Chương 17
Trương Hướng Nhất vừa biết được chuyện hình của Ân Triết Phi bị bán công khai đầy trời thì cười đến sốc hông: "Con bé này thật là, lớn gan lại dám chọc tới trên đầu cậu, lần này cậu quả thật đã nổi tiếng, mình quả thật không thể tin được, có người bằng lòng mua quần lót của cậu? Ha ha ha..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Câm miệng!" Ân Triết Phi cau mày nói: "Cậu đã vui mừng như thế mình cũng không ngại nói cho cậu biết một tin tốt, học kỳ sau Lục Tiêm Tiêm muốn chuyển đến trường mình."
Vẻ mặt Trương Hướng Nhất lập tức cứng đờ hỏi: "Cậu nói gì? Cô ấy muốn tới đây? Tại sao? Trời ạ, ... Làm sao bây giờ chúng ta báo cảnh sát đi!"
"Cậu điên rồi!" Ân Triết Phi cắn răng, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi mà sự sợ hãi của bạn tốt đối với cô chỉ có tăng chứ không có giảm: "Chúng ta cứ làm bộ như không quen biết cô ấy, không phải là được rồi sao? Đến cuối cùng cô ấy cảm thấy không có gì vui thì tự mình đi về!"
"Nếu cô ấy cảm thấy rất thú vị thì sao đây?" Trương Hướng Nhất không hề thấy đề nghị của Ân Triết Phi có bao nhiêu tính khả thi.
"Cái đó..." Đột nhiên ánh mắt Ân Triết Phi vô cùng thành khẩn nhìn về phía Trương Hướng Nhất khoác tay lên vai cậu ta nói: "Hướng Nhất chúng ta là anh em tốt đúng không?"
"Cậu biến đi!" Trương Hướng Nhất như chạm phải điện giật, đẩy tay cậu ta ra nói: "Cậu tha cho mình đi! Lúc này cậu nên tự mình ra trận!"
~
Chờ Ân Nhược Tức với Thường Mỹ song song trở về, hai đứa bé một lớn một nhỏ trong nhà đang đánh nhau túi bụi! Ân Triết Phi cầm roi cưỡi ngựa, Ân Tiểu Mỹ lại cầm giá treo quần áo cao hơn mình rất nhiều, náo loạn trong phòng, hiển nhiên hai người như nước với lửa!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy hai người họ bước vào nhà, A Xuân như thấy thần tiên hét lớn: "Đừng đánh! Xem xem ai trở về này!"
"Mẹ mẹ!" Ân Tiểu Mỹ ngẩn ngơ ném giá treo quần áo xuống, nhào tới ôm bắp chân của mẹ, khóc đến kinh thiên động địa: "Ân Triết Phi bắt nạt con!"
"Hửm? Anh trai bắt nạt con thế nào?" Ân Nhược Tức xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Mỹ.
Ân Tiểu Mỹ lập tức cứng họng, nói sao đây? Hình như trong mỗi sự kiện cô đều tương đối đuối lý...
Thường Mỹ cười ôm lấy Tiểu Mỹ hỏi: "Có phải con lại nghịch ngợm hay không? Đừng khóc nữa, con xem đội mà mẹ dẫn đi đã chiến thắng vô địch, cúp này cho con mượn chơi."
"Wow!" Nước mắt của cô lập tức không còn, nhận lấy cái cúp vàng sáng chói, cảm thấy mẹ thật là lợi hại.
Ân Nhược Tức quay sang hỏi con trai: "Học tập thế nào?"
Anh bình tĩnh ném roi ngựa đi trả lời: "Vẫn ổn."
Con trai nói vẫn ổn, vậy tức là rất tốt, Ân Nhược Tức cười vỗ vỗ bờ vai của con trai.
Vào buổi tối có ba mẹ trở về, bầu không khí không thể nghi ngờ vô cùng hài hòa, A Xuân làm thức ăn khuya, hai đứa bé ở bên cạnh cha mẹ hàn huyên đến tối muộn.
Ân Nhược Tức tặng quà cho hai đứa bé, là một quyển sách phân tích ‘Tư bản luận’ thật dày, Tiểu Mỹ coi đây như thể viên gạch to đùng dùng để ám toán Ân Triết Phi, vô cùng thích hợp.
Lúc này bên trong gian phòng, Thường Mỹ dựa vào trong lòng Ân Nhược Tức hạnh phúc nói: "Thật tốt quá, anh lại về trước thời hạn đi cùng với em."
Cô hôn nhẹ lên lồng ngực Ân Nhược Tức, ngọt ngào cười một tiếng, vậy mà Ân Nhược Tức vẫn yên tĩnh đến xuất thần, tựa như đang khổ não bởi vì chuyện gì đó.
"Ông xã?" Không nhận được sự đáp trả của chồng, Thường Mỹ bật dậy hỏi: "Sao vậy?"
Lúc này Ân Nhược Tức mới kịp phản ứng, anh dịu dàng ôm vợ mình nói: "Không có gì, anh đang nghĩ đến vài chuyện làm ăn."
"Anh đó, chính là quá bận rộn, hiện giờ cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai hãy tính đi!" Cô đau lòng xoa bóp huyệt thái dương cho chồng, mái tóc dài buông xõa trước ngực của Ân Nhược Tức.
"A Mỹ..." Anh cầm tay của cô, nghiêm túc nhìn cô nói: "Vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi anh, có được hay không, để cho anh chăm sóc em cả đời."
"Được!" Thường Mỹ cười, đẩy đầu của Ân Nhược Tức nói: "Sao đột nhiên anh lại nói những lời kỳ quái như vậy, em nhất định sẽ dựa dẫm vào anh cả đời, anh có đuổi em đi, em cũng sẽ sống chết quấn lấy anh!"
***
Ngày nghỉ luôn ngắn ngủi, huống chi còn có một "Vui mừng" cực lớn đáng mong đợi như vậy.
Vừa bước vào học kỳ mới, cả A trung chuẩn bị nghênh đón một học sinh "Hạng nặng", cô thật sự là hạng nặng, mỗi bước đi đều như rung động cả một vùng trời, làm cho mọi người còn tưởng rằng là quái vật Godzilla, cả người quấn đầy vải vóc màu hồng từ nước Mĩ chạy tới.
Đôi mắt Lục Tiêm Tiêm bị thịt trên mặt chen thành hai cái khe, lạnh lùng nhìn một đám bạn học hoảng sợ, từ lúc bắt đầu Trương Hướng Nhất đã không ngừng phát run, anh ôm lấy đồng đội ở bên cạnh nói: "Không... Không được để cho cô ấy nhìn thấy mình..."
Ôi trời ơi! Đội trưởng không sợ trời không sợ đất của bọn họ cũng sẽ có thời điểm run sợ thế này!
Người trong đội bóng rổ hai mặt nhìn nhau đối với người… tạm thời cứ xem như là nữ đi… bộc phát kính nể.
"Trương ~ Hướng ~ Nhất ~!" Tiếng hô õng ẹo vang vọng trên sân bóng rổ, khiến cho những người nghe thấy đều có cảm giác hóa đá trong nháy mắt.
Lục Tiêm Tiêm cười híp mắt hét lớn: "Mình nhìn thấy cậu rồi! Trò chơi mèo bắt chuột là trò chơi của trẻ con ~" Các đồng đội yên lặng tản đi, lộ ra chỗ ẩn nấp của Trương Hướng Nhất, anh vừa mắng bạn tốt bội bạc vừa rụt rè đứng dậy, cho dù là ai cũng không thể tin tưởng, đây chính là thiếu niên khiến cho tất cả những tên đầu gấu xung quanh nghe tin đã sợ mất mật "Trương thổ phỉ".
Đồng đội không nhịn được hỏi: "Lão đại cô gái này là ai vậy?" Trương Hướng Nhất còn đang run rẩy, chưa kịp nói gì thì Lục Tiêm Tiêm đã lớn tiếng tuyên bố thân phận của mình.
"Mình chính là bạn gái của Ân Triết Phi!"
Một trận xôn xao!
Mỗi người đều há to miệng! Khó trách Ân Triết Phi vẫn không chịu tìm bạn gái thì ra là khẩu vị của cậu ta đặc biệt như vậy! Người con gái thế này quả nhiên không phải là người bình thường có thể thu phục được!
~
Cùng lúc đó bên chỗ Ân Tiểu Mỹ cũng được chủ nhiệm lớp mới là cô Laura tuyên bố một chuyện lớn, bức tranh ‘Chim phượng hoàng’ của Cao Vũ đạt được huy chương vàng trong kì thi vẽ tranh và thư pháp quốc gia, giám khảo chính trong ban tổ chức còn cố ý gọi điện thoại tới trường học, nói cậu còn nhỏ tuổi đã vẽ được bức tranh mang theo ẩn nhẫn của người trưởng thành cùng với tính công kích thế tục, rất có phong cách của Zhu Da (*) đúng là một mầm non tốt hiếm có. Thậm chí một giáo viên trường mỹ thuận còn sẵn sàng nhận cậu làm học trò, đại khái không bao lâu nữa Cao Vũ sẽ không cần ở lại nơi đây, học những giáo trình nhàm chán này nữa.
(*) Zhu Da (1626 - khoảng 1705) trước gọi là Zhu Tong 𨨗 , Zi Ren An, tên là Bada Shanren , Xuege , Geshan , Renwu , Daolang , v.v., khi đi tu là Shi Ming Chuanqi, quốc tịch Hán, quê ở Nam Xương, Giang Tây. Một họa sĩ vào cuối triều đại nhà Minh và đầu nhà Thanh, một bậc thầy về hội họa Trung Quốc
Ân Tiểu Mỹ nghĩ đến những lời giáo dục trước đó Ân Triết Phi nói với mình, cô thầm nghĩ đại khái thì rốt cuộc Cao Vũ cũng đã tìm được cho mình lĩnh vực mà bản thân có thể thoải mái phát huy.
Ngày hôm sau, hiệu trưởng liền tổ chức đại hội trịnh trọng biểu dương Cao Vũ.
Đây là lần đầu tiên Cao Vũ đứng trên bục giảng, đại biểu cho vinh dự, làm một tấm gương để phát biểu.
Vậy mà ánh mắt của cậu giống như là làn nước trong xanh, lướt qua mỗi người, không mang theo bất kỳ gợn sóng nói: "Vẽ tranh nhận được giải thưởng em không cảm thấy có nhiều hưng phấn." Cậu dừng một chút mới nói tiếp: "Bởi vì đây là điều em xứng đáng nhận được."
Sau khi lời cuồng vọng này được nói ra, mọi người lập tức xì xào bàn tán, còn Lâm Đệ Nhất mang vẻ mặt sùng bái hô to: "Cao Vũ thật lợi hại!"
"Nhưng em muốn cảm ơn một người." Ánh mắt của cậu lướt qua Ân Tiểu Mỹ rồi lại rơi vào hàng người phía trước: "Chính là chủ nhiệm lớp của em, cô Thẩm Hủy Quân, là cô ấy mang đến cơ hội này cho em, khích lệ em, để cho khả năng của em có thể bộc lộ cho mọi người nhìn thấy. Em cảm thấy rất may mắn vì cô không giống như những người khác, xem thường, bỏ mặc em..."
"Cô Laura là cô Laura!" Tất cả mọi người đều nhìn về bóng dáng xinh đẹp ở hàng đầu tiên, hưng phấn không thôi.
Ân Tiểu Mỹ từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, cô còn tưởng rằng cậu ta muốn nhắc tới mình! Dọa cô giật mình!
Trong lúc nhất thời, Cao Vũ trở thành nhân vật phong vân ở trường học, mà khuôn mặt tuấn tú, xanh xao của cậu cũng bắt đầu hấp dẫn phần lớn nữ sinh. Tiểu Mỹ cảm thấy cuối cùng mình cũng đã là làm được một chuyện tốt, dù sao thì Cao Vũ cũng vĩnh viễn không cần nhẫn nhịn để bị khi dễ nữa, nam sinh cũng bắt đầu bằng lòng tiếp xúc với cậu ấy.
"Thượng Đế cướp đi mặt thiên phú của bạn thì nhất định sẽ ở bù đắp ở một mặt khác vậy nên vĩnh viễn cũng đừng oán trách mà phải đi tìm kiếm." Đây là một câu nói trong cuốn sách mà ba tặng cho cô, Tiểu Mỹ cảm thấy dùng vào trường hợp này đúng là quá phù hợp.
Trên thực tế là cô chỉ xem được trang bìa. ~
Lục Tiêm Tiêm chính thức thay thế Trương Hướng Nhất trở thành bá vương học đường, còn Trương Hướng Nhất chính thức tiến vào thời kỳ hoảng sợ, hơn nữa cũng không có khuynh hướng giảm đi, trong khi cậu đang giãy chết thì Lục Tiêm Tiêm lại vào nhà cậu ở! Lý do của Diêu Phi rất đầy đủ: "Tiêm Tiêm là con gái, ở bên ngoài không an toàn!"
Cô không an toàn? Chỉ có cô mới làm cho người khác không an toàn đấy!
Người có thể khiến cho cô không được an toàn là ai? Cha Godzilla?
Ân Triết Phi thì ngược lại, mỗi ngày đều trôi qua hoàn hảo, chỉ cần Lục Tiêm Tiêm không liều mạng phóng mị nhãn với cậu thì cậu vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua mỗi ngày.
Lục Tiêm Tiêm dựa vào thiết quyền của mình, nhanh chóng giành được sự tôn kính của nam sinh toàn trường nhưng đồng thời cô cũng tự phong cho mình thân phận bạn gái của Ân Triết Phi rồi tự cho nữ sinh toàn trường là kẻ địch của mình.
Điều làm cho người ta không thể giải thích chính là, Ân Triết Phi chưa bao giờ phủ nhận chuyện cô là bạn gái của mình, các nữ sinh không tài nào có thể hiểu nổi, thiếu niên đẹp trai này khi còn nhỏ có bị bóng ma trong lòng không hay là ngẩn ngơ một chỗ với Trương Hướng Nhất quá lâu nên thẩm mỹ trở nên tục tằng, làm sao cậu ấy lại thích một cô gái như vậy được?
Thật ra thì nguyên nhân Ân Triết Phi không phủ nhận, chỉ đơn giản là vì cậu biết, căn bản có phủ nhận cũng không vô dụng, nếu như hữu dụng cậu đã sớm thoát khỏi quái vật này!
Hơn nữa Lục Tiêm Tiêm cũng coi như là ân nhân cứu mạng của cậu và Trương Hướng Nhất, cậu không thể vong ân phụ nghĩa.
Dĩ nhiên nói "Cứu mạng" thì có đôi chút khoa trương, lúc Ân Triết Phi với Trương Hướng Nhất còn nhỏ đi cùng cha mẹ đến Đài Bắc chơi, không biết trời cao đất dày đi đánh nhau với bọn côn đồ, kết quả bị đánh thành hai bảng màu, nếu như không có nữ kim cương Lục Tiêm Tiêm giúp hai cậu chạy trốn thì hai người nhất định sẽ chết rất thảm.
Tuy nói ơn bằng giọt nước cũng phải xem như suối tuôn mà đền đáp nhưng hai người bọn họ đừng nói là "Tuôn" đến vắt cũng không vắt ra được...
Hai người đã tập thành thói quen nhẫn nhục, chịu đựng Lục Tiêm Tiêm đầy khốn khổ và dồn nén, mỗi ngày ba người đều cùng nhau vượt qua bữa trưa, không khí mỗi lúc một ảm đạm thêm. Mỗi lần Trương Hướng Nhất đều phải trơ mắt nhìn Lục Tiêm Tiêm gắp hết thịt trong phần ăn của mình và của cậu ta đẩy hết cho Ân Triết Phi, sau đó Ân Triết Phi sẽ lặng lẽ trả thịt về chỗ cũ.
Cứ lặp lại như thế mấy lần, Ân Triết Phi cảm thấy mình càng ngày càng có phật tính.
Một số nữ sinh ác độc, ầm ỉ bàn tán: "Con nhỏ này thật không biết xấu hổ, liều chết quấn lấy A Phi không buông."
"Đúng vậy, dáng dấp thì như một đầu heo, lại còn ôm ý định dính vào bên cạnh A Phi!"
"Sẽ không phải là nó cưỡng ép A Phi làm bạn trai mình chứ, xem đi Trương Hướng Nhất cũng không đánh lại nó."
Mỗi lần Lục Tiêm Tiêm nghe nói như thế cũng sẽ biến sắc nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ không quan tâm gì, thật may là ban đầu cô luôn không ngừng tự ám chỉ với bản thân, nếu muốn làm bạn gái của Ân Triết Phi thì buộc phải chịu đựng được sự ghen tỵ của những nữ sinh khác.
Vậy mà những nữ sinh xấu xa kia coi tính tốt của cô thành kiểu có thể lấn lướt, cách họ cười nhạo càng ngày càng quá đáng, từ giọng nói của cô đến cách ăn mặc rồi đến thành tích học tập kém cỏi của cô, tất cả đều trở thành mục tiêu cho đám con gái đả kích.
Mỗi lần Trương Hướng Nhất nghe được những lời như vậy, đều sẽ dùng lời khó nghe hơn chửi lại, còn Ân Triết Phi mặc dù không thích Lục Tiêm Tiêm quấn lấy mình nhưng cũng đâm ra chán ghét với những nữ sinh xấu xa này, cậu nhăn mày chau mặt so với Trương Hướng Nhất mắng chửi người còn hiệu quả hơn.
Lục Tiêm Tiêm lần lượt nhẫn nhịn, làm cho những nữ sinh nhàm chán nhìn cô không vừa mắt sinh ra ảo tưởng, một người trong số đó lén đi cửa sau tìm gặp nữ sinh A trung thường hay lui tới với đám lưu manh bên ngoài, khinh thường nói: "Không phải cô ta nói mình có thể đánh nhau sao? Tao thấy đều là gạt người ta!"
Vì vậy ngày hôm đó, khi Lục Tiêm Tiêm về lại chỗ ngồi thì nhìn thấy một tờ giấy, cô hơi sửng sốt, sau đó yên lặng cất đi.
Lúc chạng vạng, Trương Hướng Nhất không nhịn được thúc giục: "Lục Tiêm Tiêm cậu còn ngồi ở đó chờ cái gì, còn không mau thu dọn đồ?"
Lục Tiêm Tiêm nhìn Trương Hướng Nhất rất nghiêm túc nói: "Cậu đi về trước đi! Mình có một số việc cần phải xử lý."
"Việc?" Trương Hướng Nhất nhìn cô thăm dò: "Không phải là cậu muốn đi đánh nhau chứ?"
"Dĩ nhiên không phải, mình muốn đi mua một ít đồ dùng của con gái." Cô phát giác giọng nói của mình có chút kỳ quái, vội bày ra dáng vẻ phấn chấn.
Trương Hướng Nhất nghi ngờ nói: "Vậy cũng được, vậy cậu về sớm một chút, mẹ mình còn chờ bọn mình về ăn cơm đấy!"
Bầu trời hoàng hôn xuyên thấu qua tầng mây nhuộm đỏ nơi chân trời phía Tây, Lục Tiêm Tiêm đi tới ngõ hẻm trên tờ giấy chỉ định, nơi đó đã có năm sáu nữ sinh đứng đợi, cô gái cầm đầu nhìn thấy Lục Tiêm Tiêm đi tới liền cau mày nói: "Này! Mày tới trễ đó."