Edit: Dâu Tây Nhỏ
Lưng Tương Ngôn Tân cứng còng, tứ chi run run, quy đầu bị tiểu huyệt ấm áp kẹp chặt, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại như hé ra ngậm lấy đỉnh chóp, muốn múthắn đi sâu vào trong, liếm láp hắn.
Đại khái sau khi phá thân đau đớn xé rách quá thống khổ, động tác của Thiến Lệ liền ngừng lại, côn th*t bị kẹp giữa hai cánh hoa, giống như ma trảo không ngừng khiến cho Tương Ngôn Tân cảm thấy ngứa ngáy. Cái mông hắn cố hết sức vừa nhấc vừa đẩy về phía trước, thâm nhập vào sâu bên trong hoa huy*t của chị gái, đụng phải bối thịt, hai người triệt để hợp thành một.
Bối thịt kia vừa vặn là chỗ mẫn cảm của Thiến Lệ, không ngừng kích thích dục vọng trong cơ thể cô. Nửa người trên bắt đầu đỉnh động, muốn côn th*t lần thứ hai đụng tới bối thịt kia.
Ngoài phòng ánh đèn hiu hắt đã xuyên thấu qua ô cửa sổ, trong căn phòng nhỏ lại bị một mảnh bóng tối bao phủ. Hai chân Tương Ngôn Tân khẽ nhếch, thật cao nhếch lên trên, ở sâu bên trong cơ thể chị gái, ma sát ra vào nơi ấm áp
Quy đầu có thể cảm giác được hai cánh hoa đang co thắt dữ dội, hai viên cao hoàn mạnh mẽ va chạm xuống bờ mông trắng noãn. Mỗi một lần đều cảm thấy sung sướng đến cực hạn, những cú thúc tiếp theo lại càng thâm nhập vào sâu bên trong hơn. Hai mắt Thiến Lệ mơ hồ, bộ ngực sữa đầy đặn tùy ý lay động theo từng nhịp ra vào.
Tương Ngôn Tân nhịn không được nắm lấy hai luồng căng tròn phía trước, xoa nắn như mút kẹo ngọt. Ngại động tác của Thiến Lệ không đủ nhanh, hắn thậm chí sẽ hướng về phía trước động vài cái. Chỗ hai người giao hợp không ngừng chảy ra mật dịch, tích tụ nhỏ giọt xuống giường.
Ý thức như nhắc nhở Tương Ngôn Tân, đây là loạn luân mau dừng lại, cô gái đang cùng hắn giao hợp là chị gái của hắn. Nhưng hãm vào dục vọng quá sâu, hắn đã đủ hãm sâu..
Khiến cho Phương Tử Ngôn cùng bọn thủ hạ khi mở cửa phòng, liền thấy một thiếu nữ thân thể trần trụi cưỡi trên người thiếu niên quần áo vẫn còn chỉnh tề, một cây gậy thô to nơi hai người kết hợp ra vào nhanh chóng theo tần xuất. Thiếu niên phát hiện có người tiến vào, trong lúc kinh ngạc, dục vọng phồng lớn, vừa vặn chống đỡ ở cửa huyệt của thiếu nữ, phun chất dịch trắng vào trong cơ thể cô, khiến cho cô lần đầu tiên đạt tới cao trào, cả người co quắp ngã xuống trên người thiếu niên còn đang xấu hổ.
Tận mắt thấy thiếu nam cùng thiếu nữ xuân cung đồ sống, ánh mắt bọn thủ hạ đều như sao sáng trừng lớn.
" Đi ra ngoài!" Phương Tử Ngôn lạnh lùng quát, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại, đem cảnh lúng túng trong phòng phong bế.
Chờ Tương Ngôn Tân đỡ Thiến Lệ đi ra, thấy trong kho hàng đã trói hơn mười tên côn đồ, trong đó một người đang hôn mê chính là bạn trai của Thiến Lệ. Tương Ngôn Tân hung hăng ở trên đầu của hắn đạp một cước, vẫn cảm thấy không đủ hết giận, cầm lấy băng ghế chuẩn bị đem hắn đánh cho đầu rơi máu chảy.
" Đánh chết người này đối với cậu không có lợi." Trong góc khuất đi tới một người có thân hình cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ tuỳ ý liếc về phía bọn họ, khí thế kia hoàn toàn áp chế Tương Ngôn Tân.
Tương Ngôn Tân rũ mi mắt, hạ thấp tôn nghiêm khẩn cầu: " Anh... Có thể không nói cho những người khác... Mọi chuyện anh vừa nhìn thấy không.."
Phương Tử Ngôn xoay người đi ra cửa chính: " Cậu nói tôi chưa từng nhìn thấy, còn không mau mang chị cậu đi bệnh viện."
Lúc Phương Tử Ngôn quay về khách sạn thì trời đã vào sáng sớm, em gái còn đang ngủ trên giường. Chỉ là cô ngủ không được yên ổn, chăn đắp trên người bị đá xuống phía dưới. Phương Tử Ngôn cúi người kéo chăn đắp cho cô, em gái lại đúng lúc này tỉnh lại. Phương Hân Ngữ xoa xoa hai mắt nhìn thấy đó là anh trai, kích động nhào vào trong ngực anh.
Phương Hân Ngữ lo lắng hỏi: " Thiến Lệ không sao chứ?"
Phương Tử Ngôn dịu dàng nói: " Thiến Lệ hiện tại rất tốt, không cần lo lắng, chúng ta về A thị trước."
Phương Hân Ngữ nghe được Thiến Lệ không có việc gì, liền an tâm theo sát anh trai rời khỏi khách sạn. Đi tới ga ra để xe thì một chiếc Rolls - Royce dừng lại ở bên cạnh bọn họ.
Cửa kính xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Người nọ mặc dù tuổi đã ba mươi, nhưng vẫn có nét sức quyến rũ theo từng năm tháng.
Người đàn ông nhìn về phía hai người nói: " Phương thiếu gia như vậy đã đi sao, nếu không tôi chiêu đãi hai người chơi vài ngày?"
Phương Tử Ngôn lạnh nhạt nói: " Thư ký Đàm ông quá phí tâm, phái người giải quyết hết bọn côn đồ, chính là đã giúp tôi một cái đại ân lớn."
" Những tên côn đồ kia sớm muộn gì cũng phải thu thập." Ánh mắt sắc bén của Thư ký Đàm dời về phía Phương Hân Ngữ, rốt cuộc khiến cho cô không tự chủ được run sợ.
" Cô bé này là em gái của cậu hay là tình nhân?"
Phương Tử Ngôn không trả lời, ôm lấy em gái đi về hướng chiếc xe của mình, khách sáo nói: " Thư ký Đàm, chúng tôi về trước."
Thư ký Đàm nhìn chiếc trắng xe màu trắng rời đi, trong miệng lầm bầm nói: " Anh em, có ý tứ..."
_
#Quỷ Tinh Ranh: Thank thank nàng nhiều.. ^^
Cám ơn tất cả m.n luôn theo dõi truyện nữa ạ