Chương 38: Tụ Họp
Ân Triết Phi lái xe còn Ân Tiểu Mỹ với Trương Hướng Nhất thì tán gẫu sôi nổi trên wechat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cái cô Ngọc Khiết đó dáng người thế nào?"
Cô vốn đã muốn hỏi từ chiều nhưng cảm thấy như vậy thì quá nóng lòng vì vậy cố nhịn đến tận bây giờ.
Qua nửa phút, một tấm hình được gửi đến, chính là hình của cô gái kia, làn da ngăm đen, gương mặt xinh đẹp, nụ cười sáng rỡ kiểu Mỹ, đeo nhiều đồ trang sức bạc chồng chéo lên nhau, thoạt nhìn có hơi tùy tiện, quần áo đầy nóng bỏng, áo dạng yếm cùng quần ngắn, từ đây có thể nhìn ra được cô có thừa tự tin đối với vóc dáng của mình.
Cô gái này vừa nhìn đã biết chính là kiểu ăn mặc ít điển hình, rất được hoan nghênh ở nước Mĩ, ăn chơi phóng khoáng so với kiểu thục nữ England như cô thì hoàn toàn trái ngược!!!
Đầu heo Ân Triết Phi này khẩu vị thật đa dạng!
Trương Hướng Nhất trêu ghẹo nói: "Tiểu Mỹ, em mà cũng có lúc mất tự tin?"
Ân Tiểu Mỹ tặng cho anh vẻ mặt giận dữ nói: "Em cực kỳ tự tin! Vậy sao hai người lại không ở bên nhau nữa?"
"Khi đó A Phi tương đối khiêm tốn, cũng không chạy theo hàng hiệu, nữ sinh kia nói muốn ở bên cô ta thì phải tặng một dây chuyền kim cương cỏ bốn lá, A Phi chưa mua cô ta đã cặp kè với một bạn học khác có tiền hơn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"... ???"
Ân Triết Phi còn là người bị bỏ rơi?
Cô càng cảm thấy khó có thể tin.
Lúc này, Ân Triết Phi lên tiếng: "Hai người nói sau lưng tôi cái gì đó?"
Trương Hướng Nhất ngồi bên ghế lái phụ thấy chột dạ, cất điện thoại đi, trả lời: "Không có gì, không phải là gần đây Tiểu Mỹ muốn ở lại trong nước đóng phim mới sao, mình nói với em ấy một vài chuyện mà thôi, cậu có muốn cùng bàn hay không?"
Ân Triết Phi lười phải hỏi sâu xa, đưa chùm chìa khóa giắt bên hông cho Tiểu Mỹ nói: "Cái màu đen là chìa khóa."
"Hả? Chìa khóa gì?"
"Em đi Bắc Kinh không có chỗ ở nhưng ở đó anh có nhà. nằm ở vị trí tốt, trong hầm để xe có ba chiếc xe, thuận tiện cho em đi lại."
"À..." Cô nhận lấy chìa khóa, quan sát một phen là viên đá đen được mài thành hình tròn.
"Áp lên cửa là được." Anh giải thích ngắn gọn.
Trương Hướng Nhất tức đến đỏ mắt, lập tức bộc phát: "Dựa vào đâu chứ! Ân Triết Phi, tên nhóc cậu quá không biết suy nghĩ rồi, đây không phải là chìa khóa giản trạch sao? Mình đi Bắc Kinh bao nhiêu chuyến, nói đến mòn miệng lưỡi cậu cũng không cho mình đến ở!"
"Giản trạch?" Cô kinh ngạc.
"Đợi em đến thì biết." Trương Hướng Nhất dùng vẻ mặt thần bí nói: "Một nơi kỳ lạ..."
Ân Triết Phi như không nghe thấy oán niệm của Trương Hướng Nhất, chợt lên tiếng giải thích: "Anh không biết vừa rồi Trương Hướng Nhất đã nói gì với em nhưng em đừng hiểu lầm anh với Tần Ngọc Khiết, chẳng qua tụi anh chỉ là bạn thời đại học mà thôi nhưng cô ấy tâm địa bất chính cho nên anh mới ghét nhưng dù sao thì lúc ấy, vòng một vòng khắp trường người Trung cũng không nhiều. Vậy nên quan hệ vẫn tạm ổn, không đến nổi cả đời không qua lại với nhau."
Cô nghe vậy cau chặt mày chất vấn Trương Hướng Nhất: "Sao anh nói là mối tình đầu của anh ấy?"
"Ha ha..." Trương Hướng Nhất cười gượng, dưới ánh mắt uy hiếp của Ân Triết Phi vội lên tiếng giải thích: "Khi đó cô ấy đi khắp nơi nói A Phi thích mình, cậu ấy cũng không phủ nhận... Không phải là mối tình đầu thì là cái gì? Hơn nữa cho đến tận bây giờ cậu ấy cũng chưa từng phủ nhận."
Ân Triết Phi cau mày nói: "Chờ tới khi mình biết chuyện, mình đã 'bị' vứt bỏ, phủ nhận còn có ý nghĩa gì?"
Trương Hướng Nhất nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tiểu Mỹ nói: "Dù sao thì chuyện này đi cũng không thể nào trách Tần Ngọc Khiết được, bởi vì từ đầu đến cuối cô ấy cũng không có thừa nhận nhưng lời đồn đãi cứ thế lan ra, cho nên bọn anh đành cam chịu, cô ấy chính là mối tình đầu của A Phi."
"Không phải." Ân Triết Phi quả quyết phủ nhận.
Mọi người hay nói giỡn như vậy, anh không quan tâm nên cũng lười phải giải thích nhưng khi anh đã có người trong lòng thì không cách nào dễ dàng tha thứ cho tình cảm của mình lẫn vào bất kỳ chút tạp chất nào.
Còn Ân Tiểu Mỹ lại nghĩ Tần Ngọc Khiết này đẳng cấp rất cao nha.
Bất kể là ở trong nước hay là ở nước ngoài, Ân Triết Phi đều được coi là nhân vật phong vân, cô dùng lời đồn đãi ám hiệu anh chú ý mình lại duy trì hình tượng nữ thần lạnh lùng, cuối cùng nếu như thành thì lời đồn đãi sẽ trở thành sự thật, nếu không thành thì cô vẫn được gắn mác là được một nam sinh ưu tú đến vậy thầm mến, danh tiếng ở trường học cũng sẽ lan rộng, có thể hấp dẫn nhiều nam sinh ưu tú khác chú ý đến hơn.
Suy nghĩ tường tận điểm này, Ân Tiểu Mỹ thoải mái nói: "Sợ rằng cô ấy vẫn còn thích anh, nếu không làm gì muốn anh đi cho bằng được."
Trương Hướng Nhất phụ họa vào: "Khẳng định thích, ban đầu cô ấy vì vòng kim cương mà vứt bỏ A Phi đã hối hận đến xanh ruột, kim cương vương lão ngũ 30 tuổi trong nước lớn lên như Ân Triết Phi là độc nhất."
Ân Tiểu Mỹ cười nói: "Vậy anh có muốn vừa thoát khỏi cô ấy lại không đắc tội cô ấy không? Em có một biện pháp tốt."
"Em nói đi."
Cô vờ hắng giọng nói: "Anh cứ nói em là bạn gái của anh, không phải được rồi sao?"
"Kít ——" Ân Triết Phi thắng gấp, suýt nữa vượt đèn đỏ!
Nếu không phải có dây an toàn giữ lại thì suýt nữa Trương Hướng Nhất đã bị hất văng đi!
"A ——" Ân Tiểu Mỹ thở phào một hơi nói: "Ân Triết Phi, kỹ thuật lái xe của anh kém vậy!"
Nhưng Ân Triết Phi lại đang ngây dại, cô nói lời này là có ý gì?
Là thật sự muốn làm bạn gái anh hay chỉ đơn giản là thuận miệng nói ra?
Cô nhìn bộ dạng hóa đá của anh, không khỏi có chút khẩn trương hỏi: "Anh không vui?"
"Anh rất vui lòng!" Anh trả lời thật nhanh, chẳng qua là trong lòng lại thầm phỉ nhổ chính mình, rõ ràng câu này nên do anh nói ra!
"Ừ, vui lòng là tốt rồi..." Cô vui rạo rực đưa tay quấn quấn tóc.
Đột nhiên Trương Hướng Nhất cảm thấy cảnh tượng Ân Triết Phi kinh ngạc mà mình mong đợi sẽ không xuất hiện!
Anh vẫn chưa chết tâm nói: "Tiểu Mỹ, em cũng đừng kích động, thật ra thì cũng không tới mức đó..."
Anh không thể nào giải thích được, sao anh lại biến thành thúc đẩy bọn họ vậy!!!
Bình thường không phải sẽ sinh ra hiềm khích sao?
Nhưng hai người này hiển nhiên coi anh như không khí, tự mình chìm đắm trong niềm vui của bản thân, đều đang cười vui với vẻ ngượng ngùng.
Ân Tiểu Mỹ thầm nghĩ: ‘Xem ra Ân Triết Phi quả nhiên rất ghét cô gái kia, vừa nghe đến có thể thoát khỏi cô ta đã vui mừng như thế!’
Aiz, Ân Tiểu Mỹ cô đây đúng thật là người quá lương thiện! Dù cho Ân Triết Phi đối với cô lòng lang dạ sói nhưng cô đối với anh đúng là quá tốt!
~
Lúc ba người tiến vào phòng bao, đã có bảy tám người chờ bên trong, một người con gái trong đó mặc bộ vest đỏ, vừa bắt gặp Ân Triết Phi đi vào liền xông đến vui vẻ nói: "A Phi!"
Mấy bạn học nữ khác thấy vậy, có chút khinh thường cùng trao đổi một ánh mắt.
Anh lui về sau gần nửa bước, tránh khỏi thân mật của cô, vươn tay ra nói: "Tôi không có thói quen này."
Cô tuyệt không lúng túng, bắt tay với anh rồi hào phóng cười nói: "Anh vẫn như xưa! Hay xấu hổ như vậy, còn có Trương đại hồ tử, anh cũng không chút thay đổi." Lúc này cô nhìn thấy Ân Tiểu Mỹ đứng ở bên cạnh, đeo mắt kính, mang khẩu trang thì hỏi: "Đây là bạn của anh? Sao vậy? Trên mặt nổi đậu mùa hả? Làm gì che kín như vậy?"
Trước khi cửa phòng bao đóng lại, Ân Triết Phi nhìn về phía mấy bạn học giới thiệu: "Đây là... Bạn gái… Mình."
"Bạn gái!" Hai chữ này phảng phất như có ma lực thần kỳ nào đó, ngay tức khắc lúc nói ra tim của anh cũng điên cuồng nhảy lên theo, vì vậy mọi người được dịp nhìn thấy vẻ mặt cá chết ngàn năm của Ân giáo sư lại đỏ lên!
Thật là đáng sợ!
"Hả ————?" Mọi người kinh ngạc đến mức kích động, ồn ào đứng hết cả dậy.
Nụ cười trên mặt Tần Ngọc Khiết cứng đờ.
"Sao lại bịt kín vậy? Mau cho bọn mình gặp mặt chút, xem dáng vẻ thế nào?" Mọi người khó dằn lòng mà thúc giục.
"Không được. . ." Anh ngăn ở phía trước Ân Tiểu Mỹ nói: "Không tiện."
Ân Tiểu Mỹ vốn ăn mặc tỉ mỉ mà tới, nay vì nhất thời ấm đầu biến thành bạn gái trên danh nghĩa của Ân Triết Phi, lúc này không thể không đeo mắt kính, mang khẩu trang, giống như bệnh nhân mắc bệnh phong bỏ trốn.
Nếu chuyện tình cảm của cô dám tùy tiện truyền ra, sẽ tạo thêm rất nhiều phiền toái cho Shawn và Bạch Lộc.
Trương Hướng Nhất cười nói: "Bạn gái A Phi là cô gái xinh đẹp, cho mấy người nhìn sẽ muốn tranh đoạt."
"Hừ ——!" Mike dẫn đầu cười nói: "Giành thì giành, có điều cậu làm vậy có còn coi trọng người khác không đây?"
Trong bầu không khí cười đùa náo nhiệt, trên mặt Tần Ngọc Khiết lại lần nữa gắn lên nụ cười giả tạo, quay sang Ân Tiểu Mỹ vươn tay ra nói: "Chào cô, tôi là bạn học thời đại học của A Phi, tình cảm của chúng tôi khá tốt, cô cứ gọi tôi là Lisa!"
Ân Tiểu Mỹ bắt tay với cô nói: "Tôi tên Tiểu Mỹ."
Trong lòng cô bổ sung: ‘Tình cảm tốt lắm cái rắm!’
Cô tháo mắt kính xuống, cẩn thận quan sát Tần Ngọc Khiết, nhận ra cô so với trong hình chênh lệch rất lớn, làn da trắng bệch, ăn mặc dạng công sở, cả người thoạt nhìn trở nên cao nhã, chững chạc hơn nhưng có thể bởi vì trước kia hay cười to nên khóe mắt có vài nếp nhăn.
Tần Ngọc Khiết hư tình giả ý, hàn huyên một lát rồi kêu Ân Triết Phi nói: "A Phi, anh cũng ngồi đi, đừng đứng ngây ra nữa."
Bữa tiệc bắt đầu được hai mươi phút, Ân Tiểu Mỹ liền phát giác mình hoàn toàn không thể chen lời vào.
Đề tài chủ đạo của Tần Ngọc Khiết tất cả đều xoay quanh vấn đề kỹ thuật chuyên môn, các loại thuật ngữ, hạng mục, ùn ùn kéo đến, đợi nói xong tất cả mọi người đều buồn ngủ, Ân Tiểu Mỹ nhìn cô kích tình mênh mang nói xong, định chuyên tâm vào thức ăn ngon trên bàn, chiếc đũa nhanh nhẹn gắp từng chút món ngon đút vào bên dưới khẩu trang.
Người hoảng trước sẽ thua, Tần Ngọc Khiết này rõ ràng muốn ra đòn phủ đầu để khiến cô thấy luống cuống nhưng cô không sợ.
Huống chi Ân Triết Phi rất biết phối hợp, một lát rót cho cô rượu đỏ, một lát giúp cô cắt thịt bò Beef steak, một lát lại giúp cô xử lý tôm hùm, diễn vô cùng đạt, anh không đi làm diễn viên thật đáng tiếc!
Sau một hồi miệng lưỡi lưu loát, Tần Ngọc Khiết thấy mọi người không mấy hứng thú với chuyện công việc thì không gượng nổi nữa, cười khan nói: "A Phi đối với bạn gái thật là tốt! Ở đây cũng không có người ngoài, cô tháo khẩu trang xuống đi, như vậy ăn cơm cũng dễ hơn?"
"Không sao tôi quen rồi."
"Thấy cô che kín quá mức kĩ càng thế này, cứ giống y như là người nổi tiếng?"
Mắt mọi người sáng lên, cũng có cảm giác như vậy liền góp lời: "Khó trách vóc dáng gầy thế, ánh mắt lại đẹp vậy, nhìn thế này hoặc là minh tinh hoặc là người nổi tiếng trên mạng?"
Mấy bạn học nữ cũng phối hợp: "Quần áo thật là đẹp, chất liệu lại tốt, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ."
Cả người Ân Tiểu Mỹ cứng đờ, có chút khẩn trương, sẽ không bị nhận ra chứ...
"Không, không phải đâu." Ân Triết Phi vội nắm lấy tay cô nói: "Cô ấy ăn xoài bị dị ứng, bây giờ miệng bị sưng không thể gặp người khác."
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Ân Tiểu Mỹ lập tức trợn tròn, cô thà bị nhận ra là minh tinh cũng không muốn bị nói là miệng bị sưng!
"Coi như không phải là minh tinh thì khẳng định cũng là top beauty." Hoa hoa công tử Mike nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói với giọng khẳng định: "Mình nhìn người luôn rất chính xác."
Trong lòng Tần Ngọc Khiết như bị mèo cào, vô cùng lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ không tim không phổi như cũ, nói: "Này! Lần này cậu sai rồi, có ai không biết Ân Triết Phi thích người có nội hàm? Anh ấy không phải là loại người thiển cận đó, hơn nữa nói thật con gái xinh đẹp chỉ có thể chơi đùa một chút mà thôi."
Lời nói giấu gai của Tần Ngọc Khiết làm Ân Triết Phi nhíu mày.
Lấy hiểu biết của Ân Tiểu Mỹ đối với anh nhiều năm thì một khi bản mặt cá chết này cau mày với ai thì căn bản là người này sẽ biến mất trong list xã giao của anh.