Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 34: Kiss
 
Chờ khi cô phục hồi tinh thần đã ngồi trên ghế salon của một gian phòng họp nhỏ, bác sĩ đang xử lý vết thương cho cô là bạn tốt của Bạch Lộc, dịu dàng nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là hình như cảm xúc của Fiona vẫn còn chưa được ổn định, có cần kê chút thuốc an thần không? Dược hiệu phát tác nhanh, ngủ một giấc đối với tâm tình của cô ấy mới có lợi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Triết Phi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô vội vàng hỏi: "Không có tác dụng phụ gì chứ?"
 
Bác sĩ cười nói: "Chỉ ngủ một giấc thôi sẽ không có tác dụng phụ, tốt nhất là sau khi cô ngủ thì mở cho cô nghe chút âm nhạc êm dịu, đừng gây ra động tĩnh gì lớn hù dọa cô. Mức độ phản ứng đối với kinh sợ của mỗi người đều không giống nhau, vì lý do đảm bảo trước hết cứ làm theo lời tôi nói."
 
"Được." Ân Triết Phi nhanh chóng bỏ thuốc vào nước đưa cho cô uống, tiễn bác sĩ ra cửa, rồi thuận tiện dặn dò với công nhân viên bên ngoài hủy bỏ diễn tập, giữ yên lặng.
 
Ngay sau đó anh đóng cửa phòng họp, lần nữa ôm cô vào trong lồng ngực, cuối cùng nhiệt độ ấm áp này cũng làm cho gương mặt trắng bệch vì sợ của cô khôi phục chút huyết sắc. 
 
"Đau quá..." Cô vừa nằm trong lòng anh đã uất ức lên tiếng.
 
"Không có gãy xương, em yên tâm..." Anh vội trả lời nhưng trong lòng lại vạn phần tự trách: "Nhưng cánh tay đã bị ứ máu, có thể là mấy ngày mới có thể tan được..."
 
"Ừ..." Cô nhỏ giọng nói: "May quá nhưng mà thật tiếc em rất thích bộ quần áo này... Còn phải nhờ Shawn giúp em tìm quần áo khác cho ngày mai..."
 
"Tiểu Mỹ, thật xin lỗi." Anh cầm lấy đôi tay lạnh như băng của cô, lúc này mới phát giác tay của mình đang phát run nói: "Thật sự xin lỗi." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Anh đừng đi."
 
"Anh không đi, anh sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh em."
 
Anh vừa là anh trai vừa là người chịu trách nhiệm chính, lúc ấy còn đứng ở ngay sau lưng cô lại làm cho cô bị thương, trong nháy mắt đó thiếu chút nữa anh muốn làm thịt tên đàn ông kia, cho nên một đạp của anh hàm chứa lực mạnh kinh hồn, sau khi người đàn ông kia ngã xuống đất thì nằm đến nửa ngày cũng không thể động đậy.
 
"Người nọ là ai vậy, em thấy anh ta mặc đồng phục bảo an..."
 
"Không phải là nhân viên bảo an của tòa nhà, có thể là lén trà trộn vào, anh sẽ điều tra em yên tâm, đừng sợ... Em có thể ngủ một lát." Anh ôm cô vào trong lòng.
 
Ân Tiểu Mỹ nghe được tiếng tim đập của anh cảm thấy thật tốt, thật ra thì cô đã không sợ nữa, lúc này dược hiệu đã phát tác, cô muốn ngủ, mắt không mở ra nổi nữa nhưng cô có cảm giác hình như Ân Triết Phi còn sợ hơn so với cô... Cô cần phải an ủi anh.
 
Haiz... Ân Triết Phi thật đúng là không khiến cho người ta an tâm được mà!
 
Cô nằm ở trong lòng anh, dịu dàng nói: "Em không sợ, anh cũng đừng sợ đây chẳng qua chỉ là một người hâm mộ cuồng nhiệt mà thôi, thời điểm em mới vừa diễn xong ‘Hoàng hôn Mân Côi’ còn nhận được rất nhiều thư của mấy tên biến thái, còn có người đặc biệt chờ ở cửa nhà cậu, cảnh sát còn bắt hai người nhưng em không sợ bọn họ, em rất kiên cường." Giọng cô càng ngày càng nhỏ: "Thật ra thì hiện tại tốt hơn nhiều, bảo vệ ở bên này rất có trách nhiệm, chuyện hôm nay chỉ là phát sinh đột ngột..."

 
Nhịp tim đập nhanh của anh cuối cùng đã chậm rãi bình ổn.
 
Tiếng của cô dần biến thành tiếng thì thầm, cô thấy mệt rồi, dược hiệu này thật sự lợi hại nhưng tay của cô vẫn nắm lấy cổ tay Ân Triết Phi, không chịu buông ra.
 
"Tiểu Mỹ..." Anh dịu dàng gọi tên cô.
 
"Hửm?" Cô giống như con mèo con hừ một tiếng.
 
Có cái gì đó êm ái, ấm áp lại mang chút run rẩy chạm vào trên trán cô, cô rất kinh ngạc muốn mở mắt ra xem, đang muốn gắng gượng mở mắt thì ánh mắt đã bị bàn tay anh che kín.
 
Ngón tay cọ xát với mí mắt cô, cô muốn nhìn trộm một chút cũng không được.
 
Trong bóng tối cô có chút hoang mang, cô lại đang nằm mơ sao?
 
Sau đó cái vật ấm nóng ấy mang theo hô hấp nóng rực cùng đôi chút ngây ngô thử chạm vào môi cô dò xét.
 
Vừa mới đầu bởi vì còn do dự mà anh phải khắc chế, chỉ nhẹ nhàng ma sát làm cho cô cảm thấy thật là nhột.
 
Sau đó mới từ từ tiến sâu vào, dè dặt thưởng thức.
 
Cô chìm trong bóng tối giống như tiến vào trong hồ nước ấm áp, chẳng những cảm giác cơ thể chìm xuống mà đến cả hô hấp cũng bị đoạt đi... Cái gì mà người hâm mộ cuồng nhiệt, đau đớn trên người, kinh sợ trong lòng... Tất cả đều tan thành mây khói...
 
Đây là mơ sao?
 
Cô không cách nào thỏa mãn, không muốn để anh lướt qua rồi chấm dứt ngược lại hơi nâng cằm lên muốn biến nụ hôn này thành nụ hôn sâu.
 
Cô nhận thấy được bởi vì cử động này của cô mà hô hấp của anh càng trở nên nặng nhọc...
 
Vì điều này mà cô thấy trong lòng không khỏi vui vẻ thậm chí cô còn muốn giơ tay lên sờ mặt của anh nữa nhưng cánh tay lại nặng như trì tựa như không thể động đậy. 
 
Cả người cô đều rã rời, mềm nhũn, bên tai là tiếng tim đập kịch liệt của anh giống như vật thôi miên "Thình thịch thình thịch", cô không cách nào chống cự với cơn mê man đang xâm chiếm suy nghĩ của mình...
 
Đầu cô nghiêng đi, thoát khỏi nụ hôn của anh, ngủ thật say.
 
Nhận ra được người trong ngực đã ngủ say, lúc này Ân Triết Phi mới thoáng lấy lại tỉnh táo nhưng anh đã không thể quên được xúc cảm cùng hơi thở trên môi cô.
 

Tim của anh không ngừng cuồng loạn, anh vì hành vi đê tiện của mình mà cảm thấy tự chán ghét bản thân.
 
Nhưng anh biết mình đã vô phương cứu chữa.
 
Ân Tiểu Mỹ ngủ trong kim tuyến nhu sa giống như công chúa ngủ trong rừng đầy quyến rũ.
 
"Tiểu Mỹ..." Anh ghé vào bên tai cô thấp giọng nỉ non: "Đừng ghét anh, anh thích em..."
 
~
 
Ân Tiểu Mỹ vùi mình trên ghế salon ngủ ngon lành.
 
Cô còn nằm mơ một giấc mơ rất thật, cô lại được nhận thưởng! Đứng ở trên đài nhận thưởng người dẫn chương trình hỏi cô: "Fiona tâm tình của cô lúc này là thế nào?"
 
Cô liếc mắt liền thấy Ân Triết Phi ngồi bên dưới đài, liền cười nói: "Tôi hy vọng có thể được nhiều thêm một niềm vui bất ngờ!"
 
Vì vậy Ân Triết Phi giống như cô mong muốn bước lên đài lấy ra một cái hộp nhung nhỏ, quỳ một chân xuống đất.
 
Tất cả ánh đèn ống kính trong nháy mắt đều tụ họp tới đây!
 
Kết quả vừa mở hộp ra, cái hộp lại trống không!
 
"Thật xin lỗi!" Anh hốt hoảng nói: "Có thể là vì anh đi gấp quá hình như chỉ lấy có cái hộp!"
 
Cái quỷ gì vậy?
 
Cô giận không kiềm được mở mắt ra, thấy Ân Triết Phi đang ngồi ở bên cạnh cô xem máy tính, trong máy vi tính còn đang phát bài hát ‘The Original Scenery of Hometown’.
 
"Sao anh vẫn còn ngồi đây!" Còn nghe nhạc nữa! Cô chính là bị anh làm tức chết: "Còn không mau đi về lấy nhẫn đến đây!"
 
"Hả?" Anh kinh ngạc quay đầu lại nói: "Em tỉnh rồi!"
 
Ân Tiểu Mỹ ngẩn ngơ, lúc này mới ý thức được vừa rồi là mình đang nằm mơ!
 
Cô thật sự là điên rồi, làm sao lại mơ một giấc mơ hoang đường như vậy!

 
"À... Em nằm mơ... Em mơ thấy anh mua một chiếc nhẫn mà quên lấy nên muốn nhắc nhở anh mau đi lấy..." Cô chậm rãi chống người ngồi dậy, cảm giác trên mặt nóng bừng, ngay sau đó cô lại nghĩ tới một màn còn hoang đường hơn trong mơ...
 
Một màn hoang đường đó rất giống thật!
 
Cô thật sự rất thích!
 
Khuôn mặt Ân Triết Phi cũng phiếm hồng, nghiêng người sang hỏi: "Không sao chứ, có cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút nào không?" Trong lúc nói chuyện anh còn vì cô mà nhẹ nhàng xoa xoa chỗ cùi chỏ bị đau. 
 
Trong chớp mắt Ân Tiểu Mỹ ngây người, shoot! Mơ đẹp quá cô hoàn toàn quên luôn chuyện mình bị đụng ngã!
 
Cô nên chửi mình một câu tâm đại (*) không? 
(*) Cách giải thích đầu tiên là bạn có thể giữ mọi chuyện trong lòng, bình tĩnh và thật bình tĩnh.
Cách giải thích thứ hai là mong muốn quá lớn không thể thỏa mãn hoặc mục tiêu quá lớn và hy vọng lớn.
Còn nghĩa ở đây mình nghĩ là hời hợt, hoàn toàn không để ý và quên mất chuyện mới xảy ra với mình, toàn nghĩ chuyện không đâu.
 
Anh cẩn thận giải thích với cô: "Chuyện đã điều tra xong, người kia là bạn của một người trong bộ phận an ninh, nói là người hâm mộ của em muốn tới gặp em, cho nên lén lấy thẻ nhân viên của người nhân viên đang nghỉ phép, cũng không biết là anh ta tìm được từ đâu bộ đồng phục nữa. Đây là bảo vệ của bên anh bất lực, thật xin lỗi, từ góc độ của em mà nói cho dù là yêu cầu bồi thường cũng hoàn toàn hợp lý."
 
"Không quan trọng, chẳng phải là em không có chuyện gì sao?" Cô cười khoát khoát tay.
 
"Tiểu Mỹ..." Tròng mắt thâm thúy của anh nhìn cô có vẻ muốn nói lại thôi nhưng mặt của anh lại đỏ lên.
 
"Hả?" Không hiểu sao cô có chút khẩn trương. 
 
"Anh... Không có thích đàn ông."
 
Anh lại không phải người ngốc, đã suy nghĩ rõ ràng ý tứ trong những lời cô nói hôm đó nhưng dù vậy anh vẫn mạo phạm cô như vậy, anh đã không khống chế được tình cảm của mình.
 
Anh thích cô thích đến nỗi đầu óc rối bời.
 
Anh muốn nói rõ ràng với cô.
 
"Ừ... Anh đã nói..." Nhưng hiện tại cô mới ý thức được lời anh nói là lời nói thật.
 
"Cho nên anh..."
 
"Sweetheart!" Shawn nhòm đầu vào khe cửa, mừng như điên nói: "Em đã tỉnh!"
 
Những lời chưa kịp nói ra, tất cả đều được Ân Triết Phi nuốt trở vào.
 
"Shawn!" Cô mếu máo nói: "Em đau muốn chết!"
 
"My princess!" Shawn vạn phần đau lòng nói: "Để anh xem xem, ôi bảo an của Thiên Tế thật đúng là không dùng được, phải đổi toàn bộ bảo vệ, anh đã tìm cho em bốn người trợ lí trong đó có một bác gái biết chút quyền cước..."

 
"Đổi cái gì mà đổi, cũng đâu phải là lỗi của họ! Ôi chao em phải đi ladies' room chút." Cô đứng dậy đi đến nhà vệ sinh trong phòng họp.
 
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người Shawn và Ân Triết Phi.
 
Shawn liếc anh một cái, kiêu căng nhích ra xa nhích về hướng ngược lại rồi  ngồi xuống.
 
Ân Triết Phi nhẫn nại không tặng cho anh ta một ánh mắt xem thường, chỉ trầm giọng nói: "Khỏi nhích, tôi không thích đàn ông."
 
"Tôi biết anh thích Fiona."
 
"?!!" Anh khiếp sợ nhìn anh ta hỏi: "Vậy tại sao anh lại nói với cô ấy là tôi thích đàn ông?"
 
Shawn có chút ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ hiểu lầm thôi hoặc là nói tôi cũng vừa mới biết trong hôm nay người anh thích là Fiona. Ôi! Princess nhà tôi, ai lại không thích em ấy chứ? Đáng yêu giống như tôi."
 
Thật đúng là tên cuồng tự luyến!
 
"Có điều em ấy cũng không thích anh." Shawn cười nói: "À mà tôi nói sai rồi, đã không thể dùng từ không thích để hình dung nữa."
 
Ân Triết Phi cười lạnh nói: "Anh lại biết."
 
"Dĩ nhiên tôi biết chuyện gì, Fiona không gạt tôi gì cả, em ấy giống như em gái ruột của tôi vậy." Anh rất đắc ý.
 
"Trước kia không thích nhưng chưa chắc hiện tại vẫn không thích."
 
"Ôi chao, thật sự là trong lòng anh không tự biết suy tính chút nào sao? Anh không biết em ấy ghét anh bao nhiêu à?"
 
Mỗi ngày Shawn đều phải nghe tiểu công chúa mắng Ân Triết Phi trên Wechat, anh biết người đàn ông ở trước mắt là kẻ thù không đội trời chung của cô.
 
"..." Ân Triết Phi không lên tiếng nhưng đường cong nơi cằm anh lại căng thẳng.
 
"Nước anh có câu châm ngôn rất đắt giá ‘Con người đắt tự tri’ (tự mình biết mình)!" Shawn nói với anh một câu đầy thấm thía. 
 
Lúc này Ân Tiểu Mỹ từ phòng vệ sinh bước ra, nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người, khó hiểu hỏi: "Hai anh đang tán gẫu gì vậy?"
 
Shawn giành nói trước: "Tán gẫu chuyện em ghét cái gì, anh nói em ghét cá trích đóng hộp."
 
Ân Tiểu Mỹ cười nói: "Em quả thật ghét cái đó..."
 
Shawn lại nói: "Còn nói anh hiểu lầm anh ta, anh ta không thích đàn ông."
 
"À..." Trong lòng cô mơ hồ như muốn nhảy cẫng lên, nói: "Là hiểu lầm thì tốt rồi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận