Chương 18
"Nếu như tôi không chậm trễ thì Trương Hướng Nhất sẽ đi cùng." Giọng của cô rất khàn, hoàn toàn khác với giọng nói bén nhọn thường ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ sinh kia biết Trương Hướng Nhất dữ dằn, không cần phải nhiều lời nữa lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Sau này cô cách xa Ân Triết Phi một chút."
"Nếu cô có thể đánh thắng tôi thì tôi sẽ đồng ý với cô nhưng nếu như cô thua vậy không nên xuất hiện can thiệp chuyện của tôi nữa." Vẻ mặt cô âm trầm nắm tay nhanh chóng siết chặt.
Cô gái xuy một tiếng cười nói: "Lục Tiêm Tiêm chẳng lẽ cô thật sự ngu xuẩn đến mức cho rằng tôi sẽ đánh nhau với cô!" Mấy nữ sinh bên cạnh cũng lộ ra nụ cười châm chọc, Lục Tiêm Tiêm sửng sốt nhìn thấy một đám nam sinh giơ gậy và chai rượu trong tay từ cuối con hẻm đi ra.
Sắc mặt Lục Tiêm Tiêm thay đổi nhưng không có ý sợ hãi cô ném cặp sách xuống từ bên trong rút ra gậy đánh bóng chày thật dài hét to xông lên.
Trên người cô bị thương nhưng cô không thèm để ý chút nào, nhiều năm cô luyện Taekwondo chuyện bị thương là không thể tránh khỏi, có một lần cánh tay của cô còn sưng như cái bánh bao lớn vậy mà cô vẫn không có sao. Huống chi là lần này chỉ cần thắng, là cô có thể giành được cơ hội ở lại bên cạnh Ân Triết Phi, cho nên cô không chút nương tay, mỗi một gậy đánh xuống đều vừa chuẩn vừa ác, mới bắt đầu đại tỷ cầm đầu còn hết sức phách lối dần dần sắc mặt thay đổi.
Tụi con trai nằm đầy trên đất nhưng Lục Tiêm Tiêm cũng không có tốt hơn là bao trên đầu của cô bị một gậy, lúc này đầu óc choáng váng hai mắt cũng sưng lên vừa nhìn qua hết sức tức cười, vậy mà cô vẫn bước từng bước, từng bước về phía cô gái kia.
"Cô... Cô muốn làm gì..." Rốt cuộc cô gái kia đã cảm thấy sợ, con nhỏ này chính là kẻ điên, thật sự là liều mạng mà đánh.
"Nhớ lời cô nói, tôi thắng thì cô không được can thiệp vào chuyện của tôi!" Cô hung dữ để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
~
Khi Diêu Phi nhìn thấy bộ dạng này của Tiêm Tiêm, thiếu chút nữa đã ngất đi, bà vội kéo cô đến ghế salon hỏi: "Cháu làm sao vậy? Biến mình thành ra bộ dạng này! Trời ạ, dì đã đồng ý với mẹ con phải chăm sóc cho con thật tốt, cháu đó đứa nhỏ này thật là..."
"Xảy ra chuyện gì?" Trương Hướng Nhất vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy mặt Lục Tiêm Tiêm sưng như đầu heo.
Diêu Phi lập tức tìm được chỗ phát tiết: "Con xem đi xảy ra chuyện gì? Sao Tiêm Tiêm bị thương thành ra như vậy! Mẹ đã nói muốn con chăm sóc tốt cho con bé."
Vậy mà so với mẹ mình Trương Hướng Nhất còn kinh ngạc hơn, cậu chợt lạnh giọng hỏi: "Ai làm?"
"Không cần cậu quan tâm." Cô cau mày nói: "Mình đã xử lý tốt." Cô rất kiên định nhìn Trương Hướng Nhất lặp lại một lần nữa: "Xử lý rất tốt."
Trương Hướng Nhất vừa nhìn cô bé trước mắt đột nhiên có một loại cảm giác xa lạ, có lẽ là cô không còn dùng thanh âm kỳ quái để nói chuyện nữa, có lẽ là trong ánh mắt của cô để lộ ra sự kiên cường, người cao lớn thô kệch như Trương Hướng Nhất lại nảy sinh một loại cảm giác cảm động, anh biết nhất định là cô lại vì Ân Triết Phi mới khiến cho bản thân chật vật như vậy nhưng vì duy trì tôn nghiêm cho cô cuối cùng anh không nói gì hết.
"Mẹ nếu Tiêm Tiêm đã nói không sao thì coi như cho qua đi, chúng ta đi ăn cơm."
"Cái gì mà không sao, con xem con bé bị thương..."
"Mẹ!" Trong giọng nói Trương Hướng Nhất lộ ra mười phần kiên quyết: "Chúng ta đi ăn cơm."
Diêu Phi sửng sốt giờ mới hiểu được ý của con trai, bà thở dài không nói thêm gì nữa, mặc dù đầu Lục Tiêm Tiêm đau như muốn nứt ra nhưng trong lòng lại vui vẻ vì dù sao cô cũng đã tiến thêm một bước về phía trước, không phải sao? Vậy mà Trương Hướng Nhất vừa nhìn thấy dáng vẻ mừng thầm của cô trong lòng lại hết sức nặng nề.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi học, mới đến cổng trường học chỉ thấy vẻ mặt Hồ Phi khẩn trương từ trong trường bước ra, nhìn thấy Lục Tiêm Tiêm cậu tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: "A! Chị dâu, chị đến rồi." Cậu sải bước tiến tới trước hỏi: "Chị dâu chị ăn sáng chưa? Tôi đi mua cho chị."
Lục Tiêm Tiêm cúi thấp đầu, sợ cậu nhìn thấy vết thương trên mặt mình trả lời: "Không cần, tôi ăn rồi."
"Ôi chao, chị dâu." Nhưng Hồ Phi vẫn ngăn ở trước mặt cô nói: "Có muốn ăn sáng thêm hay không?"
Trương Hướng Nhất đã không nhịn được nói: "Hồ Tử cậu giở trò quỷ gì đó, còn không vào học chúng ta sẽ bị muộn."
Hồ Phi nhắm mắt nói: "Lão đại, chờ một chút đi, chờ một chút..."
Cậu nên giải thích thế nào đây, hiện tại khắp phòng học cùng hành lang đều dán đầy các loại tin nhục mạ Lục Tiêm Tiêm, Ân Triết Phi cơ hồ giận điên lên cậu chưa từng thấy qua người mặt lạnh đó tức giận như vậy. Hiện tại cậu ta với Tần Nguyên đang giải quyết những tờ giấy đủ loại màu sắc kia, cậu thì bị phái tới đây chặn Lục Tiêm Tiêm lại.
Vậy mà Lục Tiêm Tiêm không hiểu chuyện gì, vẫn muốn nhấc chân đi thẳng vào trong nói: "Cậu thật là, nếu như tôi tới trễ nhất định sẽ đánh cậu." Cô miễn cưỡng duy trì giọng nói lanh lảnh hoạt bát của mình nhưng trong lòng có cảm giác bất thường. Hồ Phi gấp đến độ vò đầu bứt tai nhưng cũng không biết nên làm thế nào để ngăn cô lại, chỉ có thể hy vọng Ân Triết Phi với Tần Nguyên nhanh tay đã giải quyết xong những tờ giấy rách kia rồi.
Nhưng trái ngăn phải cản, Lục Tiêm Tiêm vẫn nhìn thấy được, cô nhìn từng câu từng chữ bẩn thỉu trước mắt, chỉ cảm thấy hai mắt phát đau.