Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 36: Hòa Giải 
 
Anh rũ mắt nói: "Anh thừa nhận lúc em mới tới anh đối với em không được thân thiện, khi đó anh cũng chỉ là một đứa bé thôi, nếu đã làm cho em cảm thấy bị chèn ép, không được chấp nhận thì anh muốn nói xin lỗi với em, khi đó anh đúng là tên khốn kiếp." Anh ngừng một chút lại nói: "Nhưng thật ra anh vẫn luôn muốn nói với em từ rất lâu về trước, anh đã không còn ghét em nữa, hơn nữa anh còn thấy rất may mắn khi trong nhà có em. Lúc ấy mẹ mới mất đi một đứa con, mỗi ngày đều thấy thương cảm, từ khi em đến mẹ như được sống lại, nếu đổi lại là một bé trai chỉ sợ sẽ được không thân mật với mẹ như vậy, còn có ba nữa, lúc em ở nhà ba cười tương đối nhiều, cũng đã thay đổi trở nên hiền hòa hơn."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh càng nói càng áy náy: "Về phần anh... Anh không thể... Quả thật anh không muốn tiếp xúc với con gái, anh biết là có lúc em muốn trêu chọc cho anh vui vẻ, lúc đó anh thật sự rất vui nhưng anh không biết phải hồi đáp lại em thế nào, anh thật sự không hiểu lắm cách chung sống với một cô gái là như thế nào, có thể là vào những lúc anh vui đùa làm em tổn thương, anh thành thật rất xin lỗi... Em rất tốt, em là tốt nhất, người không tốt chính là anh, nếu như trong lòng em không thoải mái thì đánh anh cho hả giận đi, bây giờ anh không thể nghĩ ra biện pháp nào khác để bù đắp cho em." 
 
Anh đợi một hồi lại không cảm nhận được cảm giác roi quất vào mông, mà ngược lại nghe thấy Ân Tiểu Mỹ nhỏ giọng nức nở.
 
Anh quay đầu lại thì thấy cô đang siết chặt cây roi đứng khóc.
 
"Sao vậy? Anh nói sai gì sao?" Anh vội nâng mặt của cô lên hỏi: "Em đừng có khóc, thật xin lỗi, anh nói sai gì rồi? Em nói cho anh biết..."
 
Cô vừa khóc tức khắc trong lòng anh hoảng loạn.
 
Ân Tiểu Mỹ tránh khỏi tay anh vẫn khóc như cũ.
 
"Thật xin lỗi... Chỉ cần em nín khóc thì em nói đi, muốn anh làm thế nào để bù đắp cho em anh đều sẽ làm hết." Anh vội cẩn thận dùng tay áo lau nước mắt trên mặt cô nhưng nước mắt kia như hạt châu đứt dây, lau mãi không xong.
 
Đáng chết, anh đúng là ngu hết thuốc chữa! 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, em nhìn anh đi, em đừng khóc, nếu không em đánh anh hai cái thử?"
 
Lúc này cô mới ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, thút tha thút thít nói: "Anh... Những lời vừa rồi anh nói đều là thật sao? Không phải anh luôn nói em là đồ không ai cần sao? Nói em đoạt mất mẹ... Lần này em về anh còn nói em chiếm nhà của anh... Anh cứ thời thời khắc khắc nhắc nhở em, nói em là một người ngoài… lòng dạ anh thật độc ác… em đối với Ruby còn không như vậy…biết em có bao nhiêu để ý không..."
 
"Thật xin lỗi, anh thật sự không cố ý, thật... thật xin lỗi... Anh vĩnh viễn sẽ không nói như vậy nữa."
 
Lúc nhỏ, cô giả trang thành con trai là muốn cho anh vui, muốn kề cận anh, muốn tìm anh chơi cùng, bức ép anh viết cái áp phích buồn cười kia, có lúc còn học tập cùng với anh ... Anh biết cô muốn được gần gũi với anh.
 
Bữa tiệc tối hôm cô trở lại, cô đã nói muốn chung sống hòa thuận với anh, muốn anh đón nhận cô, anh nhìn ra được là cô nghiêm túc nhưng do anh cố ý dùng lời lẽ chọc tức cô.
 
Cô dụ anh ăn bánh ngọt, giả vờ bày ra vẻ đau lòng nhưng anh cảm nhận được phần nào sự thật tâm trong đó, nếu không anh sẽ không dễ dàng bị cô lừa gạt.

 
Cô cùng anh xem phim chỉ vì một câu khen ngợi của anh, cô liền vui mừng thành dáng vẻ đó...
 
Cô vẫn luôn nỗ lực muốn giành được sự công nhận của anh...
 
Mà anh... Anh cảm giác bản thân phải chịu trừng phạt thiên đao vạn quả. 
 
Anh quả thật ngu xuẩn, anh không có tư cách nói cô, bây giờ căn bản là anh không biết phải bù đắp cho cô thế nào, nếu như không có ba mẹ thì sẽ không có cách nào níu giữ tình cảm của cô, có lẽ cô sẽ biến thành một cô gái nhạy cảm, thuận theo thói quen đi lấy lòng người khác...
 
"Tiểu Mỹ, có lẽ bây giờ anh nói ra đã chậm nhưng anh thật hi vọng em có thể tha thứ cho anh, em đáng yêu thế này, lúc em còn nhỏ tuy anh không coi em là em gái của mình nhưng anh coi em là người bạn thân thiết nhất của mình, em gái là vì có sự ràng buộc máu mủ mới phải quan tâm và yêu thương nhưng bạn thì sẽ không dù không có quan hệ máu mủ anh vẫn muốn bảo vệ em, quan tâm em, muốn em mỗi ngày ở nhà đều trôi qua thật vui vẻ. Về phần hiện tại anh càng không thể nào ghét em, anh..."
 
Cô đợi một lát không nghe thấy anh nói tiếp, liền kéo áo của anh hỏi tới: "Anh cái gì?"
 
Bên trong đôi mắt đẫm lệ của cô là màn sương mù, buộc anh phải trực tiếp nộp vũ khí đầu hàng.
 
Biết rõ hiện tại không nên nói ra, biết rõ có lẽ đây là thời cơ rất hỏng bét nhưng tình cảm trong lòng lại bức bách anh, được ăn cả ngã về không, anh trầm giọng nói: "... Anh thích em."
 
Máu huyết toàn thân cũng theo những lời này vọt lên đỉnh đầu, dù không soi gương anh cũng biết giờ đây mặt mình nhất định rất đỏ.
 
Ân Tiểu Mỹ ngẩn người trong giây lát, cô trừng mắt thật to.
 
Một lát sau cô chùi nước mắt "À" một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Nói thẳng ra là chẳng những anh không ghét em, mà còn thích em làm người nhà của anh?"
 
Ân Triết Phi nghẹn lời, anh rối rắm hồi lâu mới chậm rãi nói: "Anh thích em không chỉ vì em là người nhà của anh..."
 
Cô không suy nghĩ những lời anh nói mà ngược lại bất an hỏi: "Đây sẽ không phải là cái quỷ kế gì của anh nữa chứ? Nói vài câu dễ nghe trêu chọc cho em khóc, sau đó sẽ nói ra những câu tổn thương người ta dùng để cười nhạo em... Ví dụ như thế này, nói một vài chuyện hoang đường đã có thể trêu chọc em khóc linh tinh..." 
 
Anh thở dài nói: "Tiểu Mỹ, anh nào có khốn kiếp đến trình độ đó."
 
Anh tận lực để cho giọng nói của mình nghe ra thêm phần dịu dàng: "Em có thể suy tính đến việc tha thứ cho anh không?"
 
Cô hít hít mũi, quay mặt đi chỗ khác nói: "Em... Để em suy nghĩ một chút..."
 
"Được, roi em cứ giữ, em muốn lúc nào đánh bù đều có thể."

 
"Ừm..." Cô suy nghĩ một chút, vội vàng nói ra điều kiện: "Vậy sau này anh không được cười nhạo em nữa."
 
"Được."
 
"Không cho ức hiếp em nữa!"
 
"Được."
 
"Không cho nói em là ngu ngốc nữa! Còn có nhược trí, sinh vật đơn bào, đầu người óc heo, những câu đại loại thế đều không được!"
 
"Được." Anh không nhịn được thấy mắc cười.
 
"Không cho đánh mông em nữa!"
 
Anh hơi khựng lại.
 
Trước đó đánh cô quả thật chỉ đơn thuần là muốn giáo huấn cô, vì cô nghịch ngợm quá ... lúc đó còn nhỏ không có bất kì ... cảm xúc nào khác.
 
Nhưng bây giờ nghe cô nói những lời này, lại thấy quá mập mờ, khiến toàn thân nóng lên.
 
Giọng của anh không vô thức trở nên khàn khàn nói: "Vậy em phải ngoan một chút, được chứ?"
 
"Em ghét anh!" Ngay tức khắc cô liền bãi công.
 
"Được, được, được, không đánh mông em." Anh chỉ đành phải thỏa hiệp, hôm nay đàm phán với con nhóc này thật là dư thừa, anh hoàn toàn không có lợi thế, chỉ có thể nhận thua.
 
"Vậy… vậy tạm thời có thể giảng hòa với anh." Cuối cùng cô cũng phá lệ mà mỉm cười.
 
"Được!"
 
Điệu bộ này của cô thật sự là vừa đáng yêu vừa đáng thương, anh không nhịn được đưa tay kéo cô vào lòng.

 
Toàn thân cô cứng đờ: "Anh làm gì thế?"
 
"Giảng hòa thì ôm một cái."
 
"À..." Mắt cô đối diện với nút áo sơ mi thứ ba của anh, từ vị trí này xuyên thấu qua khe hở áo sơ mi còn có thể nhìn thấy chút cơ ngực của anh...
 
Ân Tiểu Mỹ! Sao càng ngày mày càng càng háo sắc vậy!
 
~
 
Lần tập thử xảy ra vấn đề, còn Trương Hướng Nhất bị con mèo làm cho bị thương, phải đi tiêm vắc-xin khiến anh tức đến phát điên!
 
Anh chạy một mạch đến Hồ gia, định bụng hưng sư vấn tội nhưng khi anh muốn trèo tường vào theo thường lệ thì…
 
"A a a a!" Tiếng kêu thống khổ, thảm thiết của người đàn ông truyền khắp cả con phố, mẹ Hồ đi ra nhìn thấy anh té xuống đất, gấp gáp nói: "Trời ạ! Hướng Nhất, cháu không sao chứ, sao lại té ở trong sân?"
 
Trương Hướng Nhất ôm tay, không ngừng hít khí lạnh, quay đầu nhìn lại thấy trên tường rõ ràng là một hàng xương rồng xanh biếc, dùng làm rào chắn bảo vệ, anh vừa nhịn đau vừa cười gằn nói: "Dì à, xương rồng này có từ lúc nào vậy? Nhìn rất mới."
 
"À, đây là chiều hôm qua mới có, đều do con bé Nguyệt Nhi đòi, dì liền làm theo con bé, mau để dì xem bị đâm sao rồi!"
 
"Không sao..." Loại thời điểm này sao có thể tỏ ra yếu ớt ở trước mặt trưởng bối được, anh cậy mạnh cười nói: "Hồ Nguyệt đâu rồi dì? Cháu tìm em ấy."
 
Mẹ Hồ đỡ Trương Hướng Nhất vào nhà, Hồ Nguyệt đang nằm trên ghế xem sách, đợi mẹ Hồ rời đi Trương Hướng Nhất lập tức gầm lên: "Phương pháp em nói căn bản không dùng được!" Mặt anh đầy vết cào nhìn rất thảm.
 
Từ trong cuốn sách chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt của Hồ Nguyệt, cô thản nhiên nói: "Anh tặng mèo cho cô ấy, cô ấy có không thích?"
 
"Còn nói nữa sao, anh bị con mèo đó quấy phá tức chết đi được!" Anh lôi con mèo mười phần khí chất đại ca xã hội đen từ cái túi đeo trên lưng ra nói: "Em xem anh còn đặt cho nó cái tên Kim Kiên, kết quả là Tiểu Mỹ không thích!"
 
Dù gì anh cũng là người hâm mộ của Tiểu Mỹ, coi như là vì muốn kích thích Ân Triết Phi thì cũng phải tặng cho cô một món quà tốt chút chứ!
 
Rõ ràng là Hồ Nguyệt lừa gạt anh! Anh quá mất mặt!
 
"Ai?" Đôi mắt Hồ Nguyệt Nhi trợn to, hỏi lại: "Anh vừa mới nói anh muốn mang tặng con mèo xấu xí này cho ai?"
 
"Em chớ có xía vào!" Trương Hướng Nhất quýnh lên, nhanh chóng sửa lời: "Tóm lại hiệu quả không tốt lắm, hại anh còn phải đi ra bên ngoài bắt thật lâu!" 
 
Hồ Nguyệt Nhi để sách xuống, đảo nửa con mắt nhìn con mèo ở trước mặt, thở dài nói: "Người bình thường còn không thích nữa là! Nhưng mèo con thật đáng thương, cứ để nó ở lại chỗ của em đi!" Cô đưa tay nhận lấy con mèo, khẽ vuốt ve lông của nó, con mèo vẫn luôn nổi điên này giống như rất biết điều: "Nhìn dáng dấp nuôi dạy không tệ cũng không biết là chích ngừa chưa!"
 

"Aiz, anh đến đây là để xin lời khuyên của em! Em cùng con mèo kia nói cái gì vậy?"
 
"Cũng bởi vì anh không có kiên nhẫn cho nên mới không có con gái thích." Cô nói trúng tim đen.
 
Lập tức Trương Hướng Nhất bị quê, hồi lâu sau mới chấp nhận nói: "Được rồi! Tùy em nói thế nào cũng được! Dù sao em cũng phải nhận lấy toàn bộ trách nhiệm cho lần thất bại này!"
 
Hồ Nguyệt cũng không tức giận nói: "Có lẽ anh nên cạo bộ râu đi, nếu cô ấy không có chướng ngại về thẩm mỹ thì sẽ không thích bộ dạng đàn ông 'Thành thục' của anh thế này." Cô cẩn thận cân nhắc cách dùng từ, sợ đả kích nội tâm yếu ớt của anh.
 
Trương Hướng Nhất thấy tức cười, anh vẫn luôn cảm thấy mình có bộ râu thoạt nhìn rất lão luyện, vậy mới có thể phục chúng, nếu không một đám nhân viên mười phần cá tính như vậy, sao anh có thể áp chế được đây?
 
Cạo râu sao? Còn chưa đợi anh nhìn thấy Ân Triết Phi kinh ngạc thì bản thân đã trở thành tiêu điểm trước tiên!
 
Thật sự phải hy sinh lớn như vậy sao...
 
~
 
Bởi vì chuyện ngày hôm qua mà buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mới vào hôm nay đã được Trương Hướng Nhất sửa đổi, anh dẹp bỏ hết kế hoạch trước đó, toàn bộ phát biểu giới thiệu đều được rút ngắn chỉ để Tiểu Mỹ cắt băng khánh và nói mở màn đồng thời gia tăng thêm nhân viên bảo vệ.
 
Nhưng chung quy anh không có mặt mũi nào mà cạo râu...
 
Bên này Shawn cũng mướn thêm một vệ sĩ, dặn dò bác trợ lí mới tới không được rời khỏi Ân Tiểu Mỹ nửa bước.
 
Vì vậy khi Ân Tiểu Mỹ nhìn thấy bác gái có thân hình vĩ đại trong phòng hóa trang thì có chút cạn lời.
 
Ngược lại với vẻ bề ngoài, trên gương mặt bác gái luôn treo nụ cười hiền hòa giống như phật Di Lặc nói: "Cô Moth, tôi tên là Mã Hữu Mộc đừng nhìn tôi mập mà đánh giá, tôi rất linh hoạt, cô gọi tôi chị Mã là được."
 
Cô Moth? Cô cười khổ nói: "Tôi có tên tiếng Trung, chị gọi tôi Tiểu Mỹ là được, à mà... hình như chị Mã có sức lực rất lớn?"
 
Mã Hữu Mộc vẫn cười như cũ, tiện tay cầm lên một lon nước, tay dùng lực một chút nước đã trào ra. 
 
Trời ơi...
 
Ân Tiểu Mỹ nuốt một ngụm nước miếng, cô quá bội phục Shawn, không biết là anh tìm ở đâu ra được người thần kì thế này, không phải anh chỉ mới đến Trung Quốc không bao lâu sao?
 
Mã Hữu Mộc tiếp tục nói: "Vì muốn giao tiếp thuận lợi với cô nên tôi đã bắt đầu học tiếng Anh, xin cho tôi thời gian ba tháng."
 
"Được rồi, tiếng Anh cần phải luyện tập nhiều, tôi không sao cả, chị có thể tìm tôi nói chuyện phiếm." Cô rất thân thiện đưa tay vỗ vỗ vai chị Mã, hình tượng này của chị Mã làm cho cô cảm thấy rất quen thuộc, giống như rất lâu trước đây cũng có một người mạnh mẽ như vậy, cũng có uy lực cái thế như ngọn núi...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận