Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 37: Buổi Họp Báo 
 
Do trên cánh tay bị ứ máu nên Ân Tiểu Mỹ mặc một cái áo ren trắng, dài tay, ống tay áo dài hình cánh sen, che đi vòng tay nút áo trên cổ tay cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra thì Ân Triết Phi đang đứng ở ngay bên cạnh mình, cô có thể ngửi được mùi trầm hương như có như không trên người anh nhưng cô vẫn không thể tự chủ mà muốn đeo nó, cô vuốt ve nút áo bóng loáng kia trong lòng sinh ra một loại vui thích khi trộm được bảo vật.
 
Bởi vì toàn thể nhân viên như lâm đại địch mà đề phòng, thế nên buổi họp báo lần này không xảy ra sai lầm.
 
Đến lúc kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Shawn ngăn cản sự nhiệt tình của phóng viên, Ân Triết Phi chủ động thay thế Ân Tiểu Mỹ tiếp nhận phỏng vấn, Trương Hướng Nhất đi theo bên cạnh Ân Tiểu Mỹ, để phòng ngừa những người không có mắt thừa dịp quấy phá, có anh ở đây một đánh ba cũng không thành vấn đề.
 
Ân Tiểu Mỹ nhìn Trương Hướng Nhất uy vũ, mạnh mẽ đi ở bên trái lại nhìn chị Mã mạnh mẽ, uy vũ đi ở bên phải, có cảm giác như là mình bị áp giải đi...
 
Chờ Ân Triết Phi kết thúc sớm phỏng vấn quay lại, liền nhìn thấy Trương Hướng Nhất cùng với một đám đồng nghiệp nam ở bộ phận tuyên truyền ngồi đối diện với Tiểu Mỹ trong phòng nghỉ ngơi, ra vẻ lấy lòng!
 
"Fiona, cô nếm thử món này xem, đây là bánh macaron nổi danh nhất của chúng tôi đấy so với của Hồng Kông thì ăn ngon hơn gấp trăm lần."
 
"Người ta là minh tinh, người ta phải duy trì vóc dáng, ăn cái này gì chứ, đây bánh đậu đỏ ít đường..."
 
"Cô khát nước chưa? Hồng trà bá tước chính tông nhất định còn chính tông hơn so với lúc cô uống ở Anh!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trương Hướng Nhất như đóng phim hài cởi xuống áo khoác tây trang giũ giũ làm như đấu trâu ở Tây Ban Nha, rồi khoác áo lên người cô, trong khi cô còn đang đờ đẫn như nghé con anh liền nói: "Ôi chao, ở đây nhiệt độ lạnh quá, tới đây, tới đây, nếu không mặc thêm áo thì với thời tiết lúc nóng lúc lạnh thế này rất dễ bị cảm."
 
"Khụ khụ..." Một tiếng ho khan lạnh lùng bật ra.
 
Trong nháy mắt, mọi người đều thấy lạnh gáy, giống như linh dương trên thảo nguyên, cảm nhận được loài báo đang đến gần.
 
Quả nhiên vừa quay đầu lại chính là đại ma vương!
 
Lẽ ra không ai quản được bên bộ phần tuyên truyền của bọn họ nhưng ai bảo người ta là Phó tổng?
 
Nhớ Ân Triết Phi năm đó bất chấp hao tài tốn của, cùng lúc khai trừ cả nhóm người, lịch sử huy hoàng còn sờ sờ ngay trước mắt... 
 
"Tôi đột nhiên nhớ ra! Kế hoạch của tuần này còn cần phải chỉnh sửa lại."
 
"Vậy sao? Đúng lúc tôi có thể giúp, hai chúng ta chung một đội."

 
"Haiz! haiz, mới nghỉ ngơi được mười phút trợ lí đã gọi điện thoại thật là bận rộn chết đi được..."
 
"Ôi, hợp đồng tôi cần không có ở trong phòng này, để ở chỗ nào rồi?"
 
Ân Triết Phi tránh đường, lạnh lùng nhìn từng người bọn họ, tựa như chuột vọt lẹ ra ngoài.
 
Mọi người cảm thấy hôm nay Ân giáo sư so với dĩ vãng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần... Giống như muốn ăn thịt người...
 
Chỉ có Trương Hướng Nhất là vẫn không sợ chết, dán dính vào người Ân Tiểu Mỹ ra sức lấy lòng: "... Anh đã thêm wechat của em, em mau chấp nhận đi, đúng... đúng... đệ nhất đánh cắp trái tim đó chính là anh."  
 
"Tên của anh thú vị quá! Ha ha ha!" Ân Tiểu Mỹ cười đến run rẩy.
 
Ân Triết Phi có cảm giác nắm đấm vô thức siết chặt.
 
"Ôi! A Phi cậu tới vừa đúng lúc!" Anh vờ như mới vừa nhìn thấy Ân Triết Phi nói: "Hôm nay mình quên thông báo một chuyện, Mike mới gửi tin nhắn cho mình nói tối nay ở gần đại sứ quán sẽ có buổi họp mặt bạn học ở Mĩ, đã ba bốn năm nay cậu không đi, lần này có đi không?"
 
"Họp mặt bạn học?" Hai mắt Ân Tiểu Mỹ sáng lên hỏi: "Thú vị không?"
 
"Nữ thần cũng muốn đi sao? Không sao hết, chỉ cần một câu nói mà thôi!"
 
Ân Triết Phi phiền não nói: "Mình không đi, em ấy cũng không thể đi, lỡ đi lại xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
 
"Cậu cứ yên tâm!" Trương Hướng Nhất vỗ ngực nói: "Mình một tấc cũng sẽ không rời mắt khỏi Tiểu Mỹ, em cảm thấy thế nào my princess?"
 
"Em thật sự có thể đi cùng sao? Quả thật em rất muốn đi..." Ân Tiểu Mỹ rất mong đợi hỏi: "Khung cảnh nơi đó thế nào?"
 
"Đầy đủ món ăn của tất cả các quốc gia, tầng cao nhất có bar, còn có DJ, có hồ bơi,..."
 
"Wow, em muốn đi! Lúc em còn ở Anh cậu rất nghiêm khắc, không chịu cho em một mình tham gia loại tiệc này, nói là sợ em gặp phải fan hâm mộ cuồng nhiệt."
 
Từ tận sâu trong lòng Ân Triết Phi rất nghiêm túc tán thành với ý kiến này: "Cậu em rất đúng, em cũng phải nghe theo anh, vẫn nên về nhà đi, dì Xuân cũng biết làm đủ các món ăn, để dì ấy làm cho em." Vừa nói anh đã lấy điện thoại di động ra.
 
"Nhưng em về đây đã lâu vậy rồi vẫn cứ luôn ở nhà, còn chưa có đi ra ngoài chơi lần nào, em rất muốn đi mà, thứ hai em phải đi Bắc Kinh casting phim mới, thừa cơ hội này tận hưởng chút náo nhiệt không sao đâu!"
 
"Không được."
 
"Ân Triết Phi!"

 
"Không. Được."
 
Tên đàn ông chó chết! Mới nhận ra anh ta tốt hơn được chút ít, anh ta lại thấy ghét nữa rồi!
 
Trương Hướng Nhất chân chó nói: "Tiểu Mỹ, anh dẫn em đi."
 
"Thật hả? Anh Hướng Nhất, anh thật tốt quá!"
 
Ân Triết Phi bỗng muốn đánh người!
 
Trương Hướng Nhất nhận được tán dương liền bày ra vẻ khinh bỉ, liếc mắt nhìn Ân Triết Phi nói: "Này, em khen anh như vậy, anh thấy thật ngại quá! Dĩ nhiên so với vài người thì anh quả thật thương hoa tiếc ngọc hơn nhiều, nếu không năm đó nữ sinh cũng sẽ không gọi anh là kẻ cắp tình yêu!" 
 
Ân Tiểu Mỹ lại bị chọc cho cười "Khanh khách", cười mãi không ngừng. 
 
Ân Triết Phi thầm phỉ nhổ, rồi lạnh lùng nói: "Tình yêu lợn rừng thì còn được!" 
 
Đúng lúc này điện thoại Ân Triết Phi vang lên.
 
Anh cầm lên xem, vừa nhìn thấy vẻ mặt liền ngẩn ra, không nhận cũng không tắt.
 
Ân Tiểu Mỹ hiếu kỳ hỏi: "Điện thoại quấy rầy?"
 
Ân Triết Phi thở dài nói: "Không phải." Ngay sau đó anh nhận điện thoại hỏi: "Ngọc Khiết, sao vậy?"
 
Ân Tiểu Mỹ nghe thấy đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ ngang ngược.
 
"A Phi, em tới chỗ của anh công tác, em đã xin người nhà ở thường trú, tối nay bạn học họp mặt anh nhớ tới nha!" 


 
Ân Triết Phi nhíu mày, rất dứt khoát nói: "Không được, em gái anh đang ở đây, anh phải đưa em ấy về nhà." Vừa nói vừa khép cửa lại đi ra ngoài.
 
Ân Tiểu Mỹ thấy kì quái hỏi: "Ai là Ngọc Khiết? Anh ấy chưa bao giờ tránh mặt em để nghe điện thoại."
 
Trương Hướng Nhất giống như kẻ trộm, nhỏ giọng nói: "Là mối tình đầu thời đại học của A Phi!"

 
~
 
~
 
Ân Tiểu Mỹ vừa về tới nhà đã kêu Sally chở tới cho cô ba chục bộ lễ phục.
 
Shawn tê liệt ngã quỵ xuống cái ghế lông màu hồng của cô, khẩn cầu nói: "Sweetie, ngày hôm qua anh phải gấp gáp sắp xếp bảo an cho em, suốt cả một đêm không ngủ, em đừng có lôi kéo anh xem được chứ? Em mặc thế nào nhìn đều đẹp, mặc bộ quần áo 20 đồng nhìn cũng đẹp..."
 
Lúc kéo rèm ra, cô trịnh trọng hỏi: "Bộ Michael Cinco này thế nào..."
 
Shawn lấy tay chống mí mắt nói: "Em muốn mặc nó đi kết hôn thì rất thích hợp."
 
"Xoẹt ——!" Rèm kéo ra.
 
"Bộ Vera Wang này thì sao?"
 
"Em muốn đi thảm đỏ sao..."
 
"Bộ này..."
 
"Được rồi!" Cuối cùng Shawn cũng ý thức được, nếu như mình không cho cô một ý kiến thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua, vội nói: "Darling, em thử nghĩ xem, Ân Triết Phi đã bao nhiêu tuổi rồi, khẳng định đám bạn học của anh ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, không bằng em cứ ăn mặc trang điểm theo kiểu thanh thuần đầy sức sống, nhìn vào đã thắng, lại không cần tốn nhiều sức, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
 
Vẻ mặt Ân Tiểu Mỹ nghiêm trọng suy nghĩ một chút, quả quyết tán thành: "Được!"
 
Cô nhanh chóng đổi một bộ áo hồng cùng váy ren màu xanh, chất liệu ren lạnh, mỏng manh và tinh tế, lại làm cho cô nhìn qua tựa như một miếng bánh macaron mềm mại, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài cứ như là lớp kem bơ bên trong macaron, không cẩn thận bị tràn ra ngoài. Một đôi giày Rene Caovilla màu sắc rực rỡ, bao quanh đôi chân trắng nõn của cô, trong sự dễ thương vô hình chung lại nhiều thêm mấy phần quyến rũ. 
 
Shawn nhìn đến ngẩn ngơ, con sâu ngủ tạm thời khuất phục trước vẻ đẹp của cô, nghĩ thầm phải cho Fiona đóng phim thanh xuân, nếu không sự đáng yêu tới cực điểm của cô chỉ để một mình anh độc hưởng thì hiển nhiên quá lãng phí.
 
Anh muốn chạy ngay tới nói với Bạch Lộc.
 
Ân Tiểu Mỹ tự ngắm mình cũng thấy rất hài lòng, chọn lấy cái túi Valentino cùng màu.
 
Shawn thấy tâm tình cô tốt hơn chút liền nhân cơ hội xin nghỉ: "Sweetie, năm trước anh đã không có kì nghỉ tết, lần này em đi Bắc Kinh đã có Bạch Lộc chăm nom em, có thể nào từ bi cho anh… cho anh một khoảng thời gian nghỉ... hay không?"
 
"Không được!" Cô soi gương quả quyết gạt bỏ: "Em không thể rời khỏi anh, anh biết mà, tiền nghỉ phép của anh, công ty sẽ đền bù lại gấp đôi cho anh."
 
"Xin ba tháng..."
 
"Nửa tháng."
 
"Hai tháng."
 
"Một tháng."

 
"Đồng ý!" Shawn vội vàng thỏa hiệp: "Anh đợi em gia nhập tổ phim rồi mới đi." 
 
Cô cười hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
 
"Đi Hy Lạp, bạn trai anh đang ở đó chờ anh ~!" Vừa nhắc đến bạn trai Shawn cười đến thật dịu dàng.
 
"Thật là lãng mạn..." Ân Tiểu Mỹ lẩm bẩm nói: "Ôi! Em cũng muốn cùng bạn trai đi du lịch nước ngoài..."
 
Tròng mắt Shawn chuyển động nhìn về phía cô bên gương, muốn nói lại thôi.
 
"Anh muốn nói cái gì?" Khóe mắt cô liếc nhìn thấy được.
 
Shawn sợ hết hồn nói: "À... Ừ thì... Em... Muốn yêu đương?"
 
"Không thể được sao?"
 
"Có thể, có thể, em còn nhỏ coi như nói chuyện yêu đương nhiều hơn mấy lần đều ok." Anh chần chờ hỏi: "Thích kiểu người thế nào?"
 
Cô chơi đùa với nút áo trên vòng tay, nói nhỏ: "Em cũng không biết..."
 
Mấy năm nay đàn ông theo đuổi cô đếm không hết, đàn ông ngoại quốc thích vẻ đẹp phương Đông vừa cổ điển lại thần bí trên người cô, còn đàn ông châu Á thì thích cô thông minh, xinh đẹp, khéo léo, đầy hơi hướng ngoại quốc nhưng cô vẫn không động lòng với bất kì một ai trong số đó.
 
Thường Mỹ là một người mẹ rất tiến bộ, thậm chí còn khích lệ cô đi tìm bạn trai để trải nghiệm một chút cảm giác yêu đương nhưng cô lại chỉ nói: "Bọn họ đều ngu ngốc, còn không bằng Ân Triết Phi nữa."
 
Mỗi khi cô nói như vậy, Thường Mỹ đều cười không ngừng, hơi đắc ý nói: "Không phải là mẹ tự cao tự đại nhưng mà người tốt hơn so với anh trai con bây giờ không có được mấy đâu!"
 
Cô nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, bây giờ ngẫm nghĩ lại thấy hình như mẹ nói không sai...
 
~
 
Đến chạng vạng, cô mới đi đến hầm để xe, liền nhìn thấy bên cạnh chiếc Mercedes-Benz màu trắng có hai người đàn ông cao lớn đang đứng, một lưu manh ngả ngớn cười đến lộ cả nú, một u ám thiếu sức sống giống như một Vampire đói bụng. 
 
"Ôi chao? Ân Triết Phi, không phải là anh nói anh không đi sao?" Cô hiếu kỳ hỏi.
 
Hơn nữa anh chỉ mặc một bộ đồ ngắn, thoải mái, màu nâu nhạt, bây giờ không giống như là đi tham gia dạ tiệc mà giống như là đi tham gia cuộc thi điền kinh hoặc là một tiểu hòa thượng mới vừa hoàn tục hơn.
 
Trương Hướng Nhất dành đáp lời: "Còn không phải là vì có người muốn gặp sao?"
 
Ân Triết Phi lia đôi mắt sắc như dao sang, thành công khiến Trương Hướng Nhất ngậm miệng, anh chịu đựng cơn giận nói với Ân Tiểu Mỹ: "Anh chỉ đi trông chừng em."
 
Cô ấm ức bĩu môi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận