên mọi chuyện đều do một tay hắn sắp xếp.

Trên đường hồi Lý phủ, trong bên trong xe ngựa Lý Lệnh Uyển vì mệt mỏi mặc cho đường xá có xóc nẩy như thế nào, ngay cả Lý Lệnh Kiều khóc lóc ra sao thì nàng vẫn dựa vào vách xe mơ mơ màng màng ngủ mất.

Cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại. Bởi vì nàng vẫn còn đang trong cơn mê ngủ, cho nên khi xe ngựa dừng lại cả cơ thể nàng lảo đảo đầu nàng đụng trúng vào vách xe. Tuy rằng đụng không mạnh lắm nhưng cũng làm cho nàng kêu lên một tiếng.

Lúc này màn xe được vén lên Hồng Ngọc đỡ Lý Lệnh Kiều xuống xe, Tiểu Phiến cũng nhanh chân tiến đến đỡ nàng bước xuống.

Sau khi nàng bước xuống xe ngựa, Lý Duy Nguyên đã đưa lão thái thái vào bên trong Lý phủ. Nhưng hắn vẫn không yên tâm về nàng, cho nên nên hắn lập tức quay lại tìm nàng.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy nàng đưa tay xoa cái trán, hắn vội vàng tiến đến hỏi nàng: " Làm sao vậy? Lúc xe ngựa dừng lại muội bị đụng trúng đầu sao?"

Theo sau hắn đưa tay xoa trán nàng lại cẩn thận xem xét một phen. Hắn nhìn thấy trán nàng không sưng lắm lại không trầy xước, hắn thoáng yên tâm.

Hắn nhìn thấy bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ của nàng có chút ngây thơ, trong lòng hắn cảm thấy dường như có một dòng nước ấm áp chảy ngang qua trái tim hắn.

Vì vậy hắn nhịn không được liền đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nàng, khẽ cười nói nhỏ một tiếng: " Tiểu ngốc."

Hắn không đợi nàng đáp lời, liền phân phó Tiểu Phiến: " Một lúc nữa sẽ có nhiều chuyện rối loạn ngươi phải chăm sóc tốt cho tiểu thư. Cũng không cần đưa muội ấy vào bên trong phòng chỉ cần tìm một chỗ nào yên tĩnh đợi là được rồi. Nếu có cơ hội nhanh đưa tiểu thư của ngươi trở về phòng nghỉ ngơi."

Tiểu Phiến nhất nhất đáp ứng. Tiếp đến hắn vẫn đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nàng một cái, mỉm cười nhìn nàng lúc này hắn mới xoay người bước vào trong.

Gió đêm thổi qua mặt Lý Lệnh Uyển, chợt cảm thấy thanh tỉnh lại một chút. Nàng liền đưa tay sờ vào mặt mình, nàng cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng lắm.

Bất quá nàng cũng không nghĩ ra rốt cuộc là điều gì không thích hợp. Lúc này Tiểu Phiến liền nhanh tay đỡ nàng vào cửa phủ, sau đó bọn họ đi một mạch đến Thế An Đường.

Gã sai vặt sớm đã mời đại phu đến đây. Chờ sau khi lão thái thái được mọi người dùng ghế nâng vào phòng lập tức bọn họ đặt bà lên giường, Lý Tu Trúc cùng Lý Tu Bách vội vàng mời đại phu đến giường để bắt mạch cho bà.

Vị đại phu này có vẻ đã bốn mươi tuổi, ông ta có một bộ râu dài đến tận cổ. Sau đó ông ta nhanh chóng đi đến bên giường bắt mạch cho lão thái thái.

Hiện giờ trong chỉ có hai huynh đệ Lý Tu Trúc, Lý Tu Bách, và Lý Duy Nguyên mà thôi. Còn tất cả nữ quyến đã lui ra ngoài chờ đợi, bởi vì bọn họ không dám ở lại quấy rầy đại phu chẩn bệnh.

Đại phu bắt mạch xong, Lý Tu Trúc liền mở miệng hỏi rốt cuộc lão thái thái bị làm sao.

Đại phu trả lời nguyên nhân là do lão thái thái tức giận quá độ, khí huyết không thể lưu thông lại còn bị trúng gió, cho nên mới dẫn đến ngất xỉu.

Hiện giờ lão thái thái đã không sao chỉ cần dùng nhân sâm bồi bổ thì sẽ nhanh chóng hồi phục.

Lý Tu Trúc nghe xong, lập tức kêu gã sai vặt đi theo đại phu bốc thuốc. Theo sau hắn liền nói với đám người chờ đợi ở bên ngoài phòng: " Nhiều người ở đây như vậy cũng không tốt sẽ gây ra nhiều tiếng ồn quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi. Nguyên nhi, tạm thời cháu hãy trở về phòng trước đi, ta cùng Tam thúc của cháu ở lại nơi đây được rồi."

Mọi người vội đáp ứng, nhưng cũng không dám trở về phòng mình nghỉ ngơi, bọn họ chỉ tìm đại những gian phòng trong Thế An Đường nghỉ nơi thôi.

Gã sai vặt đã bốc thuốc trở về, hắn ta liền vội vàng đem thuốc vào phòng.

Lý Tu Trúc cùng Lý Tu Bách tự mình đi nấu thuốc cho lão thái thái. Sau một lúc, hai người bọn họ lại nghe trong phòng có tiếng họ khan còn có tiếng thở dài thì ra bà đã tỉnh lại.

Vì thế hai người bọn họ lập tức quỳ xuống trước giường của bà. Đám người Từ thị cùng đám tôn bối khi nghe tin lão thái thái tỉnh lại, bọn họ cũng vội vàng đi vào phòng.

Vừa bước vào phòng bọn họ liền nhìn thấy hai huynh đệ Lý Tu Trúc và Lý Tu Bách đang quỳ gối trước giường. Đám người bọn họ cũng quỳ xuống.

Lý Tu Tùng không ở đây, vì vậy trong phòng này chỉ có Lý Tu Trúc là vai vế lớn nhất, hắn vừa khóc vừa thỉnh tội với lão thái thái: " Là do đám hậu bối chúng ta bất hiếu làm cho mẫu thân tức giận quá độ đến sinh bệnh, chúng ta xin mẫu thân trách phạt."

Lão thái thái nghe xong chỉ biết thở dài một tiếng. Dù sao thì bà cũng đã lớn tuổi còn bị chọc tức đến như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho cơ thể khí huyết thông cho nên mới ngất.

" Thôi, tất cả đều đứng lên đi." Bà vừa mới tỉnh lại, cổ họng có chút khó chịu, vì vậy giọng nói cũng có chút khàn khàn không nói rõ chữ.

Nếu muốn nghe rõ thì mọi người phải cố gắng lắm mới có thể nghe được. Tuy rằng lão thái thái đã nói như thế, nhưng Lý Tu Trúc cũng không dám đứng lên vẫn khóc lóc quỳ trên mặt đất.

Bà lại nói tiếp: " Hiện giờ ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì? Giữ lại nước mắt đi chờ sau này ta chết rồi ngươi hãy khóc."

Lý Tu Trúc nghe bà nói thế càng khóc nhiều hơn, hắn nói: " Mẫu thân sao lại có thể nói những lời nói này, nhi tử nguyện chết trăm lần cũng không thể để mẫu thân chết được."

Lúc này lão thái thái lại trầm mặc một chút, theo sao bà nói: " Ngươi cũng đã là phụ thân của người ta, con cũng có, tại sao còn trước mặt tiểu bối khóc lóc thành cái dạng này? Mau đứng lên đi. Chỉ biết khóc lóc ta nhìn thấy thôi đã đau đầu."

Lý Tu Trúc nghe thấy lão thái thái nói xong, hắn mới đứng dậy. Sau đó bà cũng phất tay với mọi người đang quỳ ở trong phòng, nói: " Các ngươi cũng đứng lên đi."

Mọi người mới dám đứng dậy. Lão thái thái hướng mắt nhìn những hậu bối đang đứng phòng, trong lòng bà chỉ cảm thấy thất vọng cùng chán nản.

Bởi vì việc Lý Tu Tùng xuất gia làm hoà thượng đã làm cho bà gặp đả kích quá lớn, hơn nữa vừa rồi còn nhìn thấy đám tôn bối đứng trước mặt mình tranh cãi và đánh nhau.

Bà chợt nghĩ, sợ rằng sau này nếu thật sự bà chết đi, không biết Lý gia này sẽ loạn như thế nào nữa.

Nghĩ đến đây, bà càng cảm thấy vô cùng chán nản thất vọngđến cả người cũng không còn chút sức lực nào.

Ánh mắt bà thoáng nhìn qua Lý Lệnh Yến cùng Lý Lệnh Kiều, bà nhìn thấy các nàng chỉ đứng cúi đầu, cho nên bà không nhìn rõ biểu tình trên mặt của các nàng là gì.

Vốn dĩ lúc trước trong lòng bà cũng đã không thích hai đứa cháu gái này. Một người thì quá mưu mô

chẳng dễ gì nắm được điểm yếu của nàng, đến cả việc biết rõ bản thân mình bị lừa gạt cũng không thể lên tiếng vạch trần nàng.

Người còn lại thì quá ngu ngốc bị người khác tính kế cũng không biết, tính tình thì nóng nảy gặp chuyện thì chỉ biết nháo loạn lên mà thôi, làm sao có thể giải quyết vấn đề?

Còn về phần Lý Lệnh Quyên rõ ràng bản thân mình bị người ta lợi dụng mà cũng không hay biết. Tuy rằng hiện tại nàng còn nhỏ tuổi nhưng tính tình nhút nhát, chỉ sợ đau cũng không thể làm nên tích sự gì.

Bất quá bọn họ vẫn là cháu gái của bà, hơn nữa phận nữ nhi căn bản cũng chỉ là khách trong nhà mà thôi.

Sau này bọn họ đều phải gả đi, chỉ là không biết bọn họ sẽ gả cho gia đình như thế nào? Nếu có thể gả đi cũng là một điều tốt biết đâu tương lai nhà chồng của bọn họ sẽ giúp sức cho Lý gia.

Nghĩ đến việc này, lão thái thái liền cảm thấy có chút mệt mỏi, bà nói: " Đêm nay mọi việc đều do Yến nhi, Kiều nhi cùng Quyển nhi mới nháo loạn thành thế này. Hện giờ ai đúng ai sai cũng không cần bàn thêm nhưng cũng không thể không trách phạt.

Vì thế ba người các cháu sẽ bị cấm túc ba ngày ở trong phòng ăn năn sám hối, cũng không cần đến đây thăm hỏi ta. Phạt các cháu chép năm mươi lần Nữ giới cho các cháu ghi nhớ bổn phận nữ tử phải làm là gì, để tránh sau này các cháu không còn làm những chuyện mất mặt Lý gia như hôm nay."

Tất nhiên Lý Lệnh Kiều đối với quyết định của Lão thái thái có chút không phục, cho nên nàng muốn lên tiếng phản đối nhưng Từ Thị đã vội vàng túm chặt cánh tay nàng lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng.

Nếu bây giờ lại làm nháo loạn thì thực sự không có lợi ích gì với hai mẫu tử bọn họ, chẳng phải đến lúc đó mọi người sẽ nói rằng Lý Lệnh Kiều là người chỉ biết chọc giận lão thái thái tức chết hay sao? Với cái tội danh này Lý Lệnh Kiều làm sao có thể gánh nổi?

Vì thế Từ Thị lập tức dùng ánh mắt ra hiệu với Lý Lệnh Kiều, Từ thị muốn nàng cứ nghe theo lời lão thái thái nhanh chóng quay trở về phòng.

Lý Lệnh Kiều không còn cách nào khác đành phải ngậm miệng lại, bộ dạng nàng có chút không tình nguyện quay trở về phòng.

Còn Lý Lệnh Quyên thì lại là kẻ nhát gan, khi nàng nghe lão thái thái nói như thế còn dám cãi lời lại sao?

Ngay cả Lý Lệnh Yến cũng chỉ biết cúi đầu nhẹ giọng đáp ứng, hơn nữa trước khi rời đi nàng còn dập đầu lạy lão thái thái ba lạy, thấp giọng nói: " Cháu gái tội đáng chết muôn lần đã làm cho tổ mẫu mệt mỏi như thế."

Hiện giờ lão thái thái cũng không thể biết, rốt cuộc những lời nói này của nàng thật lòng hay chỉ là diễn trò nữa.

Bà cũng không nghĩ chuyện Lý Lệnh Quyên rơi xuống là do Lý Lệnh Kiều vô ý gây ra, chắc hẳn là do Lý Lệnh Yến giở trò, nàng cố ý tạo ra cái bẩy này, vì vậy bà chỉ mệt mỏi đáp lời nàng: " Nói sống nói chết cái gì, sau này đừng nhắc đến chữ chết nữa. Hơn nữa không cần suy nghĩ đến chuyện xuất gia làm ni cô. Bởi vì Thuần Vu thế tử đã đáp ứng với ta chuyện đêm nay tuyệt đối thế tử sẽ không để lộ ra ngoài cho dù nửa chữ, cho nên các cháu cũng đừng nhắc tới chuyện này nữa cứ coi như chưa từng xảy ra."

Tuy rằng bà không vui khi Lý Lệnh Yến giở trò với mình, nhưng bà cũng không thể không thừa nhận, trong những người cháu gái của bà Lý Lệnh Yến là người có tướng mạo xuất chúng nhất lại còn có năng lực.

Chờ sau khi nàng gả đi tất nhiên sẽ không bị nhà của trượng phu ức hiếp, nàng có thể hô mưa gọi gió ở nhà của trượng phụ, như vậy chẳng phải sẽ rất có lợi cho Lý gia sao?

Hơn nữa bà nghe nói, hiện tại Tôn Ngự Sử đã hồi kinh Hoàng Thượng còn đích thân đón tiếp ông ta còn tổ chức yến tiệc. Nói như vậy chỉ vài ngày nữa thôi ông ta sẽ hồi phục chức quan.

Dù sao Lý Lệnh Yến cũng là ngoại tôn nữ của ông ta, cho nên khi vừa rồi nàng cứ nói sống nói chết, còn đòi xuất gia làm ni cô, cho dù bà hiểu rõ nàng chỉ cố ý nói như vậy, nhưng bà vẫn phải cấp bậc than cho nàng leo xuống.

Khi nghe bà nói như thế, Lý Lệnh Yến liền rơi lệ đáp ứng, nha hoàn nhanh chóng đỡ nàng quay quay về Kiêm Gia Uyển.

Hiện tại lão thái thái lại nhìn mọi người trong phòng một lần nữa, sau đó bà mệt mỏi nhắm mắt lại, phân phó: " Các ngươi còn ở đây làm gì? Ta nhìn thấy các ngươi chỉ làm cho ta thêm bực tức. Đã nháo loạn hết một đêm, các ngươi cũng mệt mỏi nên trở về nghỉ ngơi đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Mọi người không dám không nghe lời của bà, theo sau bọn họ đều đồng thanh đáp ứng, bọn họ nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Bất quá sau khi rời khỏi phòng, Lý Tu Trúc liền nhẹ giọng đề nghị với Lý Tu Bách: " Chúng ta thân là nhi tử, hiện giờ mẫu thân bệnh như vậy. Dù chúng ta có quay trở về phòng thì có thể an tâm sao? Hay là chúng ta phân phó nha hoàn trải chăn nệm ở một bên phòng hai huynh đệ chúng ta thay phiên nhau gác đêm. Nếu đêm khuya mẫu thân có muốn sai bảo chuyện gì, chúng ta liền làm giúp mẫu thân."

Ban đầu Lý Tu Bách muốn quay về gặp Tôn Lan Y, để nói cho nàng ta biết chuyện của Lý Lệnh Yến một tiếng. Nhưng hiện tại hắn nghe Lý Tu Trúc nói như vậy, hắn không thể không đồng ý.

Vì thế hắn liền kêu nha hoàn đến đây bảo nàng ta đi đến tìm Tôn Lan Y, đem chuyện tối nay cẩn thận kể rõ cho Tôn Lan Y biết, bảo Tôn Lan Y không cần phải lo lắng, còn phải nhắn nhủ với Tôn Lan Y rằng Tam tiểu thư đã ổn không có chuyện gì đáng lo ngại.

Nha hoàn lập tức đáp ứng. Còn Lý Tu Trúc đang nói gì đó với đám người của Từ Thị, hắn lại nói với đám tôn bối: " Nơi này đã có ta cùng Tam thúc của các cháu trông chừng, các cháu có thể yên tâm quay về nghỉ ngơi ngày mai hãy đến đây thăm tổ mẫu."

Nghe hắn nói xong mọi người đều đồng ý, sau đó bọn họ cũng rời đi.

Theo sau Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên tiễn Chu Thị quay trở về Lạc Mai Cư, cuối cùng hắn tiễn nàng quay về Di Hoà Viện.

Vào màu hạ bình minh luôn đến sớm, cho nên sau một đêm ầm ĩ, hiện tại đã qua canh năm, mặt trời cũng từ từ ló dạng.

Lý Duy Nguyên liền quan tâm hỏi Lý Lệnh Uyển: " Uyển Uyển, muội có mệt lắm không? Sau khi trở về phòng muội mau nghỉ ngơi đi." Nàng nghe xong lại lắc đầu đáp nhìn hắn.

Quả thực vừa rồi nàng cảm thấy rất mệt mỏi nhưng hiện tại nàng cơn buồn ngủ cũng chẳng còn, ngược lại cả tinh thần cùng cơ thể có chút thanh tỉnh.

Dù sao trời cũng đã sắp sáng, nếu hiện giờ nàng quay trở về phòng cũng chẳng thể ngủ tiếp, vì thế nàng liền suy nghĩ một chút, sau đó nàng hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, huynh có buồn ngủ không?"

Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên nhìn thấy bộ dạng của nàng vô cùng hứng thú, trong mắt nàng còn có chút ý cười.

Tất nhiên trong lòng hắn biết nàng chắc hẳn lại có âm mưu gì, đúng không? Cho nên hắn cười hỏi: " Không buồn ngủ. Làm sao thế, có chuyện gì à?"

Lý Lệnh Lệnh liền đưa tay chỉ về phía mặt trời mọc, nàng cười nói: " Dù sao trời cũng đã sắp sáng chi bằng chúng ta cứ ở đây ngắm mặt trời mọc, có được không?"

Có thể cùng nàng ngắm mặt trời mọc, tất nhiên là Lý Duy Nguyên vô cùng hào hứng đồng ý.

Hiện tại hai người bọn họ đang đứng trên dãy hành lang dài, tuy rằng xung quanh đều có cây cối che phủ nhưng chúng cũng không cao lắm vẫn có thể nhìn thấy mặt trời mọc ở phía Đông, chỉ là hắn vẫn cảm thấy có chút không hài lòng.

Bởi vì lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc thì nên chọn một địa điểm nào thơ mộng một chút.

Thế nên hắn nghĩ một chút, liền nói: " Hay là chúng ta đi đến hoa viên bên cạnh hồ sen nhé."

Xung quanh nơi đó trống trải không có bất kì cây cối nào che phủ, đến đó ngắm mặt trời mọc là tốt nhất. Vì vậy hắn liền nắm tay nàng, bọn họ cùng nhau chậm rãi đi đến đó.

Chờ sau khi hai người bọn họ đi đến hoa viên cạnh hồ sen, mặt trời đã dần dần ló dạng trên mặt hồ vắng lặng còn được bao phủ bởi một tầng sương mù.

Tầng sương mù che phủ những đóa hoa sen trong hồ, quanh cảnh thực là huyền diệu.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng chợt thở nhẹ một hơi, nàng cảm giác những buồn phiền đêm hôm qua đã không còn nữa.

Lúc này bên cạnh hồ sen có một phiến đá to, bởi vì sương sớm làm cho mặt đá có chút ẩm ướt, cho nên Lý Duy Nguyên không muốn nàng ngồi lên đó, vì thế hai người bọn họ đứng sánh vai bên nhau đứng trước hồ sen cùng ngắm mặt trời mọc.

Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn cũng tự biết thân biết phận đứng qua một bên, không dám quấy rầy đến bọn họ.

Phía chân trời đã xuất hiện một tầng sáng đỏ, mặt trời cũng từ từ nhô lên nhìn thật giống như một đóa hoa cẩm tú.

Hai người bọn họ vừa trò chuyện, vừa hướng mắt nhìn về phía mặt trời mọc.

Một lúc sau những tia nắng chiếu sáng khắp nơi, trong khoảnh khắc đó mặt trời bắt đầu nhô cao.

Trên mặt hồ nhiễm một tầng ánh sáng làm cho cả mặt hồ đều trở nên có chút ánh hồng.

Cảnh tượng này thực sự quá tuyệt diệu làm lòng người có chút chấn động, nhất thời Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên không thể thốt nên lời, bọn họ chỉ chú tâm ngắm nhìn cảnh tượng đó.

Sau một chút, Lý Lệnh Uyển khẽ thở dài một tiếng, nói: " Nhật xuất phù tang nhất trượng cao, Nhân gian vạn sự tế như mao"

(Mặt trời lên hướng đông một thước, cõi nhân gian mọi thứ nảy sinh)

Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như vậy liền nghiêng đầu nhìn nàng. Những tia nắng sáng cũng chiếu lên trên người nàng làm cho cả người nàng tựa như phát sáng, quả thực ánh sáng chiếu giai nhân diễm lệ không gì sánh bằng.

Trong lòng hắn chợt rung động, bỗng nhiên hắn rất muốn tiến đến hôn lên đôi môi nàng, nhẹ cắn môi nàng, muốn chậm rãi mút cái lưỡi nhỏ trong miệng nàng.

Bởi vì cái tư vị đó khiến hắn vô cùng mê muội, cho dù hắn chỉ nếm qua một lần nhưng hắn lại hận không thể thời thời khắc khắc được đắm chìm trong khoái cảm đó.

Chỉ là hắn vẫn phải cố gắng kiềm nén ham muốn, bởi vì hắn biết nếu hắn càng nóng vội thì sẽ càng không thành công.

Tuy rằng hiện tại nàng đã dần tín nhiệm hắn, nhưng cũng không phải là tín nhiệm tuyệt đối.

Hơn nữa nàng dành tình cảm cho hắn chỉ sợ là loại tình cảm huynh muội thông thường mà thôi, không có chút tình cảm nam nữ nào cả.

Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn cảm thấy vô cũng chán nản, ánh mắt hắn cũng dần tối sầm đi.

Bất quá sau đó hắn lại nghĩ, thời gian còn dài từ từ hắn sẽ làm cho nàng hiểu ra tâm ý của hắn đối với nàng.

Tất nhiên đến lúc đó nàng cũng sẽ sinh tình yêu nam nữ với hắn, vì thế hiện tại hắn vẫn cứ nên nhẫn nại một chút.

Sau khi nghĩ thông suốt, hắn cảm thấy yên tâm hơn trong mắt cũng có chút ý cười xuất hiện.

" Muội có chuyện gì phiền lòng sao?" Lý Duy Nguyên ôn nhu hỏi nàng, " Nói cho ca ca nghe xem."

Lý Lệnh Uyển im lặng, sau đó nàng hỏi hắn: " Ca ca, chuyện đêm hôm qua, huynh cảm thấy như thế nào?"

Tuy rằng trong truyện gốc nàng viết Lý Lệnh Yến là một lục trà nữ, hơn nữa Lý Lệnh Yến cũng có sự kiêu ngạo của một lục trà nữ trước nay chỉ có người khác tính kế Lý Lệnh Yến.

Nhưng vì sao đêm qua lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Lệnh Yến thế mà lại có thể ra tay với người khác sao?

Thực sự mà nói ngay từ đầu nàng căn bản không suy nghĩ nhiều về chuyên đó. Bởi vì nàng chỉ cho rằng Lý Lệnh Quyên không cẩn thận mà rơi xuống nước, vì vậy Lý Lệnh Yến mới nhảy xuống cứu Lý Lệnh Quyên.

Nhưng sau một trận nháo loạn ầm ĩ, nàng không thể không hoài nghi chuyện này, rốt cuộc Lý Lệnh Yến không liên quan đến hay không.

Sau khi nàng nghi ngờ chuyện đó, nàng lại cảm thấy tâm tình có chút phiền não.

Bởi vì trải qua chuyện đêm hôm qua nàng thực sự có thể nhìn ra sức chiến đấu của Lý Lệnh Yến quả thực rất lợi hại.

Nếu chuyện đêm qua thành công thì người khác sẽ nghĩ rằng Lý Lệnh Yến là một người thủ túc tình thâm vì bảo vệ danh tiết của mình, cho nên đành phải gả cho Thuần Vu Kỳ.

Còn nếu không thành thì Lý Lệnh Yến sẽ đem hết mọi tội lỗi trút lên người Lý Lệnh Kiều, Lý Lệnh Yến sẽ giữ được bản thân trong sạch.

Cho nên sau này nhỡ đâu nàng làm phật lòng Lý Lệnh Yến, không biết nàng ta sẽ tính kế với nàng ra sao, vốn dĩ nàng biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ của nàng ta, vì thế nàng mới cảm thấy phiền lòng.

Nàng lại nhăn mày, thở dài một tiếng. Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ ủ rủ này của nàng, trong lòng hắn vô cùng đau lòng liền giơ tay xoa nhẹ đầu nàng, ôn nhu nói: " Muội suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mọi chuyện đã có ca ca lo liệu. Sau này chỉ cần trong lòng muội có chuyện gì phiền lòng, hãy cứ nói với ca ca, ca xa sẽ giúp muội giải quyết."

Nghe Lý Duy Nguyên nói như vậy, nàng liền gật đầu ngoan ngoãn để hắn nắm tay mình, đưa nàng trở về Di Hoà Viện.

Hai ngày sau mọi người đều thường xuyên đến thăm lão thái thái, nhưng khi trò chuyện cùng bà mọi người phải tìm lời lẽ thật cẩn thận, nếu lỡ lời chọc giận vị lão tổ tông này làm cho bà lạitức giận thì không hay.

Bất quá đối với Lý Duy Nguyên, chuyện lão thái thái bị bệnh cũng là một việc tốt. Bởi vì mùng tám tháng năm hắn phải đến Hàn Lâm Viện để nhậm chức, cho nên mùng bảy tháng năm hắn liền đến Hàn Lâm Viện báo chuyện lão thái thái ngã bệnh, sau đó hắn xin Hàn Lâm hiệu lý cho mình nghỉ thêm một ngày, hắn muốn ở bên cạnh chăm sóc cho lão thái thái.

Ông ta nghe xong liền cảm động đồng ý, còn hết lời khen ngợi hắn là một người hiếu thảo.

Vì thế sáng sớm mùng tám tháng năm, Lý Duy Nguyên liền cầm miếng ngọc bội lúc trước Lý Lệnh Uyển đã dặn dò hắn tìm người chế tạo ra, sau đó hắn nhanh chóng đi đến cửa tiệm trang sức.

———————-//——//——————-

Chương mới ra lò đây!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui