Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 44: Bị Bôi Đen. 
 
"Anh cảm thấy là cô ta đang giở trò quỷ sao?" Ân Tiểu Mỹ chần chờ nói: "Nếu như quả thật không phải là cô ấy, vậy cô ấy bị chửi như vậy chẳng phải là rất oan uổng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại Ân Triết Phi rất thản nhiên nói: "Mục đích của anh chỉ là muốn giải thích, về phần sau khi giải thích sẽ để lại cho người khác cảm giác gì thì đó là chuyện anh không khống chế được, Tần Ngọc khiết có weibo, theo như Trương Hương Nhất nói hôm nay cô ta online thời gian khá lâu, anh nghĩ tin tức này cô ấy không thể không nhìn thấy, anh đã cho cô ấy thời gian phản ứng, nếu cô ấy vẫn giữ vững trầm mặc vậy anh không thể làm gì khác hơn là tự mình vạch trần."
 
Ân Tiểu Mỹ nhìn dáng vẻ giải quyết việc chung của anh, khó tránh cảm thấy thật ra Ân Triết Phi là người rất lạnh nhạt, lòng dạ rất nhẫn tâm nhưng trước kia cô luôn cãi vã, chọc phá anh, lại hoàn toàn không hề ý thức được anh còn có một mặt tàn nhẫn thế này.
 
Nói thật, hình như trừ cô ra anh đối với ai cũng đều cao ngạo, lạnh lùng...
 
Thấy cô đang nhìn mình ngẩn người, anh đưa tay xuyên qua đầu cô hỏi: "Phát ngốc gì đó?"
 
Ân Tiểu Mỹ sợ hết hồn, hét lên: "Dọa chết người rồi, anh đừng có bắt chước quỷ được không!"
 
Anh cười hỏi: "Có vui chút nào không?"
 
"Em vốn không có bất kỳ sự không vui nào! Ngược lại là anh đó, đừng quên tặng em quà!"
 
"Tuyệt đối không dám quên." Ân Triết Phi chần chờ một chút mới nói: "Đúng rồi, còn có chuyện phải nói với em, vốn mẹ định cuối tuần về bên nhà cũ nhưng hôm nay đột nhiên mẹ gọi điện thoại cho anh nói đã đổi ý, nói muốn đến Bắc Kinh gặp em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Mẹ muốn tới? Thật tốt quá!!!" Ân Tiểu Mỹ bật dậy nói: "Em đến sân bay đón mẹ!"
 
"Vậy thì không cần, đến lúc đó sẽ có xe của công ty đi đón, chỉ là..." Ân Triết Phi ngập ngừng, ngay sau đó nói ra dự cảm khác thường trong lòng: "Dường như anh cảm thấy mẹ có chút không vui nhưng mẹ lại không chịu nói là chuyện gì... Vậy nên, nếu mẹ tới em giúp anh hỏi thăm một chút?"
 
Đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ nhưng Ân Tiểu Mỹ so với anh còn thờ ơ hơn, hiển nhiên là trở thành bộ giáp sắt nhưng giáp sắt cũng có cái tốt của áo giáp, nói không chừng mẹ sẽ bằng lòng nói cho cô biết.
 
"Không thành vấn đề, cứ yên tâm ở em!" Ân Tiểu Mỹ vươn tay, vỗ vỗ bả vai hư ảnh của anh, nói: "Em nhất sẽ làm cho mẹ vui, anh thì biết gì về màu son môi thích hợp nhất với mẹ? Anh cũng đâu có biết mẹ mang giày size mấy? Anh càng không biết mẹ thích phong cách quần áo gì? Anh hoàn toàn không biết! Em với anh không giống nhau, em nắm rõ sở thích của mẹ như lòng bàn tay!" 
 
          Lại nữa, mỗi lần chỉ cần đề cập đến chuyện của Thường Mỹ, người này luôn không hiếu chiến, chỉ bày ra vẻ chân chó.
 
Thấy Ân Triết Phi không nói lời nào chỉ nhìn mình cười, lúc này cô mới nhớ tới mình còn có một yêu cầu dành cho anh, vì vậy cô nhanh chóng thu lại điệu bộ diễu võ dương oai, nhỏ giọng nói: "Tối nay anh vẫn ở bên cạnh em đúng không?"
 
"Ừ."
 
Cô đảo ánh mắt, lại nghĩ đến một màn kinh hãi vào sáng sớm hôm nay, vội nhắc nhở anh: "Cái đó, nếu anh thấy em đã ngủ thiếp đi thì có thể tắt cái chìa khóa đi, em ngủ rất say, ngủ thiếp đi rồi sẽ không sợ nữa."
 
"Được." Nhưng anh lại hiểu sai ý bổ sung: "Thật ra thì không ảnh hưởng đâu, vật đó nhìn nhỏ nhưng điện năng rất lợi hại." 
 
"Tóm lại anh nhớ tắt đi là được!" Cô trừng mắt nói.
 
"Ừm..." Ân Triết Phi đồng ý nhưng không hiểu tại sao cô đối với việc tắt này lại chấp nhất như vậy.
 
Đối mặt với Ân Triết Phi dịu dàng lại nghe lời thế này, Ân Tiểu Mỹ không khỏi cảm thấy trong lòng tăng thêm phần ngọt ngào, cô nằm ngã xuống giường nói: "Ngày mai em phải dậy sớm đến đoàn phim, em ngủ trước nha?"
 
"Heo con ngủ đi."
 
Một cái gối đầu xuyên qua người Ân Triết Phi, đập vào tường.
 
~
 
Giữa trưa hôm sau lúc thức dậy Ân Triết Phi nhận ra mình đã quên tắt chìa khóa, mà Tiểu Mỹ cũng không có tắt nên anh nhìn thấy bên người là cái chăn xanh khổng tước bị vén lên. 
 
Lúc ngủ còn giai nhân bên mình, tỉnh lại luôn một thân một mình, loại cảm giác này...
 
Rất giống một con vịt bị ghét bỏ.
 
Anh gọi cho Carl, giọng còn buồn ngủ hỏi: "Tiểu Mỹ đi rồi sao?"
 
"Ừ..." Ánh mắt Carl lóe lên.
 
"Ừ?"
 
"Ừ!"
 
"Hệ thống bị hư hả? Tôi hỏi mà chỉ trả lời lại ừ."
 
Cuối cùng Carl cũng phục hồi tinh thần nói: "Đi lúc sáu giờ rưỡi."
 
"Cô ấy có ăn sáng không?"
 
"Jimmy chuẩn bị cho tiểu thư sandwich với trà sữa..."
 
Ân Triết Phi gật đầu, vươn người đứng dậy hỏi: "Còn có chuyện gì khác tôi không biết sao?"
 
Carl chớp mắt mấy cái nói: "Ừ... Hình như... Không có..."
 
"Không có?"
 
"Đúng vậy! Không có."
 
Lúc này cơn buồn ngủ của Ân Triết Phi chưa tan, cũng lười đi nghiên cứu sự khác thường của Carl, chỉ nói: "Xem ra gần đây hệ thống của ngươi bị quá tải, chờ tôi về giúp ngươi xử lý lại."
 
Carl lặng lẽ nghĩ thầm, còn không phải vì tôi ở vào độ tuổi này mà còn phải chịu đựng hết thảy những điều không nên chịu đựng sao!
 
~
 
Hôm nay Ân Tiểu Mỹ vào đoàn làm phim học kịch bản, rốt cuộc đã gặp được hai người đóng vai nam chính cùng những vai phụ khác. Đúng như Shawn nói, vai nam chính cùng nam hai đều là người mới còn chưa tốt nghiệp đại học, vai nam chính Lại Vọng Minh trước đó chỉ mới diễn qua hai bộ phim mạng, mặc dù kịch bản không tệ nhưng tuyên truyền không tới cũng không có diễn viên nổi tiếng, nên không có gợn sóng gì, thuần túy là để tích lũy kinh nghiệm; nam hai Thái Hiểu Khôn tuổi còn nhỏ hơn nhưng mày rậm, mũi cao thẳng, dáng vẻ vừa chính vừa tà nhìn qua so với Lại Vọng Minh còn thành thục hơn một chút, đây là bộ phim đầu tay của anh, vừa hợp tác với đạo diễn lão làng và diễn viên nổi tiếng, nên nhìn qua thấy anh ta ngồi đầy bất an luôn khẩn trương mím môi.
 
Nhưng chính vì hai vị vai nam chính đều là người mới, cho nên ánh mắt của bọn họ sáng trong như là bầu trời sau cơn mưa, lời thoại cũng hết sức đơn thuần, không có nhiều lời thế tục cùng hiệu quả và lợi ích. Hai người khác diễn vai học sinh cấp 2, cũng không kém tuổi mấy, cả người tinh thần phấn chấn, bồng bột như ánh mặt trời, cho dù là động tác phóng mị nhãn cũng không thấy chút chán ngấy nào. 
 
Đối với bộ phim lần này, đương nhiên là Ân Tiểu Mỹ tương đối hài lòng, còn Shawn thì không được tốt như vậy.
 
"Sweetheart, em thật sự nên xem thử, hiện tại trên weibo đều đang nói gì, nói em tự hạ thấp mình, mở đường cho hai người mới! Hơn nữa những lời như vậy cũng không ít!" Anh giận đến khuôn mặt vốn trắng trẻo nay đã đỏ bừng, tiếp tục nói: "Còn nói em từ màn ảnh lớn liên tục chiến đấu ở các chiến trường, nay đóng phim màn ảnh nhỏ là bởi vì không hợp với thị trường Trung Quốc! Đây là chuyện gì xảy ra, gần đây em bị bôi nhọ rất nhiều!"
 
Trước đó vụ đêm khuya hẹn hò mới vừa chìm xuống, giờ đã tới thêm cái khác, hơn nữa tin mới này lực sát thương còn rất lớn, trực tiếp chất vấn diễn xuất và nhân khí của cô.
 
Ân Tiểu Mỹ đang chuyên tâm đọc kịch bản, nghe vậy chẳng qua chỉ nhíu mày, rồi bình thản nói: "Anh đã nghỉ phép còn quan tâm nhiều vậy."
 
"Chủ yếu là phòng vé phim điện ảnh trong nước không mấy lạc quan..." Lòng Shawn đau đớn nói: "Phim đã công chiếu ba ngày, nhất là phòng vé ở Bắc Mĩ kém hơn quá nhiều, bọn họ đều chạy đi xem ‘Thực Sắc’ của Hà Ứng Ứng.
 
Ân Tiểu Mỹ không yên lòng nói: "Em đã xem."
 
"Hả? Em lại còn đi xem? ... Vậy em cảm thấy thế nào?"
 
Sau cùng cô dời tầm mắt từ kịch bản đi, nghiêm túc phê bình: "Mánh lới là có nhưng bình tĩnh mà xem xét thì em cảm thấy đều cùng một kiểu, đạo diễn quá để ý việc gia tăng độ sâu cho phim, nên có vài tình tiết có vẻ rất cố ý, có điều Hà Ứng Ứng đích thị là một mỹ nhân, cô chịu cởi quần áo nhất định sẽ có rất nhiều người bằng lòng vì cảnh này mà đi xem. Không bằng cứ chờ đi, em đối với mắt nhìn và diễn xuất của bản thân rất có lòng tin."
 
"Ôi chao, được rồi, bộ phim truyền hình này là bộ phim đầu tiên của em khi về nước, nếu như thất bại em đừng có tìm anh khóc! Ngày mai anh đi, anh đã dặn chị Mã Hữu Mộc phải theo sát em một tấc cũng không rời, chính em cũng phải cẩn thận hơn." Shawn dài dòng dặn dò.
 
"Yên tâm đi! Mẹ em sẽ đến nhanh thôi, có mẹ ở đây anh vẫn chưa yên tâm sao?" Vừa nghĩ tới mẹ, gương mặt cô tràn đầy ý cười hạnh phúc.
 
Lúc này Lại Vọng Minh đi tới, ngượng ngùng lắc lư kịch bản trong tay, nói: "Có rảnh không? Cùng diễn thử một chút." 
 
Shawn chỉ đành phải ngưng hẳn đề tài, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của cô, rồi rời đi.
 
Dáng Lại Vọng Minh rất cao, được xếp trong hàng nam diễn viên cao ở Trung Quốc, khoảng chừng 1m88, nếu không phải vóc dáng Ân Tiểu Mỹ cũng cao thì sợ rằng phải đứng lên ghế diễn thoại với anh, bản thân anh khuôn mặt đẹp trai, hiền hoà không có chút tính công kích nào nhưng khí chất lại xa cách, trong trẻo lạnh lùng, thậm chí còn có hơi hướng nội.
 
Nghe nói nguyên bản người hoạ sĩ mà anh vào vai cũng là một người với khí chất xa rời thế tục, tướng mạo của hai người cũng có phần tương tự, cho nên Ân Tiểu Mỹ không khỏi âm thầm bội phục ánh mắt chọn người của đạo diễn, đây chính là nam chính bước ra từ kịch bản!
 
Dĩ nhiên Lại Vọng Minh cũng đã xem qua phim mới đóng của ngôi sao mới này, chỉ là không nghĩ tới nhìn người thật ở bên ngoài còn tài giỏi, xinh đẹp hơn trên màn ảnh nhiều, hơn nữa cô có cách diễn xuất tự nhiên mà sinh động, trực tiếp nhập vai vào nhân vật chọc cho Lại Vọng Minh đỏ mặt, kết hợp với nhau ngược lại tạo ra hiệu quả rất chân thật.
 
Ngay cả Tạ Dư cũng cười nói, người khác đều là đùa mà thành thật, bọn họ lại là diễn thật làm thật.
 
Về phần nam hai Thái Hiểu Khôn, anh là dân bản xứ, thổ sinh thổ dưỡng, đối với hết thảy thức ăn ngon nơi này đều rõ như lòng bàn tay, bởi vì đây là bộ phim đầu tay của mình, nên anh rất quý trọng duyên phận này, ngày đầu tiên quay xong liền rủ Ân Tiểu Mỹ và Lại Vọng Minh cùng đi đến dãy phố ẩm thực gần đó ăn lẩu. Dĩ nhiên, bọn họ còn chưa ăn cơm xong, đội chó săn đã nhanh chóng truyền đi cảnh ba người trò chuyện thật vui vẻ với nhau lên mục tin tức giải trí.
 
Chờ lúc Ân Tiểu Mỹ trở lại khách sạn, các loại giật tít làm người nghe kinh sợ đã sớm chen chúc tràn ra.
 
"Đêm khuya nữ thần giải Oscar cùng nam diễn viên mới nâng cốc nói cười vui vẻ."
 
"Dìu dắt người mới? Hay dẫn dụ bạn trai?"
 
"Fiona 'Thủy thổ không phục' làm người hâm mộ thất vọng, minh tinh ngoại quốc, làm thế nào tìm được vị trí nhất định."
 
"Về nước đổi bạn trai như quần áo, tân nữ thần tự hủy tiền đồ"
 
Vừa về đến nơi Bạch Lộc đã điện thoại tới, nói thẳng: "Trách chị quá xem nhẹ, em bị người ta bôi đen rồi."
 
"Bôi đen?" Hiển nhiên Ân Tiểu Mỹ không mấy quen thuộc với dòng chảy của giới giải trí trong nước.
 
"Dám chắc là có người mua chuộc người phỉ báng em, ôi nhưng mà gần đây đâu có nữ minh tinh nào đi cùng hướng diễn với em, là ai nhàm chán như vậy..." Bạch Lộc phiền não thở dài, chần chờ trong chốc lát lại nói: "Chị có thể tìm người gỡ đi những tin tức này nhưng vừa rồi bên bộ phận quan hệ xã hội có nhắc nhở chị, đây ngược lại là một cơ hội rất tốt để bắn trả."
 
Ân Tiểu Mỹ hiểu ý tiếp lời: "Chị là muốn nói cứ mặc cho bọn họ bôi đen, em không cần có hành động đáp trả, chờ phim phát sóng dựa vào thực lực nói chuyện sau?"
 
"Đúng vậy, họ chẳng qua chỉ muốn nhằm vào bộ phim này, chúng ta cứ không trả lời, trọng điểm là chúng ta chỉ tập trung vào phim của em, tạo dựng một hình tượng diễn viên phái thực lực, cũng vừa tốt tuyên truyền cho phim của em."
 
Cô trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới đồng ý trả lời: "Thật ra thì bất kể họ bôi đen em thế nào, em đều không quan tâm, em là người lớn lên ở nước ngoài, nên họ lấy đó làm cớ nói bộ phim này không thích hợp với em nhưng nếu như tác phẩm và diễn xuất của em có vấn đề thì đây mới thực sự được gọi là làm người hâm mộ thất vọng! Không cần nói chi tiết cụ thể, em tin chị có thể đảm nhiệm, chị cứ tự nhiên mà làm đi."
 
"Được." Dường như giọng nói của Bạch Lộc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Đúng rồi, chị còn có một tin tốt phải báo với em! Nhân vật Dương Ngọc Hoàn đó chị giúp em tranh thủ rồi! Đạo diễn nói em là người được Lý Đông Hà tán dương, không cần thử vai, tháng sau trực tiếp tới quay, chiếu theo hình tượng hóa trang theo là được! Thật không ngờ sức ảnh hưởng của Lý Đông Hà ở trong giới lại lớn như vậy, em không biết có bao nhiêu nữ minh tinh vì nhân vật này mà đánh nhau đến bể đầu đâu."
 
Ân Tiểu Mỹ rất hiểu, tứ đại mỹ nhân ở Trung Quốc tuyệt đối là nữ thần thuỷ tổ, tựa như muốn chứng thực mình là nữ diễn viên xinh đẹp thì chỉ cần diễn vai của một người trong số bốn mỹ nhân đó, sẽ liền có được tư chất tươi đẹp, át cả hoa thơm cỏ lạ nhưng nếu như vẻ đẹp không đủ xuất sắc thì có thể nói là sẽ xuất hiện tình huống bị chế nhạo. 
 
Cô không khỏi cúi đầu nhìn cổ tay gầy gò, trơ xương của mình, thật sự là có chút nghi ngờ mình tăng lên 10kg sẽ giống như Dương Ngọc Hoàn đầy đặn như trăng sao?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui