Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 41: Chung Giường 
 
Phản ứng đầu tiên của Ân Triết Phi là mau chóng gọi điện thoại cho Ân Tiểu Mỹ, không khác mấy với phán đoán của anh, đối phương không nghe máy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đặt điện thoại di động ở bên môi hơi do dự một chút, cuối cùng quyết định trước tiên truy tìm kẻ đầu sỏ gây chuyện khiến cô không hài lòng. 
 
Còn Ân Tiểu Mỹ tắm qua loa xong thì cảm thấy đời người hết sức không tươi đẹp, vì muốn để cô phấn chấn lên, Carl ân cần dẫn dắt cô đi thăm rạp chiếu phim AR, chọn khung cảnh quán bar với không gian ba chiều, rồi hóa thân thành trai đẹp trò chuyện với cô, bắt Jimmy bày trò vui, thậm chí còn hóa thân thành Federer cùng cô đánh một trận tennis. 
 
Nhưng lúc chơi bóng Tiểu Mỹ  không chuyên tâm sau khi thua càng buồn bực hơn.
 
Carl thấy cô luôn nhìn về phía điện thoại thì có ý tốt đề nghị: "Fiona, tôi để ý thấy Ân tiên sinh gọi cho tiểu thư cả chục cuộc điện thoại, tiểu thư có muốn nhận một cuộc hay không?" 
 
Cô ấm ức bỏ lại vợt tennis, nói: "Tôi mệt rồi muốn ngủ."
 
Vừa dứt câu liền xoay người muốn lên lầu.
 
Carl vì muốn cho cô vui liền biến thành chó poodle, nhảy tới nhảy lui như một u hồn, xuyên qua các mặt tường đi theo cô lên lầu: "Thật tốt quá, rốt cuộc tôi cũng có cơ hội giới thiệu cho tiểu thư phòng ngủ rồi, tiểu thư xem, bên trong cửa sổ có màn hình hiển thị trong suốt, để có thể thay đổi cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tiểu thư thích màn đêm Manhattan hay là thích vũ trụ tinh không? Tôi thấy hình như tiểu thư thích phong cảnh tự nhiên hơn, bằng không chọn bóng đêm bên hồ bờ vậy. À đúng rồi, tiểu thư xem cái trụ giường này, bên trong là loa âm, nằm ở trên giường xem phim xung quanh sẽ phát ra âm thanh nổi..."
 
Ân Tiểu Mỹ nhìn chú chó poodle cứ luyên thuyên giới thiệu trang bị phòng ngủ, liền nghĩ thầm, cái hệ thống này một là quá cô đơn, hai chính là được nạp quá nhiều sách tiếp thị, nếu không sao nó có thể dài dòng vậy chứ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa có người dài dòng cô sẽ thất thần, vì vậy cô nhìn hồ nước đen như mực bên ngoài cửa sổ, không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, Shawn nói rất đúng, nơi này vào ban đêm quả thật quá mức an tĩnh, hoặc có thể Ân Triết Phi rất hưởng thụ loại cảm giác thế ngoại đào nguyên không bị quấy rầy này nhưng cô thì không thể được...
 
Lúc này, viên đá đen tròn được cô đặt ở trên đầu giường, nhấp nháy ánh sáng màu xanh.
 
Carl đang luyên thuyên bỗng ngừng lại, hưng phấn nói: "Ân tiên sinh lại gọi điện tới."
 
"Hả? Cái này là điện thoại?" Cô cầm cái viên đá đó lên hỏi: "Đây không phải là chìa khóa điều khiển gì sao?"
 
"Tiểu thư nhấn một cái sẽ biết." Carl kiên nhẫn dẫn dụ cô.
 
"Tôi nhấn làm sao được, phía trên này có chỗ nào để nhấn đâu..." Cô đang nói thì cảm giác ngón tay ấn xuống, ngay sau đó trên viên đá phóng ra một chùm ánh sáng thật lớn, bóng dáng Ân Triết Phi hiện ra trước mặt cô trong tia sáng trắng!
 
"A ——!!" Cô bị dọa sợ đến thét chói tai: "Ân Triết Phi! Anh... anh... anh đã chết rồi sao? Anh biến thành quỷ rồi à!"
 
Anh nhẫn nhịn kích động, hai mắt trợn trắng, than thở: "Anh không phải là quỷ, đây chỉ là hình ảnh vật thể không gian của anh mà thôi..."
 
"Cái gì?"
 
"Đây là hình chiếu 3D của anh, có cùng chiều cao với người thật." Anh vươn tay ra, ngón tay thon dài phiếm ánh sáng trắng, trực tiếp xuyên qua đầu Ân Tiểu Mỹ!
 
"A a a a! Đáng sợ quá!" Ân Tiểu Mỹ ôm đầu lui vào trong góc nói: "Anh biến thái, sao anh có thể làm ra vật này!"
 
Ân Triết Phi ngồi xuống cái ghế bên cạnh, ngồi đối diện với cô, đi thẳng vào vấn đề: "Anh biết tại sao em tức giận, anh cũng biết rõ chuyện chụp ảnh đối với em có ảnh hưởng rất lớn, chỉ trách anh không cẩn thận, em và đoàn đội công ty muốn giải quyết quan hệ xã hội thế nào, anh đều có thể phối hợp với em." Còn chưa đợi Ân Tiểu Mỹ nói chuyện anh đã bổ sung: "Nhưng không thể chia tay."
 
"So với chuyện này anh có thể bỏ đi ánh sáng trắng phát ra quanh người anh không, nhìn anh như vậy cứ giống như chúa Jesus giáng thế..."
 
Cô có loại kích động muốn hướng về phía anh sám hối...
 
"..."
 
Rất tốt, anh đau khổ bốn tiếng đồng hồ, chuẩn bị vô số lời giải thích, chuẩn bị xong tâm lý đón nhận kết quả xấu nhất, kết quả anh hoàn toàn quên mất đầu óc cô gái này khác hẳn với người thường!!!
 
Ân Tiểu Mỹ nhìn vẻ mặt anh hóa đá, cẩn thận nói: "Không thể bỏ đi phải không?"
 
"Ừm..." Anh lại than thở: "Em ở bên này cũng đang sáng lên." Mang theo ánh sáng màu trắng, cô xinh đẹp tựa thiên sứ.
 
Chỉ là dáng vẻ nhìn qua không được thông minh...
 
"Hả? Anh cũng có thể nhìn thấy em?" Đầu óc chậm lụt của cô đã được khởi động, cô vội vàng ngồi thẳng người, lật đật cúi đầu kiểm tra xem bản thân có ổn không, rồi quay sang trách cứ: "Sao anh không nói sớm, nếu như em đang tắm không cẩn thận nhận máy thì làm sao bây giờ?"
 
Ân Triết Phi nhẫn nại xoa bóp huyệt thái dương, cố kiềm chế để không mắng cô nhược trí...
 
Không thể mắng, mắng sẽ rất dễ chia tay... 
 
Vốn muốn nắm tay đã không dễ gì.
 
"Ai, cái tòa nhà lớn này của anh lạnh quá, toàn bộ đều là người máy." Cô từ từ nhích đến gần anh nói: "Em thấy sợ lắm... Bình thường một mình anh ở nơi này không sợ sao?"
 
"Em có thể nhờ Carl chỉnh cảnh sắc ngoài cửa sổ thành ban ngày."
 
"Đó không phải là lừa mình dối người sao?" Cô cau mày nói: "Anh nghe đi bên ngoài có tiếng sói tru!"
 
Ân Triết Phi suýt nữa tức quá hóa cười nói: "Đây là khu trung tâm, sói ở đâu ra? Là tiếng xe chữa cháy!"
 
Ân Tiểu Mỹ quấn mền co lại thành một cục, lầm bầm nói: "Sớm biết đã giữ chị Mã lại rồi... Thấy chị ấy là em rất có cảm giác an toàn."
 
Ân Triết Phi đột nhiên ho nhẹ một tiếng, giống như tùy ý nói: "Anh cũng có thể ở cùng em mà."
 
"Hả? Ở cùng thế nào?"
 
"Em đặt cái chìa khóa đen lên gối nằm đi, ở bên này anh cũng điều chỉnh vị trí của chìa khóa, vậy là anh đã có thể ngủ bên cạnh em."
 
"Thần kỳ như vậy?" Mắt cô sáng lên, vội vàng chuyển viên đá đen sang bên gối, thế là Ân Triết Phi cũng chuyển sang nằm bên giường lớn, giống như vừa nãy đang ngồi ở bên cạnh cô vậy.
 
"Wase!" Ân Tiểu Mỹ sợ hãi bật thốt lên, đưa tay chọt chọt vào người anh hai cái, nói: "Cứ y như thật!"
 
Lúc này điện thoại Ân Triết Phi vang lên một tiếng "Đinh", là Carl gửi tin nhắn cho anh.
 
【Loại thủ đoạn chọc ghẹo em gái này thật vô cùng công khai, Ân tiên sinh nên đổi tên thành âm hiểm tiên sinh thì tốt hơn.】
 
"Ai gửi tin cho anh vậy?" Ân Tiểu Mỹ hiếu kỳ hỏi.
 
"Chuyện công việc." Anh mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh, trả lời Carl một câu "Biến đi", rồi quay sang nhìn Ân Tiểu Mỹ nói: "Có anh ở đây rồi, em không còn sợ nữa chứ? Hơn nữa anh còn phát sáng làm đèn cho em, không phải là tốt lắm sao?"
 
"Rất tốt! Rất tốt!" Ân Tiểu Mỹ vui vẻ nằm ngang người, chui vào chăn, mặc dù trong lòng mơ hồ có cảm giác quái dị nhưng có Ân Triết Phi ở bên cạnh quả thật cô đã không sợ nữa. Cô quấn mình thành con nhộng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ ở bên ngoài nói: "Có phải anh còn chưa ngủ hay không? Chỗ anh bên kia chắc đang là ban ngày!"
 
"Ừ, anh xem công việc một chút em ngủ đi." Anh nói xong Carl rất hiểu lòng người chỉnh ánh sáng trong phòng tối lại.
 
Ân Tiểu Mỹ không khỏi cảm thấy, hình ảnh Ân Triết Phi phát ra từng chùm tia sáng mông lung trong đêm tối, nhìn qua vô cùng dịu dàng... Nhưng cô mệt mỏi cả một ngày, đã quá buồn ngủ không gắng gượng nỗi nữa.
 
Cô nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ dâng lên nhưng cô cố chống đỡ, mở mắt ra he hé, không yên tâm hỏi: "... Mỗi ngày anh đều ở cùng em sao?"
 
"Chỉ cần em muốn, mỗi ngày anh đều ở cùng em." Anh nghiêm túc nói ra cam kết.
 
Lúc này cô mới yên tâm đi ngủ.
 
Ân Triết Phi nhìn về phía máy tính, bình sinh đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không chút vui thú với công việc, anh đang ngắm nhìn gương mặt ngây thơ khi ngủ của Tiểu Mỹ, tựa hồ có cảm giác ngắm thế nào cũng không đủ.
 
Nơi sát chân tóc của cô có một vết sẹo nông, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, đó là vết tích khi còn bé cô cưỡi heo để lại.
 
Giọng Carl dịu dàng lại mang theo chút giễu cợt, nói: "Lúc này Ân tiên sinh rất giống một nam tử si tình."
 
"Ngươi thì biết cái gì..." Ân Triết Phi bật cười.
 
Lúc này Ân Tiểu Mỹ ngủ thấy nóng, thò từ trong chăn ra một cánh tay.
 
Trên cổ tay trắng nõn, nhỏ nhắn, rõ ràng là ba nút áo màu rám nắng!
 
Ân Triết Phi ngẩn ra!
 
Đó hình như là... Nút áo của anh?
 
Niềm vui bất ngờ xuất hiện, giống như là như gió cuốn thổi mát toàn thân, anh muốn bắt lấy cổ tay cô nhìn kỹ lại lần nữa nhưng chỉ túm lấy hư không, đúng rồi, bấy giờ anh mới nhớ ra, giờ mình chỉ là một ảo ảnh...
 
"Tiểu Mỹ... Tại sao em giữ lại cái này, em cũng không có ngốc nghếch như anh tưởng, đúng không... Em cũng... Thích anh..." Anh nhỏ giọng hỏi cô nhưng đổi lại chỉ là hơi thở đều đều của cô.
 
Carl lạnh lùng nói: "Ân tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, căn cứ theo phân tích từ hành động của Fiona thì cô ấy không thích tiên sinh."
 
Vậy mà Ân Triết Phi lại giống như là không nghe thấy, anh chỉ cúi đầu, mặc dù biết mình căn bản hôn không được cô nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
 
Bờ môi của anh nhẹ nhàng ma sát với hình ảnh hư ảo không tồn tại, cẩn thận lẫn trân trọng, giống như đang thật sự hôn cô.
 
Còn Ân Tiểu Mỹ đang trong giấc ngủ say, không biết là mơ thấy mộng đẹp gì, mà khẽ nở nụ cười.
 
"Thật là hình ảnh thiếu nhi không nên xem..." Chó poodle Carl dùng lỗ tai che mắt, chạy ra từ trong phòng như một làn khói.
 
~
 
Ân Tiểu Mỹ cảm giác mình chưa từng có được giấc ngủ tốt như vậy, phảng phất như mệt mỏi trên người cũng theo giấc ngủ này mất sạch đi, thậm chí cô còn không thể chờ đợi mà muốn vui đùa với chú chó poodle Carl! Nhưng cô vừa mở mắt lại bị dọa đến suýt chút nữa hét thành tiếng!
 
Trong ánh sáng mờ mờ, Ân Triết Phi đang ngủ ở bên cạnh cô, bên dưới bộ đồ ngủ cổ chữ V, lộ rõ ra dáng người hoàn mỹ của anh, hơn nữa còn có xương quai xanh cùng cơ ngực mờ mờ, ảo ảo lộ ra dưới cổ áo... Anh giống như một vương tử ăn nhầm quả táo bị độc chết, giống như là mỹ nam say ngủ khi bị đầu kim con thoi đâm vào đầu ngón tay, giống như là một Vampire mới vừa được khai quật!
 
Trong lúc ngủ, Vampire này còn cười, tựa như nằm mơ thấy được chuyện gì đó rất vui vẻ.
 
Cô há to miệng thật lâu, lúc này mới nhớ ra, hết thảy cảnh tượng dọa người trước mắt chỉ là ảo ảnh của Ân Triết Phi mà thôi.
 
Cô vẫn thấy không yên lòng, vươn tay chọt chọt anh, quả nhiên cô chọt vô ích!
 
Lúc này, cô mới không chút tiếng động thở phào một hơi nhẹ nhõm, ôm lấy lồng ngực đập thình thịch của mình... Hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần nhìn sang Ân Triết Phi.
 
Aiz, bờ môi của anh thật là đỏ nha, cho dù chỉ là hư ảo nhìn cũng vô cùng tốt.
 
Cô nổi hứng đùa dai, tiến tới trước thổi vào tóc anh nhưng không thấy chút hồi hộp nào, anh vẫn không thể nào cảm giác được gió thổi tới, cô lại không nhịn được vươn tay ra lần nữa, thấy tay của mình xuyên thấu qua cơ thể của anh... Loại cảm giác này thật kỳ quái.
 
Lúc này chân dài của Ân Triết Phi đạp một cái vung chăn ra.
 
Vì vậy Ân Tiểu Mỹ hoảng sợ nhìn thấy được một màn vô cùng bùng nổ...
 
Khó trách anh cười vui vẻ như vậy!
 
Thì ra anh đang mơ xuân!
 
Đây là cái lều to lớn đáng sợ gì chứ hả?
 
Này, này, này... Cái hình ảnh quái quỷ này, phải tắt bằng cách nào!!!
 
Cô luống cuống tay chân tìm cái chìa khóa bên gối đầu!
 
Lúc này Carl cho là cô đã rời giường, liền ló đầu vào dò xét, đang muốn khoe công mình điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm trong gian phòng hoàn mỹ làm sao, bỗng thấy cảnh như thế, chợt rụt đầu lại!
 
—— Gào khóc, ngao! Mắt chó thật sự là khó giữ!
 
—— Cái phòng này, sau này không được vào!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui