Chương 14
Mặc dù thành tích của Cao Vũ không tốt nhưng cậu ta không bao giờ giao du với những kẻ côn đồ ngoài xã hội, cũng coi như là chỉ lo thân mình, vậy mà bạn học khác đâu có dễ bỏ qua như vậy, bọn họ sẽ tìm ra những trò đùa ác ý nói trên người Cao Vũ có "Virus ngu ngốc", người nào đụng phải cậu người đó sẽ bị lây bệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa đám nam sinh chơi trò chơi này chơi hoài không biết mệt, lan truyền câu "Virus ngu ngốc" này đi, có lúc nghiêm trọng hơn một chút sẽ xé vở của cậu hoặc là ném cặp sách của cậu từ trên lầu xuống, thường lúc Tiểu Mỹ làm xong trực nhật đi về nhà, sẽ thấy Cao Vũ một mình lặng lẽ ở phía dưới lầu tìm cái cặp và đồ dùng học tập của mình.
Tuy Tiểu Mỹ cảm thấy cậu ta rất đáng thương nhưng dù sao cô vẫn là một đứa bé có thần kinh thô huống chi cô không có chơi với con trai.
Trong lớp người duy nhất chịu ra mặt vì Cao Vũ chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Đệ Nhất, có lúc các nam sinh muốn ném cặp sách của cậu, Lâm Đệ Nhất sẽ xông tới hét lớn: "Mình không cho các cậu làm như vậy! Mình sẽ đi mét với giáo viên! Không cho bắt nạt bạn học!"
Tiểu Mỹ cảm thấy tuy Lâm Đệ Nhất thích đâm thọc nhưng quả thật vẫn rất có tinh thần trọng nghĩa khí.
Đại khái nam sinh sẽ lầm bầm vài câu thô tục rồi bỏ qua cho Cao Vũ nhưng Cao Vũ chưa từng cảm ơn Lâm Đệ Nhất, vì dù sao cái câu ‘Học sinh lưu ban vạn năm’ cũng chính là lớp trưởng đại nhân ban cho cậu.
Nói ra thì Tiểu Mỹ cũng coi như là người duy nhất có chút giao thiệp với Cao Vũ.
Trước lúc diễn ra học kỳ cuối, cô nhìn thấy Cao Vũ ở dưới lầu nhặt sách, vở bài tập và dụng cụ học tập bay tán loạn ở khắp mọi nơi, rốt cuộc vẫn không nhịn được đi xuống lầu giúp cậu ta, Tiểu Mỹ cũng có lòng riêng vì nếu ai chơi với Cao Vũ cũng sẽ bị cô lập do hiện tại không có ai cô mới bằng lòng xuống giúp.
Cao Vũ nhận lấy bút, không nói một lời cảm ơn, xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta chính là lạnh nhạt như vậy nên mới không có người thích!
Tiểu Mỹ phồng má có chút tức giận.
Đúng lúc này đột nhiên Cao Vũ xoay người lại, chậm rãi nói: "Tiểu Mỹ, cậu... Có muốn đến nhà mình ngồi một lát hay không?"
Tiểu Mỹ ngây ngẩn cả người, trong một khoảnh khắc cô còn cho là mình nghe lầm nhưng sau cùng cô vẫn gật đầu, thoạt nhìn Cao Vũ quả thật rất đáng thương mà! Nhà của Cao Vũ ở một khu dân cư hết sức bình thường, tòa nhà này nhìn qua có năm lầu.
Tiểu Mỹ đi ở hành lang âm u mà có cảm giác như là đi vào một ngôi nhà ma, trong lòng có chút sợ hãi, wase chỗ tên Cao Vũ này ở và con người của cậu ta đều cùng một kiểu, đều khiến cho người ta khó chịu.
Cao Vũ lấy ra một cái chìa khóa mở cửa, bên trong nhà truyền đến một cỗ mùi thuốc bắc nồng đậm, lập tức bên trong nhà có người bước ra nói: "Tiểu Vũ về rồi à?" Một phụ nữ nhìn qua hết sức tiều tụy, từ bên trong đi ra, Cao Vũ giống như biến thành một người khác, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, đáp lại: "Mẹ, hôm nay có bạn học tới nhà chơi."
"A, bạn học?" Mẹ Cao Vũ thấy Ân Tiểu Mỹ giống như một búp bê sinh động liền nổi lên áy náy, bà oán trách con trai: "Con xem con đi, sao lại không nói sớm trong nhà lung tung như vậy..." Bà bước lên trước định nắm tay Ân Tiểu Mỹ nhưng nhìn thấy hai tay mình dính đầy vết bẩn, lập tức rụt tay lại.
Bà chùi tay lên quần áo của mình một hồi, mới luống cuống nói: "Cô bé vào đây đi, vào nhà ngồi... Trong nhà bừa bộn quá... Cháu tên là gì?"
Tiểu Mỹ vẫn còn đang ngu ngơ, đờ người đứng đó, Cao Vũ cười nói: "Mẹ, cậu ấy tên là Ân Tiểu Mỹ chúng con là bạn cùng lớp."
Ân Tiểu Mỹ lập tức lễ phép nói: "Chào dì, cháu là bạn cùng lớp của Cao Vũ."
Mẹ Cao Vũ nhìn qua già nua tuy chỉ mới hơn 30 tuổi nhưng trên mặt lại có rất nhiều nếp nhăn, Cao Vũ vui vẻ nói: "Mẹ, hôm nay cô Mao lại khích lệ con, cô nói thành tích của con có tiến bộ, còn nói con rất biết điều."
"Thật không?" Mẹ Cao cười lên, ánh mắt lại nhìn về Ân Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ vội vàng phối hợp: "Vâng! Cao Vũ là người rất tốt, các bạn trong lớp đều rất thích cậu ấy." Cô mất tự nhiên sờ sờ cái mũi của mình, lo lắng nó sẽ dài ra.
Lúc này mẹ Cao mới tin tưởng, bà cứ liên tục cằn nhằn: "Tiểu Mỹ à, bình thường ở trong trường học còn phải phiền cháu để ý đến Cao Vũ, đứa bé này về nhà luôn cười hì hì nhưng dì biết nhất định là thằng bé có chuyện gạt dì."
"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy, con vui vẻ còn không tốt sao, làm gì có chuyện gạt mẹ." Cao Vũ cố ý làm bộ rất tức giận nói.
Tiểu Mỹ vội vàng không giải: "Dì ơi, Cao Vũ là người vô cùng tốt, thật đó, dì phải tin tưởng cháu."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Mẹ Cao từ ái nhìn con trai nói: "Mẹ đã nói với con thế nào? Đã nói tặng áo len cho cô giáo thì cô giáo sẽ chiếu cố con hơn."
"Áo len?" Tiểu Mỹ ngơ ngác hỏi.
Cao Vũ đang muốn ngăn cản, mẹ Cao đã tố cáo với Tiểu Mỹ: "Lần trước cô Mao đi thăm hỏi các gia đình, nhìn trúng chiếc áo len lông do dì đan, muốn dì làm tặng cho cô ấy một chiếc. Lúc ấy Tiểu Vũ cứ sống chết không muốn nhưng cháu xem đi rất hữu dụng phải không? Đứa bé này có lúc quá ngốc, Tiểu Mỹ à cháu với cô Mao chăm sóc cho Tiểu Vũ nhiều hơn nha!"
Tiểu Mỹ không biết phải nên thừa nhận hay là nên phủ nhận, cô lén nhìn vẻ mặt u ám của Cao Vũ sau cùng vẫn gật đầu một cái, cú mèo đối với cậu ấy quả thật "Chăm sóc" đến nơi đến chốn.
Có lúc cô còn hận không thể thay Cao Vũ đánh trả nữa!
Cao Vũ lại đau lòng trách: "Mẹ, mắt mẹ vốn đã không tốt, còn làm áo len gì nữa? Cô giáo vẫn luôn rất để ý đến con, mẹ không tặng áo len cũng giống như nhau!"
"Con thật là, con còn nhỏ không hiểu những chuyện thế này, đợi mẹ làm thêm một món đồ con lại mang tặng cho cô giáo." Bà mỉm cười chuyển sang Tiểu Mỹ nói: "Tiểu Mỹ ngồi chơi nha, dì lấy chút nước cho con uống."
Lúc mẹ Cao đi bộ có chút khập khiễng, thoạt nhìn giống như con vịt, dáng vẻ hết sức tức cười nhưng Tiểu Mỹ lại cảm thấy cô chưa từng gặp qua tình cảnh nào làm cho lòng người chua xót đến vậy.
Mẹ Cao vừa rời đi, vẻ mặt Cao Vũ lập tức trở về cái điệu bộ lạnh nhạt, thẫn thờ, đôi mắt hẹp của cậu nhìn cô, dùng âm lượng mẹ mình không nghe thấy nói: "Cảm ơn cậu."
...
"Tiểu Mỹ! Học kỳ sau là cô Laura làm chủ nhiệm lớp đó!" Viên Viên cười đến híp cả mắt, hai mắt biến thành hai cái khe, vui vẻ kêu to trong nháy mắt Ân Tiểu Mỹ hoàn hồn.
"Ây thật là! Cậu kêu lớn tiếng như vậy! Làm mình sợ muốn chết!" Tiểu Mỹ oán giận, ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Hì hì, mình vui mừng chứ sao?" Viên Viên vừa nói vừa ôm từ trong cặp ra một đống lớn đồ ăn, xếp thành một cái núi nhỏ ở trên bàn, Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm hành động tùy ý của Viên Viên bất đắc dĩ nói: "Cậu thế này là không đúng đâu! Cứ coi như là cô Laura thì cũng không cho phép ăn ở trong lớp."
"Nếu cậu có thể ăn được nhiều giống như mình thì cậu cũng có thể thi đứng nhất lớp." Tống Viên Viên khó có được dáng vẻ cường thế phản bác cô.
Nhất thời Tiểu Mỹ bị nghẹn họng, không phản bác được, hồi lâu mới chấp nhận sự thật thở dài cùng ăn với Viên Viên, rất nhanh những bạn học khác đều vây tới, Viên Viên phân chia đồ ăn cho mọi người, trong lớp tràn ngập không khí vui vẻ giống như ngày lễ, lúc này Tiểu Mỹ quay người lại liền nhìn thấy Lâm Đệ Nhất thừa dịp mọi người không chú ý len lén đặt một bịch bánh ở trên bàn Cao Vũ.
Lớp trưởng thật là quá hiểu lòng người! Ân Tiểu Mỹ không biết đây có phải là một loại phương thức lôi kéo lòng người của Lâm Đệ Nhất hay không nhưng cô lại cảm thấy ở dưới tình huống tất cả mọi người đều không chú ý mà làm như vậy quả thật Lâm Đệ Nhất tạo cho cô một loại hình tượng sáng chói của thánh mẫu Maria.
Gần tới giờ vào học Cao Vũ mới đến, cậu thấy trên bàn có quà vặt rõ ràng hơi sửng sốt, ngay sau đó yên lặng nhận lấy quà vặt.
Sau giờ tan học về nhà, vào buổi tối Tiểu Mỹ phát hiện trong sách ngữ văn có kẹp một tờ giấy trên đó viết ‘Cảm ơn’.
Là thể chữ vô cùng xinh đẹp.
Đây là ai viết vậy!
Tiểu Mỹ nhìn chằm chằm tờ giấy này, suy nghĩ thật lâu nhưng nghĩ mãi không ra mình đã làm gì đáng giá để cho người khác nói cảm ơn.
~
Thời gian gần tới tháng 6, khí trời cũng càng lúc càng nóng, Ân Nhược Tức bởi vì mở rộng buôn bán đã đi Singapore còn Thường Mỹ phải dẫn học viên trong học viện múa đi Pháp tham gia cuộc thi múa, trong nhà chỉ còn lại Ân Tiểu Mỹ với Ân Triết Phi chuẩn bị cho trận chiến thi cuối kỳ.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại thảm như vậy, máy điều hòa chính trong nhà bị hư, thợ đang sửa.
Ân Tiểu Mỹ không đổ mồ hôi cũng không cảm thấy nóng, một thân nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng Ân Triết Phi lại có cảm giác như mình biến thành con gà quay đang trong lò vi sóng, bên ngoài cháy xém bên trong non mềm. Dưới tình huống khó chịu này lại còn phải đối diện với gương mặt si ngốc, thất thần của Ân Tiểu Mỹ anh càng thấy tức không có chỗ trút!
Anh không chút khách khí dùng bút gõ lên đầu cô mắng: "Lại không tập trung!"
"Ghét!" Ân Tiểu Mỹ ôm lấy đầu nói: "Không biết dùng miệng để nói sao? Em chính là bị anh đánh đến ngốc!"
Ân Triết Phi gõ gõ ngón tay lên tờ giấy nháp trước mặt nói: "Học thuộc mấy công thức này." Anh mới nói xong một câu thì "Xoạch" một tiếng, một giọt mồ hôi rơi vào trên giấy, anh phiền não không thôi đứng dậy.
"Anh muốn đi đâu! Phải có thầy kiểm tra!" Tiểu Mỹ vội vàng níu lấy anh ta.
"Đi tắm!" Ân Triết Phi híp mắt nhìn cô hỏi: "Muốn đi chung?"
"Lưu manh!" Tiểu Mỹ lùi về trên ghế, trợn mắt trừng anh ta.
Ân Triết Phi vô cùng thích sạch sẽ tuy còn chưa có tới trình độ cuồng sạch sẽ nhưng tình huống hôm nay không thể không đi tắm nhiều lần, anh cố giảm bớt phiền phức vì vậy đi đến vòi nước tưới cây ở vườn hoa, Tiểu Mỹ nằm úp sấp trên cửa sổ thấy ở trong vườn hoa dưới lầu Tiểu Mẫn đang đội nón che nắng, cắt cỏ, tỉa cây cối, Ân Triết Phi chào hỏi với Tiểu Mẫn rồi đi thẳng tới vòi nước nơi bóng râm ở vườn hoa.
Haiz!
Trời nóng thế này sẽ chỉ làm người ta muốn ngủ! Ân Tiểu Mỹ nhức đầu nhìn những thứ công thức kia rồi lại nhìn anh trai taobao dưới lầu một chút, cảm thấy trình độ chán ghét giữa hai bên san sát như nhau, chẳng phân biệt được!
Lúc này bỗng máy điều hòa sửa xong, hơi lạnh bắt đầu lũ lượt lan ra khắp phòng.
Tiểu Mẫn đã tỉa xong cây cối, trở về nhà nghỉ ngơi, chỉ còn lại mình Ân Triết Phi thích ý tắm rửa dưới ánh mặt trời.
Cái bóng đèn chập mạch trong đầu Tiểu Mỹ giống như trong tích tắc được sửa xong, tức thì phóng ra độ sáng 1000w! Cơ hồ là phản xạ có điều kiện lấy ngay máy chụp hình từ trong cặp sách chạy như bay xuống dưới lầu, núp bên rèm cửa sổ sát đất ở lầu một nhìn chằm chằm tình huống bên ngoài.
Nước như hạt châu từ làn da Ân Triết Phi lăn xuống chỉ còn lưu lại vài giọt nước trong suốt, tóc của anh giống y như con nhím gai, nhìn qua cũng có mấy phần đáng yêu, bởi vì sợ nước chảy vào mắt nên anh vẫn luôn nhắm mắt lại, che đi đôi mắt kia là hàng mi dài hơi rung động, mang theo ánh nước đầu độc người ta.
Lúc này anh chỉ mặc một cái quần lót tứ giác, không thể nghi ngờ gì vóc người đẹp đẽ lộ hết ra ngoài từ chiều rộng bả vai đến thắt lưng hẹp, rồi đến hai chân thon dài cân xứng, không có chỗ nào không khớp với tỷ lệ hoàng kim của người thợ điêu khắc phương Tây! Khó trách có nhiều nữ sinh điên cuồng vì anh như vậy, chỉ riêng với thân hình hoàn mỹ này, không biết đã chiếm được ưu ái của bao nhiêu người!
Ân Tiểu Mỹ lại hoàn toàn không hề bị "Sắc đẹp" của anh mê hoặc liền nâng lên máy chụp hình liều mạng nhấn chụp!
Dù có lo sợ khẩn trương mình sẽ bị bắt, tay cứ run lên nhưng vẫn không chịu lùi bước, tựa như mỗi một lần nhấn chụp chính là một lần nhân dân tệ bay vào túi!
Cô có cảm giác, bản thân thật sự là muốn kiếm tiền đến không thiết sống chết!
Ân Triết Phi lắc lắc đầu cho nước trên tóc chảy xuống, cầm lấy khăn lông đặt ở một bên lau người, đột nhiên anh như cảm thấy có sự tồn tại của người đang rình trộm, chợt xoay người nhìn về phía cửa sổ sát đất.