Sáng hôm sau tôi được đưa đến nơi để hỏa thiêu. Xung quanh có rất nhiều người,hầu hết mọi người đều mắng chửi,có người còn ném cả rau quả thối vào tôi, có người thì đến để xem kịch, có Hoàng đế, các vương tôn quý tộc. Còn có Cha mẹ, Lọ lẹm cùng Hoàng Tử Út và cả Chàng nữa. Trong đám đông có những bạn bè trước đây của tôi nhưng chẳng có ai có biểu hiện thương tiếc cả, đúng là tôi làm người cũng thất bại quá đi.
Pháp sư nói cái gì đó nhưng tôi không rõ cũng chẳng muốn nghe, trong mắt tôi giờ đây chỉ có Chàng. Còn Chàng chỉ nhìn tôi lạnh lùng. Đến giờ phút này mà ngay cả một chút thương tiếc cũng không có sao? Chàng, hận em đến thế cơ à. Em đi rồi chắc Chàng sẽ thoải mái và thanh thản lắm đúng không? Vì từ nay sẽ không có ai làm phiền Chàng nữa, không còn ai thức khuya chờ Chàng để nói “ Chàng đã về rồi”, Chàng sẽ không phải ăn những món ăn dở tệ mà em nấu , không còn phải nghe những lời lảm nhảm bên tai... Cũng, không cần tức giận vì em nữa.
Nhưng bông hoa em thích được trồng ở vườn khi mới đến chắc sẽ không còn ai chăm sóc nữa, nó sẽ dần chết héo thôi. Cũng như trái tim của em dành cho Chàng vậy.
Ngọn đuốc được ném vào, củi bốc cháy, lửa càng ngày càng to, người bên dưới ngày càng ồn ào, khói cũng làm cay mắt em và nó ngăn không cho em nhìn thấy Chàng. Nước mắt bắt đầu rơi, không biết là vì cay hay là, vì đau nữa.
Có lẽ, đây chính là dấu chấm hết cho hai ta. Nhưng em không hối hận vì đã gặp được Chàng.
Vĩnh biệt tất cả, cha mẹ, Lọ Lem, cả Chàng nữa, vĩnh biệt.
Vĩnh viễn chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
1 năm sau, Hoàng đế chết, Hoàng Tử Út lên thay nhưng không được bao lâu thì bị lật đổ. Đại Hoàng Tử lên cướp ngôi,Hoàng tử út và tất cả những người theo phe cánh của Hoàng Tử Út đều bị giết, gia đình của Hoàng Hậu trước – Lọ Lem, cũng không thể thoát nổi thảm cảnh. Mấy tháng sau Hoàng Đế bấy giờ chết đột tử, cả triều đình rối ren tranh đoạt ngôi vị. Thiên tai mất mùa sảy ra khắp nơi, nhân dân cực khổ đứng lên nổi dậy, các nước lân cận bắt đầu gây chiến.
Tại một quán nước nào đó....
“ Vết bỏng trên má trái của cô là như thế nào vậy” – Chàng trai ngồi cạnh tôi hỏi.
“ Mỗi người đều cất giấu cho mình những bí mật riêng, người ngoài không nên tò mò cũng không nên tìm hiểu” Tôi lạnh lùng đáp.
Đúng vậy, tôi vẫn còn sống. Giàn hòa thiêu tôi chuẩn bị trước cho Lọ Lem có một đường bí mật để thoát ra, có người ở dưới để sẵn sàng lên giải cứu và tráo tôi với một xác người khác có cùng hình dáng, công lao lớn nhất thuộc về chị cả. Tôi đã rất cố gắng nhưng không thể làm lay động trái tim Chàng mà chỉ làm Chàng thêm chán ghét, cho nên tôi muốn bí mật cứu Lọ Lem, trả lại hạnh phúc cho Chàng, nhưng đời có ai ngờ... Sau khi thoát khỏi giàn thiêu, tôi bị bỏng một bên mặt, chị cả thương xót khóc không ngớt, sau đó chị đưa tôi túi tiền cùng quần áo để ra đi. Người thương yêu tôi nhất ở đó chỉ có mỗi chị cả, dù rằng chị đã biết thân phận của tôi từ rất lâu rồi.
Chàng trai bên cạnh tôi vẫn tiếp tục nói luyên thuyên, về tình hình đất nước, vì những người đói khổ. Cậu ấy có nhắc đến Chàng,nói sau khi “ tôi” chết, Chàng đã vì tôi mà rất thương tâm, cơ thể trở nên gầy yếu, không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bị ảo tưởng rằng “tôi” vẫn sống và đi khắp nơi tìm tôi nhưng sau vẫn bị giết chết vì có quan hệ với Đức vua trước – Hoàng tử út.
Tôi dừng ly trà đang uống dở nhếch mép cười. Chàng sẽ không bao giờ thương tâm vì tôi, nếu biết tôi còn sống thì Chàng sẽ đi, nhưng là để tự tay giết chết tôi. Tôi chết đi thì Chàng sẽ được giải thoát. Chàng có thể khóc, nhưng sẽ - không – bao – giờ khóc vì tôi.
“ Khụ khụ khụ.... ...”
“ Này, Cô không sao chứ?” Chàng trai lo lắng khi thấy tôi ho không ngớt
“ Không sao” Chỉ là bệnh cũ tái phát. Sau khi rời đi tôi thấy cơ thể có biểu hiện lạ nên đi khám, hóa ra tôi đã bị bệnh từ lâu nhưng không chữa kịp thời nên bệnh ngày càng nặng hơn, lại thêm việc hít quá nhiều khói vì vậy tôi chỉ có thể sống được thêm 2 năm nữa.
“ Cô có dự định gì trong tương lai không?”
“ Tôi muốn đi khám phá mọi nơi, đắt chân lên những vùng đất mới, tìm hiểu những phong tục tập quán của mỗi vùng miền..”
Mắt Chàng trai sáng lên:
“ Vậy 2 ta có thể đi cùng nhau được không? Tôi cũng đang trên đường đi trải nghiệm thế giới!!”
“ Được” Đây có lẽ là người xa lạ đầu tiên khiến tôi mở lòng mình, có lẽ là do sự thân thiện của anh khiến tôi cảm thấy gần gũi và tôi cũng muốn có 1 người đồng hành để quãng đường sau sẽ không tẻ nhạt, trên đường đi có thể nương tựa vào nhau để sống qua những lúc gặp khó khăn.
Tương lai của tôi do tôi nắm giữ, dù sinh mệnh có ngắn ngủi nhưng tôi sẽ không hối tiếc về những việc mình đã làm. Tôi sẽ sống thật tốt vì chẳng ai có thể lau sạch nước mắt của mình ngoài chính bản thân mình.
CHÍNH VĂN HOÀN