Chương 45: Ly Hôn
Vì vậy cô đối với chuyện mình bị bôi đen làm như không thấy ngược lại thật lòng thật dạ chú ý tới thể trọng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất tín nhiệm Bạch Lộc, từ khi chị ấy đề cử cho cô bộ phim hay ‘Điều tuyệt vời nhất của chúng ta’ là đã có thể nhìn ra, vậy nên đối với bộ phim cổ trang đó mặc dù cô chưa xem qua kịch bản thì vẫn biết chắc một điều là vô cùng xuất sắc, mới đáng giá Bạch Lộc để ý như thế.
Nhưng mấu chốt là từ khi cô xuất đạo, cân nặng chưa hề vượt qua 50kg, chuyện chợt tăng mập và chợt gầy xuống đều như nhau, không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc cô đang vì chuyện này mà ưu sầu thì ngày hôm sau Tạ Dư lại tìm đến cô, vẻ mặt khó xử nói: "Fiona, ừ, là thế này… vì trong phim Trình Cẩm Lý là một người ăn hàng, nên có thể là cần cô ăn một ít món, ví dụ như cảnh quay hôm nay cô phải thừa dịp hai nhân vật nam chính nói chuyện, ăn hết phần ăn của họ xong lại tiếp tục ăn hết một lồng bánh bao hấp."
Tạ Dư quay phim cho không ít nữ minh tinh, biết nữ minh tinh rất thần kỳ, tựa hồ như đối đầu với từ "Ăn", có người vì muốn ốm mà một bữa cơm cũng chỉ ăn mấy hạt cơm nhưng ở trong bộ phim này Trình Cẩm Lý là kiểu 100% ăn hàng. Hơn nữa còn là kiểu không thịt không vui, ăn xong thịt rồi còn phải hút tủy trong xương, nhìn cô ăn tạo cho người xem cảm giác ‘Cô ăn ngon tôi cũng muốn cùng cô ăn’ đây cũng chính là nguyên nhân mà vai nam chính kén ăn cũng bằng lòng ăn cơm với cô.
Nhưng khi nhìn thấy vóc người này của Ân Tiểu Mỹ, hiển nhiên là cố ý duy trì, cũng không thể nào bắt cô ăn rồi đi ói...
Nhưng hai mắt Ân Tiểu Mỹ lại sáng lên, hỏi: "Ăn ngon không?"
"Khẳng định ăn ngon, tôi mời một sư phụ vốn làm đầu bếp chính ở Điếu Ngư Đài, chuyên đãi khách cho chính phủ hơn nữa chân giò kho do ông làm ra được xưng một chữ tuyệt."
"Oa! Thật tốt quá!" Ân Tiểu Mỹ kích động vạn phần nói: "Tôi ăn, tôi ăn!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Dư nghi ngờ nhìn cô nói: "Đừng miễn cưỡng, tôi cũng không hy vọng cô dùng cái loại phương thức thúc ói để duy trì vóc dáng."
"Dĩ nhiên sẽ không!" Cô hiển nhiên không hiểu, tại sao phải có người dùng phương thức giảm cân cực đoan như vậy, cô vỗ ngực đảm bảo: "Đạo diễn Tạ yên tâm, anh cứ tự nhiên cho tôi ăn! Có bao nhiêu tôi ăn bấy nhiêu!"
Càng về sau Tạ Dư mới nhận ra là cô muốn tạo hình cho ‘Đại Đường Mê Tung’, thế mới biết đầu bếp mình long trọng mời về gián tiếp nuôi mập nữ nhân vật chính cho nhà người khác, vì thế ông dám chặn ‘đường’ đạo diễn buộc mời mình ăn bảy tám bữa cơm.
Một lồng bánh bao có chừng mười ba cái, hơn nữa còn có bánh bao trong dĩa của hai nam chính, Ân Tiểu Mỹ có cảm giác mình rất dễ lâm vào cảnh ăn đến chết, vì không để cho cô ăn không công rồi không chống đỡ được, Lại Vọng Minh với Thái Hiểu Khôn cố ý tập thoại trước cả hồi lâu, cho đến khi đạo diễn Tạ lên tiếng nói được mới chính thức làm thật.
Ân Tiểu Mỹ nuốt nước miếng một cái, biết tốt nhất là bản thân nên diễn một lần là thông qua, nếu không cô sợ rằng mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính đầu tiên trong lịch sử bị chết trên bàn ăn...
Vì vậy, hai nam nhân vật chính bắt đầu diễn phân cảnh của mình, trong bối cảnh này Trình Cẩm Lý cùng với một kiểu ăn đậu trong Pacman (là một trò chơi) hỏa tốc tiêu diệt một lồng bánh bao, lúc này ánh mắt cô láo lia, nhìn bánh bao trong dĩa của hai người bạn học còn chưa được động vào...
Ánh mắt của cô như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về nơi khác nhưng lại thật nhanh liếc qua hai nam chính, chiếc đũa len lén gắp bánh bao của hai người làm của riêng.
Rõ ràng một câu thoại cũng không có lại được cô diễn đến vô cùng hài hước, chẳng qua là tất cả mọi người đều cố nín không dám cười, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của diễn viên.
Cho đến khi đạo diễn hô "Cắt", Ân Tiểu Mỹ mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi cũng ăn đến sắp chết!"
Nhưng khi xem lại cảnh quay, cô phát hiện rõ ràng khóe mắt Lại Vọng Minh có vẻ muốn cười.
"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi..." Lại Vọng Minh cũng phát hiện điểm này, vẻ mặt áy náy nói: "Tôi nghĩ là mình nhịn được..."
Ân Tiểu Mỹ cười khổ, xoa xoa bụng: "Không sao, có điều cảnh này đổi qua ngày mai rồi quay, tôi thật sự không ăn nổi nữa."
Tạ Dư gật đầu, xem lại lần nữa rồi cười nói: "Thấy thế này cũng không tệ, thoạt nhìn có vẻ là cậu ấy đã phát hiện nhưng cố ý không vạch trần, vẫn cố tình nhường cho cô ăn."
Ân Tiểu Mỹ cũng để ý tới điểm này, trong kịch bản vai nam chính so với nam hai thì nhạy cảm, tinh tế hơn nhiều, biểu hiện như vậy thật ra cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa anh đã thấy nhưng lại làm bộ như không thấy, cũng là một loại cưng chìu của anh dành cho người mình yêu. Vì vậy một đoạn vô tình này, ngày sau lại ngoài ý muốn trở thành đoạn ngắn chứa hàm lượng nguyên tố ngọt ngào, khiến fan lăn qua lộn lại!
Kết thúc một ngày quay, Ân Tiểu Mỹ dưới sự bảo vệ của chị Mã về lại khách sạn, cô nhận được wechat của Thường Mỹ, biết mẹ đang đợi cô.
Quả nhiên, mới đi tới cửa khách sạn, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy ngay một người phụ nữ xinh đẹp, mặc khoác áo khoác tối màu, đang ngồi trên ghế salon xem tạp chí.
"Mẹ!" Cô vừa nhìn thấy Thường Mỹ liền nhào tới, chôn mặt mình vào cổ mẹ, tham lam hít lấy mùi hương ấm áp thuộc về mẹ mình, rồi nói: "Sao lúc mới đến mẹ không nói với con, con có thể nói với đạo diễn xin nghỉ để đi đón mẹ!"
Thường Mỹ cười, hôn một cái lên trán con gái, nói: "Con quay phim khổ cực, cần gì bôn ba thêm, mẹ cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ ngay cả khách sạn cũng không tìm được?"
"Cậu đâu rồi mẹ? Sao lần này không giống như cái đuôi đi theo mẹ?"
"Con đó, không cho không biết lớn nhỏ, cậu con bận rộn như vậy, làm sao có thể luôn đi theo mẹ được hả?" Thường Mỹ điểm lên đầu cô, thân mật cầm tay cô cùng trở về phòng của Ân Tiểu Mỹ.
Trước đó Ân Tiểu Mỹ đã được Ân Triết Phi chỉ điểm, suốt một đường khó tránh cẩn thận quan sát biểu cảm của mẹ, quả nhiên vẻ mặt của Thường Mỹ có chút ưu sầu không giấu đi được.
"Mẹ, gần đây mẹ có chuyện gì không được hài lòng không?" Cô rót cho mẹ một ly nước nóng, nói tiếp: "Sao mẹ không về nhà mà ngược lại tìm tới chỗ con? Mẹ vì con mà chung đụng với ba thì ít xa cách lại nhiều, lần này trở về ba và mẹ nên ở chung một chỗ mới tốt."
Thường Mỹ cầm tay con gái, sâu kín thở dài: "Tiểu Mỹ, mẹ nói với con chuyện này, nguyên nhân mẹ với ba con chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều không nằm ở nơi con, mà là..."
"Mà là cái gì?" Đột nhiên Ân Tiểu Mỹ có chút cảm giác bất an.
Thường Mỹ nhìn con gái đã lớn khôn, quyết định nói ra sự thật: "Lần này mẹ về là định ly hôn với ba con."
Ân Tiểu Mỹ ngạc nhiên!
Ly hôn?
Khi cô còn bé, tình cảm của ba mẹ có bao nhiêu tốt cô đều thu hết vào trong mắt, hơn nữa mẹ còn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện cũ lãng mạn giữa mẹ với ba nhưng hôm nay mẹ ngàn dặm xa xôi trở về đây lại là vì muốn ly hôn với ba!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô tuyệt nhiên không biết!
Mà Thường Mỹ bởi vì đã thổ lộ với con gái nên không cần phải chôn giấu nữa, chỉ buồn bã nghĩ tới những chuyện đã cùng trải qua với Ân Nhược Tức.
Lần gặp đầu tiên của cô với Ân Nhược Tức, anh nói không nhiều nhưng luôn tạo cho người ta một loại cảm giác bày mưu tính kế, cảm giác lạnh nhạt, trấn định tựa như chỉ cần nhìn thấy anh liền có thể thật tâm tín nhiệm anh.
Lúc Thường Mỹ 18 tuổi, đều giống như những cô gái khác, thần thái sinh động, tràn đầy sắc xuân, điều duy nhất không giống chính là gương mặt của cô như được tạo ra từ người chế tạo gốm sứ có tay nghề tỉ mỉ, giỏi giang nhất ở Châu Âu tạo ra, biến cô trở thành người nổi bật nhất trong một nhóm người, chỉ cần nhìn cô một cái sẽ không thể rời mắt nổi và cũng chính bởi vì như vậy cô mới bị tên đạo diễn không biết tên đó đuổi theo tới tận nhà, nhất quyết buộc cô phải diễn nữ chính cho bộ phim của mình.
Lúc ấy ba mẹ hết sức phản đối, tài lực Thường gia chỉ nhìn vào sự hào hoa của ngôi nhà giống như hoàng cung Babylon liền biết, họ không cần cũng không muốn để cho con gái xuất đầu lộ diện như vậy. Người đạo diễn đó lại không ngừng kiên trì, mỗi ngày đều tới nhà cô khuyên nhủ, còn mang theo kịch bản để lại cho cô xem, nói nữ nhân vật chính trong kịch bản chính là được tạo ra vì cô, nếu như cô không chịu diễn anh thà không quay bộ phim này.
Cô cẩn thận đọc kịch bản, câu chuyện xưa bên trong cảm động đến mức cô đã khóc suốt một buổi tối, sau đó ba mẹ cũng không cưỡng lại được đạo diễn nhiều lần thỉnh cầu, lúc này mới đồng ý.
Trước đây Thường Mỹ chưa từng đóng phim nhưng chỉ thử một lần này cô liền có cảm giác mình sắp chết, tên đạo diễn nghiêm nghị đó chỉ bởi vì một vẻ mặt chưa đạt mà bắt cô diễn đi diễn lại mười mấy lần, có lúc quay cảnh mưa, ống kính không dính nước, quá giả, cũng phải bắt cô diễn lại nhiều lần mới có thể hài lòng.
Mặc dù sau đó đã chứng minh hết thảy công sức bỏ ra đối với từng chi tiết hoàn mỹ không tì vết đều là đáng giá nhưng Thường Mỹ đóng bộ phim này xong cả người gầy hơn 5kg, chính xác là biến thành trang giấy mỏng manh.
Điều cô không ngờ tới chính là, bộ phim này lại đưa tới hiệu quả oanh tạc như vậy, lúc ấy cô liền trở thành minh tinh nổi tiếng, là nữ thần trong cảm nhận của mọi người suốt bao nhiêu năm, diễn xuất của cô ở trong phim vô cùng xuất sắc, kỹ thuật múa duyên dáng, nhất là đôi mắt to tròn, linh động, chất chứa thâm tình, đã mang về cho cô các giải thưởng cao nhất, còn người đạo diễn không biết tên đó một phát pháo thành danh, hiện nay đã là đạo diễn vàng trong nước.
Cuộc sống của Thường Mỹ cũng bởi vì bộ phim này mà trở nên xáo trộn, mặc dù vào năm đó phóng viên giải trí còn chưa có điên cuồng như hiện tại nhưng cũng đủ làm cho cô chịu không nổi.
Lúc ba mẹ dẫn cô đến tham gia một buổi dạ tiệc, cô bị sự nhiệt tình của người hâm mộ cùng sự phấn khích của phóng viên ép cô chạy trối chết, như cô bé lọ lem trốn ở phía sau rèm cửa sổ ở sân phơi, chưa kịp tỉnh hồn.
Haiz, cô muốn than thở, cách tấm rèm cửa sổ trắng như tuyết nhìn ánh sao lóe sáng trên bầu trời, cô nghĩ có người thích là chuyện tốt nhưng cô thật sự không am hiểu cách để ứng phó với tình huống như thế, hoặc có thể bản tính của cô chỉ thích mình là một nghệ sĩ múa bình thường mà thôi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cô nghĩ chắc những người đó cũng đã đi rồi! Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ai ở đó?"
Thường Mỹ bị dọa sợ đến bất động cũng không dám trả lời, một lát sau người nọ do dự đi tới.
Cô kinh hoảng không thôi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, giờ phải chạy trốn sao?
Giống như là hành động thiêng liêng vén khăn đội đầu của cô dâu, hoặc như là mở ra lớp giấy gói cuối cùng của lễ vật, khi đối diện với một đôi mắt xinh đẹp đang hoảng sợ, Ân Nhược Tức ngẩn ngơ lại quên mất cả nói chuyện.
Thường Mỹ nhìn ra được, người trước mắt hiển nhiên không phải là phóng viên cũng không phải là người hâm mộ của cô, vì vậy vội vàng đẩy anh ra như con vật nhỏ quan sát khắp mọi nơi, tìm chỗ trốn.
Người đàn ông đó thật là quá vô lễ, khi đó cô chỉ muốn trốn ở phía sau rèm chút thôi, anh lại cứ nhất quyết phải tới quấy rầy cô.
Hôm sau Ân Nhược Tức triển khai thế tấn công tình yêu mãnh liệt đối với cô, ba của anh với ba Thường Mỹ đã từng là bạn học nhưng nhà anh vẫn luôn ở tại Đài Loan phát triển, gần đây mới dẫn theo con trai trở về đại lục, buổi dạ tiệc tối đó cũng chính là vì anh mà chuẩn bị. Người lớn song phương đối với cửa hôn sự này là 120% hài lòng nhưng Thường Mỹ lại lớn tiếng phản đối: "Không thể nào! Tháng sau con mới 19 tuổi thôi! Con không muốn đính hôn sớm như vậy."
Hiện tại khi cô đi học gặp rất nhiều phiền toái, nếu còn truyền ra thêm tin tức đính hôn, nhất định truyền thông sẽ sục sôi.
Nhưng Ân Nhược Tức lại đối với cô say mê, cơ hồ chiều nào cũng sẽ đúng giờ canh giữ trước cổng trường học của cô, ở trước mặt phóng viên giành người, dẫn cô rời đi.