Phong đang nắm lấy tay nó, đôi mắt thể hiện rõ sự mệt mỏi. Nhìn xung quanh thấy Duy,Hưng, Hoàng vẫn còn ngủ trên sofa.Nó cảm thấy thiếu thiếu nhưng suy nghĩ đó mới vụt qua thì cánh cửa bật mở, làm mọi người trong phòng đều thức giấc.
Toàn bước đến, đặt đồ ăn sáng vói cháo trên bàn.
-Em dậy rồi ah, đỡ chưa?Anh có đem cháo, tao có đem cho tụi mày nữa! ăn đi_Toàn vừa nói vừa bước đến ghế sofa( anh ý chu đáo quá)
-Em đã đở chưa?_Phong hỏi ân cần.
- Em khỏe ùi mà_Nó trả lời nở một nụ cười để mọi người bớt lo lắng
-Có biết làm anh lo đến thế nào ko hả? _Duy nói giọng điệu pha lẫn chút lo lắng
-Em xin lỗi mà anh Duy yêu quí, hìhì
-Sao ko điện cho tụi tui?Nếu ko đến kịp thì sao?_Hắn nói, một chút lo lắng trong đó
-Tui biết ùi mà
-Có chuyện j vậy? Nói cho bọn anh nghe?_Hoàng bây giờ mới lên tiếng
-Ừm đúng đó..nói bọn anh nghe đi, sao lại bị đánh mà ko nói tiếng nào zậy hả_Phong nói
- Em bị người ta đánh lén,
………….Quay trở lại lúc ra chơi………………..
Chuông vừa reo là nó đã xuống nay nhà kho cũ của trường theo hướng dẫn của bức thư nó nhận được.
Vừa mở cửa thì bị đánh lén,bị bịt mắt nó chỉ nghe được:
-Mày dám quyến rũ anh Phong này_Nhỏ vừa nói vừa đánh nó
-Cả anh Duy nữa_Nhỏ khác lên tiếng, đạp mạnh vào bụng nó
-…._nó ko trả lời, chỉ im lặng vì im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ
- Câm này….láo này…này_Mỗi chữ này là một cái tát vào mặt
Nó rồi bị đánh hội đồng nên ngất sỉu do lúc sáng có ăn cái j đâu,
Sau khi tỉnh lại cố gắng lém nó mới về được nhà trọ.
Tính sơ cứu vết thương thì mất sức nên ngất. Cho đến khi các chàng tới.
…………..End…………………………..
-Vậy bức thư đó nói j?_Duy hỏi nó, ánh mặt đày sự tức giận dám đụng đến bảo bối của anh
- “Ra chơi gặp nhau sau nhà kho cũ, kí tên: người giấu mặt” Em tưởng các anh nên mới ra vì ko thấy các anh đi học.
“Rầm!!”