Chương 23: Ngây thơ
"Hả? Ừ... Đang ngủ trên lầu." Anh chột dạ lên tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thế thật tốt quá, cuối cùng anh em hai đứa cũng gặp nhau, cháu không biết mấy năm nay Tiểu Mỹ về nước không gặp được cháu có bao nhiêu thất vọng đâu." A Xuân cảm động muốn chết nói: "Cháu đó lòng dạ sắt đá, cho tới bây giờ đối xử với Tiểu Mỹ đều như người ba hung dữ, cũng may Tiểu Mỹ là một đứa bé ngoan không ghi hận cháu."
Ân Tiểu Mỹ còn muốn ghi hận anh? Cô lấy đâu ra mặt mũi?
"Cháu gặp Tiểu Mỹ có vui không?" A Xuân không yên tâm hỏi: "Không còn giống như khi còn bé vừa gặp nhau là cãi vã nữa chứ?"
"Dì Xuân, giờ cháu đã bao lớn, làm gì còn nháo loạn với Tiểu Mỹ nữa."
Nhưng thật ra thì có náo loạn...
"À à, vậy thì tốt, một lát nữa đồ ăn sẽ nấu xong, hôm nay dì nấu mấy món ngon sở trường cho mấy đứa ăn! Ôi hôm nay dì thật sự thấy rất vui!"
A Xuân vào phòng bếp, chỉ còn lại mình Ân Triết Phi đứng nơi cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy cửa kiếng ở phòng bếp phản chiếu khuôn mặt của mình đỏ như con cua hấp!
Anh hoảng hốt trừng to mắt, trong lòng không ngừng tự mắng chửi mình, Ân Triết Phi mày đúng là điên!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
~
Đến bữa tối, Trương Hướng Nhất vì muốn lấy lòng người đẹp mà trong thời gian ngắn nhất, mua một đống hoa hồng! A Xuân không chỉ nấu một bàn lớn thức ăn ngon bày ra... mà còn mang tới hai cây nến rất đủ cách thức tiêu chuẩn, đầy phong tình! Vô cùng long trọng!
Diêu Phi với Trương Thần Hi tới rất sớm, Diêu Phi nhìn thấy Ân Triết Phi ở nhà liền vui vẻ nói: "Hôm nay A Phi về thật sớm Tiểu Mỹ đâu rồi? Cháu đã gặp con bé chưa? Hai đứa đã tròn mười năm không gặp!"
Ân Triết Phi thản nhiên gật đầu đáp: "Dạ đã gặp rồi em ấy thay đổi rất nhiều."
Lúc Ân Triết Phi còn đi học, wechat vẫn chưa phát triển, anh lại không thích xã giao, vậy nên hình của Ân Tiểu Mỹ anh chỉ thấy qua vài tấm. Sau đó đi MIT học thạc sĩ và tiến sĩ, anh liều mạng viết luận văn mệt mỏi đến mức cơ hồ muốn hộc máu, liên lạc với ba mẹ cũng ít đi càng đừng nói đến việc đi chú ý đến Ân Tiểu Mỹ.
Hiện tại anh thấy rất hối hận, nếu như sớm gặp thì có phải sẽ không giống như hôm nay vừa thấy cô sẽ thất thần hay không?
"Dì Diêu! Chú Trương!" Ân Tiểu Mỹ đã dậy, lúc từ trên lầu chạy xuống cô đã thay một bộ váy liền thân bằng tơ tằm màu hồng, một mái tóc xoăn cột thành đuôi ngựa.
Diêu Phi cười nói: "Ôi chao! Hiện giờ Tiểu Mỹ thật đúng là đại minh tinh! Xinh quá! Mẹ con đâu?"
"Tạm thời mẹ còn có chút việc, tháng sau mới có thể trở về."
"Ôi, không sao lần này con trở về ở lại thời gian dài, chúng ta có nhiều cơ hội họp mặt đông đủ!"
Lúc này Ân Nhược Tức với ông Trương cũng về đến nhà, mấy vị trưởng bối đều vây quanh Ân Tiểu Mỹ tạo thành một vòng tròn, ân cần hỏi han.
Mọi người ở bên đây trò chuyện rôm rả, còn Ân Triết Phi lại đi tới bên cạnh Trương Hướng Nhất nhìn bó hoa hồng trong ngực bạn tốt, lại nhìn bộ tây trang màu hồng, anh thở dài nói: "Trương Hướng Nhất cậu có thể đừng khoa trương như vậy được không?"
"Mình muốn tặng cho Tiểu Mỹ!" Trương Hướng Nhất si mê nhìn Ân Tiểu Mỹ còn dùng bàn tay vuốt lại mái tóc xịt keo của mình.
Ân Triết Phi lạnh lùng nhắc nhở Trương Hướng Nhất: "Cậu đừng quên trước đây em ấy đối xử với cậu thế nào?"
"A Phi, cậu đối với đối thủ cạnh tranh còn rộng lượng đến vậy, sao đối với Tiểu Mỹ lại quá mức để ý thế kia? Đây đều đã là chuyện của thật lâu trước kia và hiện tại mọi người đều đã là người trưởng thành." Anh nghiêm trang ngụy tạo cho bản thân.
Ân Triết Phi trơ mắt nhìn bạn tốt trình diễn cho anh thấy cái gì gọi là thấy sắc vong ân.
Trương Hướng Nhất lại nhìn về phía Tiểu Mỹ nói: "Bắt đầu từ hôm nay mình chính là fan trung thành của Tiểu Mỹ, hạnh phúc của em ấy là trách nhiệm của mình! Đây là giác ngộ làm fish! Cậu không hiểu đâu!"
"Fish?"
"Haiz, cậu có phải là anh trai Tiểu Mỹ không vậy, sao cái gì cũng không biết? Tên tiếng Anh của Tiểu Mỹ là Fiona người hâm mộ của cô ấy gọi là Fish, còn nhóm người hâm mộ gọi là bầy cá biết không? Cậu thật đúng là thất trách!"
Rõ ràng đều là mới hôm nay mới biết Fiona là Tiểu Mỹ lại bắt đầu chuyển sang dạy dỗ anh!
Anh phiền não nói: "Mình không phải là anh trai của em ấy."
"Cậu lại nữa!" Thấy Ân Triết Phi bày ra vẻ mặt thối Trương Hướng Nhất khuyên nhủ: "Cậu đừng có đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, nếu đây là em gái của mình thì ngay cả mạng mình cũng dâng cho em ấy!"
"Tới đây tới đây, cơm tới rồi!" A Xuân bưng ra một nồi canh lớn, vui mừng chào hỏi.
"Wase, dì Xuân cháu rất nhớ tài nấu ăn của dì đó! Dì không biết cơm ở Anh khó ăn bao nhiêu đâu!!" Tiểu Mỹ nhảy tới, vẻ mặt khoa trương biểu đạt sự sùng bái của mình.
A Xuân cười lên, nếp nhăn nơi khóe mắt đều xếp chồng lên nói: "Cháu là con mèo tham ăn, vẫn luôn tham ăn như vậy, hôm nay có thể ăn nhiều một chút xem cháu gầy như vậy."
Trương Hướng Nhất lập tức chân chó phụ họa: "Đúng vậy Tiểu Mỹ gầy quá phải chú ý thân thể, mau mau đến đây mời ngồi." Vừa nói vừa giúp cô kéo ghế ra.
"Cảm ơn anh Hướng Nhất! Anh thật là tốt!" Cô cười đến hết sức thân thiện.
Khuôn mặt Trương Hướng Nhất lập tức đỏ như quả hồng chín, hiển nhiên vô cùng kích động.
Ân Triết Phi cảm thấy cô cười quá chói mắt, lạnh lùng nói một câu: "Thu mua lòng người."
Vừa vặn lúc này tất cả mọi người đều đang cười, không ai nói chuyện những lời anh nói đột ngột vang lên.
"A Phi lại tái phát bệnh cũ." Ân Nhược Tức nghiêm nghị trách cứ con trai.
"Cháu còn chưa quen sao?" Ông Trương nhanh chóng cười ha hả, giảng hòa: "Hai đứa này thủy hỏa bất dung, từ nhỏ đã vậy không phải sao?"
"Đúng vậy cứ mặc kệ đi." Trương Thần Hi cũng vội nói thêm vào.
Ân Tiểu Mỹ mỉm cười lịch sự nói: "Con biết anh trai không thích con nhưng cũng không sao hết, ai kêu con năm đó nghịch ngợm như vậy từ nay về sau con sẽ hối cải để làm người mới, chung quy anh trai sẽ tiếp nhận con."
Bất kể Ân Triết Phi khốn kiếp cỡ nào, cô cứ dùng hình tượng thục nữ này mà đối phó.
"A... Hối cải để làm người mới? Tiếp nhận cô?" Ân Triết Phi cười lạnh nói: "Vậy cần cô đầu thai một lần nữa."
Ân Tiểu Mỹ bị anh chọc giận trong nháy mắt hình tượng sụp đổ mắng: "Anh là con heo đáng ghét! Đại khốn kiếp! Anh còn không bằng Ruby đáng yêu nhà tôi nữa đó! Chị đây không có nghĩa vụ hầu hạ anh! Đáng đời anh cả đời cô độc! Tên đàn ông độc mồm độc miệng!"
"Ây da ây da, được rồi, được rồi!"
"Thật là sao lại gây nhau rồi, thiệt tình chỉ mới vừa gặp mặt mấy phút!"
"A Phi con nghĩ mình còn là trẻ con sao? Đừng có trêu chọc em nữa!"
Trong nháy mắt này sự hâm mộ của Trương Hướng Nhất suýt tí nữa bị dập tắt, thành thật mà nói mới vừa rồi, trong tích tắc Tiểu Mỹ giương nanh múa vuốt, anh như nhìn thấy cảnh tượng kẻ dở hơi bay từ trên lưng heo bay xuống đất...
Trong vô số những tiếng khuyên giải, Ân Triết Phi lại chỉ lặng thinh vì câu cô nhắc tới Ruby, chẳng những không có cãi lại mà trên mặt còn đỏ lên.
Anh mím môi, cảm giác tim đập thình thịch như xông phá lồng ngực!
"Bây giờ anh mới biết xấu hổ? Tôi còn lâu mới tha thứ cho anh!" Ân Tiểu Mỹ còn tưởng rằng anh sợ, định tiếp tục bới móc đôi câu rồi mới chịu bỏ qua.
Nhưng không để hai người kịp nói thêm câu nào.
Diêu Phi đã mang gương mặt tươi cười, giảng hòa: "Được rồi, bao nhiêu năm không gặp hai đứa vẫn như gà chọi vậy, thật là có chút hoài niệm! Hơn nữa bình thường A Phi cứ ra vẻ chững chạc như một ông già, ai ngờ vẫn còn có tính trẻ con."
Ông Trương cũng cười nói: "Không phải kiếp trước hai đứa bé này nợ tiền nhau chứ, mà chắc chắn là thế rồi, nếu không sao lại có câu không phải oan gia không gặp gỡ!"
Ân Tiểu Mỹ chịu đựng cơn tức nặn ra một nụ cười.
Ân Triết Phi? Già dặn, chững chạc? Cho xin đi, anh ta chính là con cún không đầu óc, không thể đoán chính xác là lúc nào sẽ nhào lên cắn cô!
Còn chỉ cắn một mình cô!
Cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người chia tay trong miễn cưỡng, Trương Hướng Nhất đi tới cửa lôi kéo Ân Triết Phi nói: "Cậu thật sự muốn ở nhà cũ với Tiểu Mỹ? Nếu không thì cậu ở nhà mình đi, mình sợ hai người sẽ phá hủy nhà mất."
Hai người này chính là chó với mèo, nhìn không vừa mắt nhau, hơn nữa hiện tại con mèo kia đã lớn, có thể lực sát thương đã tăng.
"Mình mới lười để ý tới cô ta."
"Cậu đó, dù gì cũng nên học hỏi một ít cách thức giao thiệp với con gái đi, cũng đâu thể độc thân cả đời có phải không?"
Ân Triết Phi là kẻ độc thân lâu năm chính hiệu, con gái theo đuổi anh đếm không hết, anh lại giống như tránh ôn dịch, tựa như hoà nhã nhưng lại khiến cho người ta không thể thân thiết. Sau khi Trương Hướng Nhất phân tích tình hình của bạn tốt thì cho ra kết luận, đại khái là bởi vì khi anh còn bé ở chung với bộ đôi Ân Tiểu Mỹ và Lục Tiêm Tiêm hứng chịu đả kích nặng nề, nên tuổi thơ có bóng ma mắc chứng sợ con gái nghiêm trọng!
Nhưng hiển nhiên Ân Triết Phi cảm thấy đây không phải vấn đề, ngược lại châm chọc nói: "Ngược lại là cậu đó yêu thật nhiều mình cũng đâu thấy thành."
"Cậu… cậu… cậu... cậu là tên đàn ông độc miệng! Đúng là không nói được nửa câu tốt lành!" Trương Hướng Nhất muốn giúp bạn tốt lại bị người anh em không thương tiếc đâm một dao ngang hông, cảm giác hít thở cũng đau, tức giận xoay người rời đi.
Ân Triết Phi vào lại trong nhà thì thấy ba mình đang thay giày.
Ân Nhược Tức vỗ vỗ vai con trai nói: "A Phi công ty còn có chút việc, ba phải đi một lát, trước ngày mai phải đến Hồ Nam sau đó sẽ trực tiếp đi thẳng đến Tây Ban Nha. Lúc ba không ở nhà, con ngàn vạn lần đừng có gây gổ với Tiểu Mỹ nữa, biết chưa?"
Sao mỗi một người đều lo lắng anh sẽ bắt nạt tiểu quỷ đó!
Anh liếc mắt nhìn Ân Tiểu Mỹ ở nơi cầu thang lạnh lùng nói: "Ba, ba cứ hết mực yên tâm đi, con ngay cả nói cũng lười phải nói với cô ta!"
"Con ——!" Thôi không nói chuyện cũng tốt hơn gây gổ, ông chấp nhận.
Ông chỉ đành phải quay sang nói với con gái: "Tiểu Mỹ đừng để ý đến anh con, thật đúng là con lừa ngang bướng!"
Ân Tiểu Mỹ cười hì hì, khoe mẽ: "Con sẽ không tức giận với anh trai."
"Haiz, đúng là đứa bé ngoan."
Ân Triết Phi mắt lạnh nhìn cô, giả vờ giả vịt, anh cười lạnh trong lòng đã bao lớn rồi còn ở trước mặt anh diễn trò tranh thủ tình cảm này, anh sớm đã không cần.
Ba vừa đi dì Xuân phải về nhà trông cháu nên cũng đi luôn, vì vậy ngôi nhà lớn như thế chỉ còn lại hai người Ân Triết Phi với Ân Tiểu Mỹ.
"Chậc chậc!" Ân Tiểu Mỹ tựa vào tay vịn cầu thang, vừa ăn nho vừa nói: "Nhiều năm vậy rồi, anh đúng là một chút tiến bộ cũng không có."
"Như nhau thôi!" Hôm qua anh thức cả đêm, lúc này đã có chút mệt mỏi, anh lười phải gây nhau với cô tính đi lên lầu bổ sung giấc ngủ.
Ân Tiểu Mỹ nhướng mày tiếp tục đứng đó ăn nho.
Lúc này đột nhiên Ân Triết Phi dừng bước, nghiêm túc nói: "Shawn tuổi quá lớn không thích hợp với cô."
"Hả??" Nhất thời cô không kịp phản ứng.
"Cô quá ngu ngốc đừng để bị đàn ông lừa, đàn ông nước ngoài rất trăng hoa."
"Ha!!" Giờ cô mới hiểu được bèn nói: "Ân Triết Phi có phải anh điên rồi hay không? Tôi với Shawn một chút quan hệ cũng không có!"
"Một chút quan hệ cũng không có?" Anh chau mày nói: "Vậy thì ngược lại cô rất có tiền đồ lại có thể tùy tiện tựa vào trong ngực đàn ông ngủ."
"Phi! Anh thì biết cái gì? Tại sao Shawn lại tùy tiện, anh ấy đã theo tôi năm năm, tôi là nghệ sĩ đầu tiên anh ấy quản lý, anh ấy đối với tôi đặc biệt tốt! Giống như anh trai của tôi!"
"... Giống như anh trai của cô?" Anh cười lạnh hỏi: "Vậy còn tôi?"
"Anh còn có mặt mũi để hỏi? Anh chính là tên quỷ đáng ghét đại khốn kiếp! Tôi không ngại đính chính nói cho anh biết, những lời tôi vừa nói đều là giả tôi chưa từng coi anh là anh trai mình! Shawn mới chính là anh trai của tôi! Căn bản tôi không quan tâm có anh hay không!"
"Đã nhiều năm vậy rồi cô vẫn không thay đổi." Anh bước đến gần cô nói.
"Anh cũng giống vậy." Tiểu Mỹ len lén ở trong lòng bổ sung thêm một câu vẫn khiến cho người ta chán ghét như vậy.
Dưới ánh đèn rõ ràng Ân Tiểu Mỹ mang vẻ mặt tức giận nhưng nhìn qua lại xinh đẹp đến mức không chân thật, thoát ra khỏi khuôn mẫu khi còn bé.
Ân Triết Phi bước đến gần cô thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng trên người cô, vì vậy đầu óc anh đột nhiên trống rỗng mấy giây, nhất thời quên mất bản thân muốn nói gì.
"Này!" Cô huơ tay trước mặt anh, lắc qua lắc lại hỏi: "Bị sao rồi?" Đừng nói là anh bị cô chọc tức đến ngốc luôn nha.
"Cái mông còn đau không?" Bất thình lình anh nói ra một câu như vậy.
Mặt Ân Tiểu Mỹ lập tức đỏ như đít khỉ, ngoài cứng trong mềm nói: "Anh còn hỏi nữa! Lúc anh đánh tôi không chút lưu tình!"
"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô nếu như cái mông còn đau thì hãy nhớ kỹ dạy dỗ trước đó."
"Cảm ơn!" Tiểu Mỹ giận quá cười lạnh nói: "Anh cũng phải nhớ kỹ tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
Cô không khách khí đẩy anh ra, nổi giận đùng đùng chạy về phòng.
Người đàn ông này thật sự là quá đáng ghét!