Chương 32: Đêm khuya.
"Khi đó anh có áp lực rất lớn, bọn họ biết anh tốt nghiệp trường danh tiếng, biết kỹ thuật của anh trâu bò nhưng bọn họ gọi anh là con mọt sách, nói anh không hiểu chính quyền, không biết thị trường, không biết hình thức đưa công ty vào hoạt động, nói anh trở về Trung Quốc thủy thổ không thuận nhưng bất kể người khác có nói thế nào, chỉ cần trong lòng chúng ta phải luôn tự biết điều mà bản thân nên làm là cái gì và có thể làm được cái gì, có đúng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng khách, đây vẫn là lần đầu tiên Ân Triết Phi nghiêm túc giảng giải cho cô như vậy, ánh mắt của anh nghiêm túc đến thế, còn trong lúc vô tình đẩy cái gọng kính bị trượt xuống... Cô nghe đến hoa mắt chóng mặt, chỉ cảm thấy anh thật sự là rất có sức hút...
"Vậy nên Tiểu Mỹ, em đã có thể chọn trúng bộ phim ‘Luân Đôn đêm khuya’ vậy thì anh cũng tin tưởng mắt nhìn của em, nếu như đã quyết định thì làm ngay đi thôi, chuyện này đối với em mà nói cũng là một loại rèn luyện. Một người càng đi lên chỗ cao thì đường đi càng không dễ dàng, chỉ mỗi lúc một khó đi hơn bởi vì mỗi một quyết định đều vô cùng quan trọng, em nên học từ từ." Anh nói xong thấy cô nhìn mình chằm chằm bằng một đôi mắt vô hồn.
Thật là sao lại quên mất lực chú ý của người này, đại khái chỉ duy trì được một phút, chỉ tốt hơn so với cá vàng một chút xíu mà thôi, anh không nên nói dài như vậy...
Nhất thời ngứa tay, chờ anh phản ứng kịp thì tay phải đã thuần thục búng lên trán cô!
"A ——" Cô vừa sợ vừa tức quát lên: "Anh làm gì thế?"
"Lại lơ đễnh."
"Tôi lắng nghe rất nghiêm túc! Hơn nữa cứ coi như lơ đễnh anh cũng không thể búng trán tôi!" Cô giơ gương lên soi nói: "Bị búng đỏ lên rồi! Ân Triết Phi tôi là dựa vào gương mặt để kiếm cơm!" Cô tức giận lập tức nhào tới: "Tôi muốn búng trả!"
"Ôi chao, ôi chao?" Anh bị cô nhào tới lập tức đẩy ngã trên ghế salon, gấp gáp bắt lấy tay cô nói: "Đừng làm rộn!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh búng tôi trước! Sao anh cứ luôn đáng ghét như vậy!"
Thật là đáng chết, sức lực anh sao mạnh vậy, chỉ dùng một tay đã bắt được hai móng vuốt của cô.
Anh nghiêng người đè cô trên ghế salon mềm mại, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: "Đừng làm rộn..."
Ân Tiểu Mỹ ngẩn ra, nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, tim đột nhiên đập nhanh như động cơ, máu trong người toàn bộ đều xông lên mặt...
Nếu hiện tại cô soi gương nhất định có thể nhìn thấy mặt mình đỏ như pháo...
"Cuối tuần này anh phải đi Tây Ban Nha với Italy, em có muốn mua cái gì không? Bù đắp lại cho em."
Anh nhất định phải dùng tư thế mập mờ như vậy để hỏi cô sao?
"Anh... Muốn mua cho tôi?"
"Ừ."
"Vậy... Chọn một cái dây chuyền xinh đẹp đi..." Cô nói mà không dám nhìn anh.
"Được." Anh buông tay cô ra, nhìn vết hồng trên trán cô có chút đau lòng, da của cô cũng quá mềm mại đi, chỉ mới vậy đã đỏ.
Nhưng mà... Thật đáng yêu...
Ân Tiểu Mỹ xoa xoa trán ngồi dậy, vẫn còn so đo nói: "Nhưng nếu anh nghĩ mua đại một món là có thể mua chuộc được tôi thì có thể anh đã sai lầm rồi, cái gì tôi cũng tự mua được!"
Anh cười nói: "Anh biết rồi." Ba năm trước đây mẹ còn vui vẻ nói với anh, Tiểu Mỹ là một tiểu phú bà, cô còn rất hiếu thảo mua cho mẹ một biệt thự nhỏ ở Thụy Sĩ, muốn tặng riêng cho bà để sau này dưỡng lão.
Ân Tiểu Mỹ nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh trong lòng rối bời.
Không nghi ngờ chút gì Ân Triết Phi vẫn rất đáng ghét, rất đáng ghét, rất dài dòng.
Nhưng hôm nay trong cái đáng ghét của anh lại trở nên có cái gì đó không đúng, làm cho cô ghét đến bất động, hơn nữa... Còn muốn mỗi ngày nhìn thấy anh.
Đây chẳng lẽ là cảm giác quái dị mà người ta thường nói là "Anh em tình thâm"?
"À đúng rồi, người đại diện đó của em có muốn mua cái gì không, anh cũng có thể nhờ nhân viên mua giúp anh ta." Suy nghĩ của anh rất đơn giản là tiện thể đối xử tốt với cái tên gà tây đó hơn chút, vậy thì gà tây cũng sẽ đối tốt với Tiểu Mỹ hơn một chút.
Nhưng Ân Tiểu Mỹ lại rất thất vọng, vòng một vòng lớn quả nhiên anh vẫn nhớ mãi không quên đối với Shawn!
Vì vậy cô cẩn thận hỏi: "Ân Triết Phi, anh... Có phải anh... Nên dừng lại đúng lúc không?"
"Dừng lại đúng lúc? Cái gì dừng lại đúng lúc?"
"Tôi cũng đã nói cho anh biết Shawn có bạn trai rồi, anh còn như vậy..., không phải là định làm người thứ ba chứ?" Cô ngẫm nghĩ nếu cô là Shawn đại khái lúc đối mặt với kiểu đàn ông như Ân Triết Phi cũng không dễ dàng chống đỡ.
Không thể trách quân tôi vô năng đều là do quân địch quá đẹp trai!
"Hả?"
Còn có chuyện mà Ân Tiểu Mỹ nói khiến anh nghe không hiểu, trong nháy mắt này anh còn cho là trí thông minh của mình bị khiếm khuyết.
"Nếu anh muốn làm người thứ ba thì có thể tôi sẽ xem thường anh đấy..."
"Hả?"
"Điều kiện của anh tốt như vậy hoàn toàn không cần thiết, tôi biết rất nhiều nam diễn viên độc thân, đẹp trai khác, để tôi giới thiệu cho anh nha!"
Anh một tay chống hông, một tay bóp mi tâm, nói: "Khoan đã, khoan đã, em đây là... Em đang nói cái gì? Vừa rồi là anh bị mất trí nhớ sao?" Anh đã bỏ lỡ câu nói quan trọng gì?
Ân Tiểu Mỹ sâu kín thở dài, chua xót nói: "Anh cần gì giả ngu với tôi?"
Giả ngu?
Anh bây giờ là ngu thật đó...
"Chờ một chút, chờ một chút, chúng ta nói rõ từng chuyện một, em nói Shawn có bạn trai?"
"Thì ra lần trước lúc tôi nói căn bản anh không có nghe!"
"Anh có nghe! Anh cũng biết! Nhưng chuyện này với chuyện dừng lại đúng lúc có quan hệ gì?"
"Trời ơi!" Ân Tiểu Mỹ tuyệt vọng ôm trán nói: "Quả nhiên anh vẫn muốn làm người thứ ba?"
Lần trước Ân Triết Phi có cảm giác sụp đổ thế này là thời điểm nhìn thấy Ân Tiểu Mỹ ở trước mặt mọi người buôn bán quần lót của anh...
"Anh làm người thứ ba của ai?"
"Shawn đó!"
"Anh làm người thứ ba của anh ta để làm gì? Anh cũng không thích đàn ông!" Rốt cuộc trong đầu cô là đống phế liệu gỉ sét gì vậy!
Ân Tiểu Mỹ bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, anh lại không thừa nhận... Haiz, đàn ông thật là..."
Cũng may là đầu óc Ân Triết Phi xoay chuyển nhanh, lập tức hiểu rõ.
Mặc dù đã hiểu, anh lại giận đến mức muốn đập đầu vào tường.
"Ân! Tiểu! Mỹ!" Anh đang tức muốn chết, vừa nghiêm túc vừa nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tôi thích phụ nữ! Biết không? Bà! Cô!"
"À..."
Cô cứ thản nhiên "À" một tiếng là xong rồi?
Rõ ràng là không tin!
Ân Triết Phi có cảm giác mình bị cô chọc tức đến nội thương...
Cô mắt thấy anh phẩy tay áo bỏ đi.
Rõ ràng lần trước đã thừa nhận, thời gian cũng vừa khớp, hiện tại lại đổi ý nói mình thích phụ nữ.
Cô ôm vẻ mặt không giải thích được trở về phòng, vô thức lại mở tư liệu những người hâm mộ thu thập về anh ra xem, bên trong mới có một cập nhật mới chính là Ân Triết Phi nói anh thích con gái hoạt bát.
Những người hâm mộ điên cuồng của anh lại nói:
【Giáo sư em cực kỳ hoạt bát so với chó còn hoạt bát hơn】
【Em sống hoạt bát đến nỗi chính em còn thấy sợ bản thân!】
【Hôm nay cũng hoạt bát gánh vác từ đơn tiếng Anh ~】
【Mấy người thật là, đó không còn là hoạt bát nữa mà là bị điên rồi, ha ha ha ha】
Ân Tiểu Mỹ thấy thế cười không ngừng.
Cô cầm điện thoại đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói: "Đáng tiếc tôi cũng không phải người hoạt bát, tôi là một thục nữ..."
Cô lại nhấn vào Weibo của tạp chí, vô xem bình luận về hai người:
【Mặt nghiêm túc: Tôi ngửi thấy mùi gian tình.】
【 Mọi người xem, hai người này nói rất ăn khớp, một xướng một họa, một thích hoạt bát, một thích chững chạc, còn có vẻ mặt của Ân giáo sư nữa, không phải là kiểu nhìn thần tượng mà chính là thiếu nữ hoài xuân!】
【Tôi không thấy gì khác chỉ thấy kim đồng ngọc nữ.】
Cô thấy thế lại phiền muộn.
Haiz! Thật đáng tiếc, sợ rằng mọi người không biết Ân Triết Phi vẫn luôn rất ghét cô... Cô còn không dám thẳng thắn nói với Ân Triết Phi chuyện Bạch Lộc muốn cô với anh làm couple, vì anh sẽ rất ghét chuyện như vậy.
Không nghĩ tới làm minh tinh ở Trung Quốc lại quá phiền toái...
~
Sáng thứ sáu, Ân Triết Phi phá lệ xuất hiện ở bộ phận tuyên truyền, công nhân viên lui tới nhìn thấy còn cho là mình bị hoa mắt.
Bình thường giờ này người này sẽ ở trong viện nghiên cứu, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, gần đây Ân giáo sư rất thường xuyên rời khỏi ổ!
Nhưng không ai dám tiến lên trêu chọc anh, dù sao thì ánh mắt sắc như dao kia của anh cũng quá lợi hại, vừa nhìn một cái khiến cho người ta nảy sinh loại cảm giác mình là người nhược trí nhưng cũng chính điểm này mà làm cho người ở bộ phận tuyên truyền thấy rất tiếc hận, giáo sư chính là quá khó để khai thông nếu không đã mời anh làm phát ngôn viên cho Thiên Tế, không biết có thể tiết kiệm bao nhiêu tiền.
Trương Hướng Nhất vừa bước ra nhìn thấy anh không khỏi vui vẻ hỏi: "Ôi? Giáo sư Ân Triết Phi ngọn gió nào thổi cậu tới đây?"
"..." Anh vững vàng lôi Trương Hướng Nhất vào phòng họp nói: "Chiếm dụng thời gian của cậu một chút, giúp mình một chuyện."
"Thật là kỳ quái, cậu lại còn có lúc nhờ mình?"
Anh nghiêm túc nói: "Là thế này…ừ thì… mình có một người bạn... Gần đây thích một cô gái, cậu có kinh nghiệm phong phú, nói nghe xem làm thế nào để theo đuổi con gái."
Trương Hướng Nhất không kiềm được bày ra vẻ mặt xem thường, nghĩ thầm người này nhược trí nên thật sự coi người khác cũng nhược trí giống mình!
Nhưng anh lại không dám đâm thọc Ân Triết Phi, nếu không sẽ không nghe được chuyện bát quái, vì vậy anh híp mắt nói: "Cậu thật đúng là nghĩa khí."
"Cũng bình thường..." Anh rất khiêm tốn.
Trương Hướng Nhất cố nén cười hỏi: "Bạn của cậu với cô gái đó tính tình thế nào?"
"Bạn mình chính là bạn học tiến sĩ, gia cảnh không khác mình lắm, tính tình cũng không khác mình mấy, dáng dấp cũng tương tự mình nhưng người đó đặc biệt thú vị! Sở thích cũng nhiều còn cô gái thì tính tình rất hoạt bát, người theo đuổi cô ấy rất nhiều, có lúc cảm thấy cô ấy rất thông minh, có lúc lại cảm thấy rất ngốc nghếch..."
"Ôi chao, ôi chao, tôi nói A Phi cậu này, người mà có gia cảnh không khác cậu, dáng dấp cũng tương tự cậu, hình như không được mấy người đâu! Mình cảm thấy không lo không theo đuổi được."
Thật là, bạn không khí thì có!
Trọng điểm là cẩu độc thân như Ân Triết Phi tiếp xúc qua được mấy cô gái, còn có lúc thông minh, có lúc ngốc nghếch, anh không cần suy nghĩ cũng biết người cậu ta thích là ai!
Thật sự coi anh bị mù mà, tag gắn tên hai người ở trên Weibo đã treo mấy ngày rồi, ngay cả tên couple cũng được đặt xong, gọi là Firefly.
Mỗi ngày lặn xuống nước chung với lượng lớn người hâm mộ là bầy cá của Ân Tiểu Mỹ, Trương Hướng Nhất một dựa vào tài lực kinh người cùng vài tấm hình cũ năm đó đã mau chóng đứng đầu nhóm fan.
"Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là mình làm thế nào... Bạn tốt của mình! Làm thế nào để theo đuổi cô gái đó!"
"Ôi? Dùng khuôn mặt đẹp trai này không phải được rồi sao? Không phải chỉ cần hướng về phía các cô gái trêu chọc là các cô gái sẽ lao lên như điên à?"
"Nhưng cô ấy không phải là loại con gái đó, hơn nữa ấn tượng của cô ấy đối với mình cũng không mấy tốt... Không đúng! Mình bây giờ đang nói đến bạn của mình!" Ân Triết Phi nóng nảy nói: "Cậu có thể đừng có chĩa hướng lên người mình nữa được hay không, ông Hướng?"
"Ừ ừ ừ, mình sai rồi... chuyện đó không phải con gái đều sẽ thích ăn ngon, quần áo, túi xách, xinh đẹp, vui vẻ, đồ trang sức, cậu xem cô ấy thích gì thì tặng cái đó, còn nữa con gái muốn được quan tâm nhiều hơn, yêu thương và dịu dàng một chút. Cậu xem cậu đẹp trai như vậy... A Phi! Bạn của cậu lớn lên đẹp trai như vậy chỉ cần dụng tâm nhất định có thể bắt được người."
Ân Triết Phi như có điều suy nghĩ.
"Ôi chao, ôi chao, không thèm nói với cậu nữa, mình còn phải đi mua hoa cho Tiểu Mỹ!" Trương Hướng Nhất cố ý vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Mua hoa? Tại sao?"