Chương 46: Trải Qua
Mặc dù Thường Mỹ đối với thế tấn công của anh có chút không thích ứng nhưng vẫn cảm kích anh cứu mình khỏi nhóm phóng viên, hôm nay cô lại chạy trối chết lên xe của anh, sau cùng phải nói cám ơn: "Cảm ơn anh!" Từ khi anh tới đón cô đến nay, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh, hiện tại scandal của cô ùn ùn kéo đến liên đới Ân Nhược Tức cũng gặp chút thiệt hại, làm cô khó tránh khỏi có chút áy náy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không sao, ba mẹ anh muốn mời em đến nhà ăn cơm." Anh lễ phép mời cô.
"Hửm..." Thường Mỹ lại bắt đầu vắt hết óc nghĩ lí do từ chối, nói mình đau bụng? Không được, hôm qua đã dùng rồi hay là nói bà dì tới? Quá gượng ép, Ân Nhược Tức nhìn dáng vẻ đáng thương của cô trên mặt hiện lên nét vui vẻ khó có thể kiềm chế: "Nếu em không phản đối anh sẽ nói với mẹ."
"Ừ, được..." Thường Mỹ bất đắc dĩ gật đầu, dù sao thì dì Ân đối với cô cũng rất tốt, nếu cứ mãi từ chối thì không được.
Mặc dù ghét Ân Nhược Tức nhưng Thường Mỹ lại không thể phủ nhận đầu bếp Ân gia làm đồ ăn thật sự là mỹ vị, mỗi lần cô đều ăn ngon lành, thỏa mãn, sau khi ăn xong dì Ân vội vàng nháy mắt với Ân Nhược Tức nói: "Nhược Tức, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau dẫn Thường Mỹ đến vườn hoa đi dạo đi, uống chút nước trái cây, mẹ còn chuẩn bị rượu sữa nữa."
Đêm hè chạng vạng, trong vườn hoa đom đóm bay múa giống như sao, bởi vì bên trong vườn hoa trồng rất nhiều loại thực vật đuổi muỗi, nên đi dạo trong vườn cũng không lo bị muỗi đốt, Thường Mỹ uống rượu sữa thấy vị ngon ngọt nên cô hồn nhiên bất giác uống hơn nửa bình, lực chú ý toàn thân cô rời rạc, có hơi mất tập trung.
"Em uống nhiều quá rồi." Khi cô còn muốn uống tiếp, Ân Nhược Tức đè tay cô lại, thay cô một hơi uống cạn rượu bên trong.
Ánh mắt Thường Mỹ ngốc trệ, nhìn cảnh vật cũng không có tiêu cự nhưng cô biết Ân Nhược Tức uống hết sạch rượu của cô: "Anh... Tại sao, anh uống rượu của tôi?" Cô mềm yếu nói vô cùng không cam lòng.
Ân Nhược Tức đến gần cô, dùng một loại âm thanh gần như đầu độc nói: "Vậy em có thể uống lại từ miệng anh." Anh từ từ nhích lại gần cô, người mà anh ngày đêm mong nhớ, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào mái tóc, gương mặt của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường Mỹ có cảm giác nhất định là mình đã rất say, nếu không làm sao lại không đẩy anh ra? Nhưng từ trong miệng Ân Nhược Tức truyền tới hương vị ngọt ngào của rượu sữa, như đang dẫn dụ cô đến thưởng thức, làm cho cô không chút do dự mà đến gần anh.
Ân Nhược Tức kiên trì, bền bỉ, cuối cùng đã nhận được hồi báo tốt nhất, anh không ngừng biến nụ hôn này trở nên sâu hơn, cho đến khi đôi mắt cô ngập sương mù, xụi lơ trong lòng mình.
Anh nhìn cô gái nhỏ trong lòng, giọng khàn khàn nói: "Anh yêu em."
Sau sự kiện vườn hoa lần đó, Thường Mỹ vừa xấu hổ lại hối hận, cũng không dám gặp Ân Nhược Tức nữa, dù cô bị phóng viên dây dưa đến nghẹt thở nhưng như vậy vẫn tốt hơn là cùng ngồi chung một xe với Ân Nhược Tức, cô căn bản không biết phải nên đối mặt với anh như thế nào! Mà mỗi lần thấy anh lái xe tới trước cổng thì cô phải chịu đựng cơn tức nhìn người đàn ông này bị từng tốp, từng tốp con gái vây quanh.
Đáng chết, không lẽ cô cho rằng chuyện đã vậy rồi cô vẫn có thể thoát khỏi anh! Hàng cô đã dùng rồi còn muốn trả lại, tuyệt đối không thể! Anh lại hồi tưởng đến nụ hôn vị rượu mang theo hương sữa kia, anh như có điều suy nghĩ dùng tay ma sát với môi mình.
Cả đời này của anh chỉ muốn gắn bó với một mình cô!
Ân Nhược Tức là một người rất ít chú ý đến giải trí nhưng anh lại tỉ mỉ xem một lần bộ phim mà Thường Mỹ đóng, không bỏ qua bất kỳ một khung cảnh nào trên ống kính. Mỗi khi cô xuất hiện trên màn ảnh, cứ giống như là mỹ nhân ngư, đôi mắt một dạng ưu sầu lại mê ly, hễ mỗi lần nhìn thấy đều làm lòng anh rung động, chỉ có anh biết ngoài đời thực cô còn xinh đẹp hơn trong ống kính nhiều, vừa linh động lại còn có chút ngang tàng.
Anh càng tiếp xúc với cô thì càng mê luyến không cách nào tự kiềm chế, thứ tình cảm này không liên quan đến chinh phục, không liên quan đến mặt mũi, mà chỉ đơn giản là vì lúc ở cùng cô, trong lòng không ngừng sản sinh ra loại cảm giác "Chính là cô"!
Ưu điểm, khuyết điểm, một cái nhăn mày, một tiếng cười của cô, đều làm cho anh khắc ghi trong lòng rõ ràng đến vậy, anh yêu cô!
Nhưng cô lại chỉ muốn thoát khỏi anh.
Ngày hôm đó trường học tan trường sớm, Thường Mỹ lén lút trốn khỏi người hâm mộ ở trường học, lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp thoát khỏi người ở ngoài cổng trường.
Hô... Thật may là hôm nay không có phóng viên tới, cô thở phào nhẹ nhõm có thể họ cho là cô sẽ không tan học sớm vậy!
"Thường Mỹ?" Một giọng con trai vang lên sau lưng cô.
Cô sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại thì ra là một bạn học nam trong lớp cô, chẳng qua là cô luôn không thể nào nhớ nỗi, người trước mắt chỉ cho cô một ấn tượng là bạn học.
"À... Ha ha! Chào cậu!" Cô có chút lúng túng nói.
"Hôm nay Thường Mỹ tan học thật sớm." Ân Nhược Tức cười híp mắt xuất hiện, tựa như biến ra từ trong không khí, Thường Mỹ bị dọa cho sợ, liên tiếp lui về sau, cô lắp bắp nói: "Anh... Anh thật đúng là âm hồn không tan!"
Ân Nhược Tức nhướng mày, coi như là đồng ý với câu nói này rồi nói: "Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm, tối nay có loại rượu em thích uống nhất." Anh cố ý nói ra hai chữ phía sau thật nhẹ, làm cho cô vô thức nghĩ đến tình cảnh ngày đó.
Thường Mỹ thẹn thùng đến hai tai cũng biến thành màu đỏ, cô một tay kéo cậu nam sinh vừa mới nói chuyện với cô qua, vừa thẹn vừa giận nói: "Tôi sẽ không đi với anh, tôi đã có bạn trai!"
Ân Nhược Tức quan sát chàng trai có diện mạo tầm thường, đang cau mày nhăn mặt trước mắt nói: "Nói dối."
"Không có!" Cô ôm cánh tay nam sinh kia nói: "Tôi sẽ đi về chung với cậu ấy, anh đừng nên tiếp tục quấn lấy tôi."
Mà cậu bạn học nam cũng tốt tính phối hợp với cô.
Ân Nhược Tức nhìn chằm chằm dáng vẻ chột dạ của Thường Mỹ, trầm mặc hồi lâu mới tùy ý nói: "Được, nếu đã như vậy thì anh cũng không quấy rầy thêm nữa."
Nói xong dứt khoát xoay người rời đi.
Thường Mỹ vốn cho là anh sẽ kiên trì sẽ nói ra những câu kỳ quái để chọc giận cô nhưng anh chỉ như vậy mà rời đi, bỗng trong lòng cô có chút uất ức, có cảm giác dường như mình đã đánh mất đi điều gì đó vô cùng quan trọng, mặc dù đã bỏ rơi được Ân Nhược Tức nhưng cô không thấy tâm tình vui vẻ xuất hiện.
Người trong nhà cho là Ân Nhược Tức tới đón cô, nên không có kêu tài xế lái xe tới đón, cô chỉ có thể tự mình đi bộ về!
Đến khi cô quay đầu lại mới phát hiện, người bạn học kia vẫn còn đi theo cô, Thường Mỹ lấy làm kinh hãi, lúc này mới nhớ ra hình như lúc đó cậu ấy có lời muốn nói với mình, cô có chút áy náy, bước tới nói: "Cảm ơn cậu chuyện vừa rồi, thật là thất lễ, cũng quên hỏi có phải là cậu có chuyện gì hay không?"
Người nam sinh kia vô cùng xấu hổ, cười một tiếng nói: "Thường Mỹ mình là người hâm mộ đích thực của cậu, thời điểm cậu còn chưa đi đóng phim, mình đã thích cậu... Thật ra thì hôm nay mình muốn tặng cho cậu một món quà, hi vọng cậu có thể nhận lấy."
"Quà?" Thường Mỹ có chút ngượng ngùng, nam sinh trước mắt mặc dù không phải rất tuấn tú nhưng mọi cử động đều tạo cho cho cô cảm giác rất thoải mái, không giống như Ân Nhược Tức luôn mang theo sự cưỡng chế nào đó.
Nam sinh nhìn xung quanh nói: "Chúng ta tìm chỗ nào khác đi, nếu như cứ đứng ở chỗ này, một lát nữa bị người khác nhận ra thì phiền toái." Anh chỉ vào góc đường vắng vẻ ở đối diện nói: "Có thể đến đó không? Mình tặng quà cho cậu rồi đi trước, cậu đi sau, như vậy không cần lo lắng có scandal gì."
Cậu bạn hiểu lòng người khiến cho Thường Mỹ rất cảm động, cô gật đầu cùng đi qua đường với cậu.
Người đàn ông Ân Nhược Tức kia khác hoàn toàn với bạn học của mình, người gì đâu luôn mỗi lần xuất hiện đều huênh hoang như vậy, căn bản không biết cái gì là phải tránh dị nghị, cũng không biết phải khiêm tốn vì bất kì điều gì, quả nhiên là người ngạo mạn, đáng ghét!
"Trước mắt đừng xem." Nam sinh đỏ mặt nói: "Cậu có thể nhắm mắt lại trước không? Mình cảm thấy bất ngờ mở ra sẽ càng thú vị hơn."
Thường Mỹ cười đồng ý, nhắm mắt lại nghĩ, chắc là mấy con vật nhỏ!
Đột nhiên một cỗ vị ngọt xông vào khoang mũi, cô định nói chuyện lại nhận thấy toàn thân như nhũn ra, chân cũng bắt đầu phát run, Thường Mỹ hoảng sợ mở mắt nhưng trước mắt cái gì cũng mơ hồ.
Đây là xảy ra chuyện gì! Cô kinh hoảng muốn chạy trốn nhưng không thể cầm cự nổi, ngã trên mặt đất.
Có một giọng nói vang lên bên tai cô: "Thường Mỹ đi với mình đi! Cậu là của mình..."
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Thường Mỹ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, vô thức muốn đưa tay lên xoa huyệt thái dương.
Ôi chao? Tại sao không nhúc nhích được!
Trong lòng cô giật thót, đại não hỗn loạn bắt đầu vận hành, lúc này cô mới phát hiện mình bị trói thành hình chữ đại nằm ở trên giường!
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên: "Thường Mỹ tỉnh rồi? Khát hay không khát? Mình đút cậu uống nước."
Cô quay đầu, thấy rõ ràng là nam sinh muốn tặng quà cho mình!
Thường Mỹ hoảng sợ hét ầm lên: "Làm gì vậy? Tại sao muốn trói mình? Cậu thả mình ra!"
"Hư ——" Nam sinh cười híp mắt nói: "Không được la, mình đã chuẩn bị đồ ăn cho cậu."
"Buông tôi ra! Cậu là tên biến thái! Đây là đâu? Mau thả tôi ra!" Cho tới bây giờ, cô luôn được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng trải qua loại chuyện thế này, muốn giữ vững bình tĩnh là chuyện không thể nào.
"Câm miệng!" Nam sinh điên cuồng từ bên mép giường rút ra một con dao, nói: "Còn la nữa mình chém chết cậu!"
Nước mắt Thường Mỹ lưu chuyển trong đôi mắt, giọng run rẩy nói: "Được… được... mình không lên tiếng… thả mình đi… cậu muốn bao nhiêu tiền… ba mẹ mình đều sẽ cho..."
Trên mặt nam sinh lộ ra nụ cười biến thái, nói: "Không, mình không cần tiền, mình chỉ muốn cậu. Thường Mỹ, sau này chúng ta sẽ sinh sống ở nơi này, chỉ có hai người chúng ta, có chịu không?"
Mặc dù Thường Mỹ đơn thuần nhưng cũng không ngu ngốc, lúc này cô cố tự trấn định nói: "Nhưng ba mẹ mình sẽ lo lắng... Không thì cậu và mình cùng trở về gặp ba mẹ mình, mình sẽ giới thiệu cậu với họ, thế là chúng ta có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ."
"Không!" Nam sinh kề dao lại gần sát cổ cô, trong ánh mắt cậu là vẻ điên loạn: "Chỉ cần hai người! Chỉ cần hai người!"
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cổ Thường Mỹ, cô cảm giác được sự đau đớn, vội nói: "Được... Được... trước tiên cậu cứ để dao xuống, chúng ta từ từ nói chuyện có được không? Mọi chuyện mình đều nghe theo cậu."
"Được... Vậy mới là bé ngoan." Cậu hài lòng ngồi dậy nói: "Mình sẽ không cưỡng ép cậu, bởi vì mình rất yêu cậu Thường Mỹ, cậu có bằng lòng cùng mình ước hẹn không? Mình đi chuẩn bị rượu đỏ."
Thường Mỹ miễn cưỡng dùng bả vai lau đi nước mắt trên mặt, gật đầu nói: "Được..."
Trước mắt chỉ cần cởi trói cho cô thì cô có thể nghiên cứu vị trí nơi này, rồi nghĩ biện pháp trốn đi.
Vậy mà nam sinh này cũng không cởi trói cho cô, chẳng qua chỉ bưng một bữa tối phong phú đặt lên trên giường: "Cậu có biết mình vì ngày này đã đợi bao lâu không? Mình biết cậu ghét người đàn ông kia, cho nên hôm nay cố ý đi giải cứu cậu, Thường Mỹ, anh ta không xứng với cậu, chỉ có mình mới chính là người yêu thương cậu suốt đời."
Thường Mỹ vì muốn lấy được tín nhiệm của cậu ta, chỉ có thể rưng rưng nước mắt, ăn những món ăn này, cô cầu nguyện trong lòng ba mẹ mau chóng phát hiện ra cô bị mất tích, báo cảnh sát tìm cô.
"Tốt lắm, ước hẹn kết thúc." Nam sinh rất hài lòng nói: "Tiếp theo chúng ta kết hôn đi!"
Nói xong cậu ta không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Thường Mỹ lấy ra một cái hộp nhung màu đen nhỏ, nói: "Đây là mình đi làm kiếm tiền mua được, hi vọng cậu thích." Cậu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương nhỏ xinh, đeo vào ngón áp út cho cô.
"Vậy Thường Mỹ, cậu có yêu mình không?" Cậu ta cười vặn vẹo, áp sát vào gương mặt xinh đẹp của Thường Mỹ, hai tay bắt đầu mơn trớn thân hình duyên dáng của cô.
Thường Mỹ cơ hồ muốn chết quách đi, cô nhắm chặt hai mắt, nếu như cậu ta thật sự chạm vào cô còn không bằng để cô tìm đến cái chết!
Thật là kỳ quái, tại sao vào thời điểm này, người cô nghĩ đến lại là Ân Nhược Tức hả? Cô thật thật rất nhớ anh, nếu như có anh ở bên cạnh là tốt rồi, cô muốn gặp anh.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sắc mặt nam sinh run lên, kề dao lên cổ Thường Mỹ nói: "Tuyệt đối không được kêu lên, nếu không cậu biết đó, mình sẽ giết cậu..."
Tiếng kêu sắp phát ra của Thường Mỹ nghẹn lại trong họng.
Ngoài cửa có người gọi to: "Anh ơi, anh đặt mì Ý!"
Nam sinh cảnh giác, do dự một chút rồi kéo cái áo gối qua, nhét vào miệng Thường Mỹ dặn dò: "Nhất định phải im lặng nha bảo bối, nếu không anh sẽ không sống nổi." Anh cười giấu dao ra sau lưng, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa chỉ mở ra khe hở nhỏ, phía trên treo xích khóa cửa màu vàng kim, ngoài cửa là nhân viên nam giao đồ ăn, mặc áo màu da cam, dùng giọng điệu vui sướng nói: "Anh Chu, mì Ý của anh tổng cộng 20 nhân dân tệ 5 hào!"
"Tôi không có đặt mì anh lộn rồi." Cậu cau mày, tính đóng cửa lại.
"Ôi? Nhưng anh xem trên đơn đặt hàng này không phải là viết địa chỉ của anh sao?" Nhân viên giao đồ ăn mở tờ giấy ra đưa cho anh xem.
Cậu nhận lấy, còn chưa nhìn rõ thì bên cạnh một cây kìm lớn đã đưa vào khe cửa, dùng lực mạnh bẻ gãy khóa cửa, người nam giao đồ ăn một cước đá văng cửa, lực mạnh hung hăng đập vào nam sinh đó.
Nam sinh thấy không ổn, xoay người chạy vào trong phòng, vậy mà Ân Nhược Tức vung cái kìm lớn lên, chính xác đập vào đầu cậu ta, cậu ta không phát ra được một tiếng nào đã ngã xuống đất.
Trương Thần Hi tháo cái mũ bảo hiểm giao đồ ăn xuống, nói: "May mà tên này chỉ là một tay mơ, giờ cậu định báo đáp mình thế nào?"
Anh mới từ Đài Loan trở về còn chưa kịp cùng bạn cũ ôn chuyện, trước hết đã bị bắt lên xe cùng cậu ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc mỹ nhân là vì bạn tốt mà chuẩn bị, anh hùng như anh đây không khỏi thua thiệt.
"Báo cảnh sát!" Ân Nhược Tức không rảnh để ý tới bạn tốt đang buồn bã, anh hỏa tốc vọt vào bên trong, nhìn thấy Thường Mỹ như chim sợ ná, thấy anh lập tức nức nở thành tiếng,
Anh vội vàng lấy áo gối trong miệng cô ra, Thường Mỹ lập tức khóc to lên: "Ân Nhược Tức! Anh tên khốn kiếp này! Sao bây giờ anh mới đến?" Trên tay đã được tự do, cô liều mạng đánh người đàn ông trước mắt, không một chút ý tứ báo đáp ân nhân: "Tên khốn kiếp này, sao anh không đi theo em! Tại sao... Ghét..."
Ân Nhược Tức đau lòng, ôm chặt lấy cô dỗ dành: "Đúng... Anh là đồ khốn kiếp, anh làm em sợ rồi, sau này sẽ vĩnh viễn không xảy ra chuyện này nữa, Thường Mỹ... Thật xin lỗi..."
Thường Mỹ bởi vì kinh sợ mà cả người xụi lơ, lại còn đánh anh nên đã dùng hết phần sức lực cuối cùng, mềm nhũn dựa vào trong lòng anh, anh lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau vết máu trên cổ, cô hôn nhẹ lên vết thương của cô hỏi: "Có đau không?"
"Đau chết đi được!" Giọng điệu giống như làm nũng từ trong ngực truyền đến, thật ra thì vốn đã hết đau nhưng nhìn thấy anh thì lại đau.
"Anh không đưa em về nhà, thiếu chút nữa ba mẹ đã giết anh." Giọng anh trầm thấp cười nói, đùa để hóa giải sợ hãi cho cô, cô gái nhỏ trong lòng run rẩy, co rúc thành một cục, hết sức chọc người trìu mến. Chuyện cô bị thương thật sự là nằm ngoài dự liệu của anh, tên nằm trên đất kia nhất định phải chết thảm hại hơn, mới có thể đền bù.
Lúc này, nếu như Thường Mỹ ngẩng đầu nhìn sẽ phát hiện, vẻ mặt của Ân Nhược Tức có một tia kỳ quái.
Thật ra thì tuy lúc ấy anh bị đuổi đi nhưng vẫn bí mật đi theo phía sau cô, anh theo cha trà trộn ở thương trường nhiều năm, nhìn người rất chuẩn, người con trai kia có vấn đề.
Nhưng khi Trương Thần Hi hăng máu muốn chạy tới cứu người, anh lại ngăn cậu ấy, bởi vì đây chưa phải là thời cơ tốt nhất.
Cô gái nhỏ này quá mức ngang bướng, vẫn nên đợi đến một khắc cuối cùng rồi tới cứu cô mới phải, nếu không cô chỉ biết coi lòng tốt của anh thành lòng lang dạ sói.
Nói anh vô sỉ, nói anh xấu xa, nói anh không xứng với Thường Mỹ cũng mặc kệ, dù sao thì trong tình yêu vẫn cần phải động não, mặc dù anh có dùng chút quỷ kế nhưng trước mắt xem ra hiệu quả rất tốt.
Chẳng qua là có một điều anh khẳng định chắc chắn, anh cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, quyết phải lấy được cô.
Trương Thần Hi nhìn hai người ngọt ngào, có chút không thể hiểu nổi, xoa xoa cổ tay, lúc ấy rõ ràng bạn tốt rất khẩn trương, siết lấy cổ tay anh gần như muốn gãy nhưng lại không cho anh đi cứu người. Nếu như là anh, khi thấy vợ mình gặp chuyện thì ngay từ lúc phát hiện tên đàn ông kia có cái gì không đúng anh đã vung quyền ngay nhưng nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nếu lúc ấy cứu Thường Mỹ ở ngay trên đường, đoán chừng chẳng những cô sẽ không chủ động nhào vào lòng như hiện tại, mà còn có thể mắng Ân Nhược Tức đến máu chó đầy đầu.
Anh không nhịn được rùng mình, người đàn ông Ân Nhược Tức này có lúc thật là quá đáng sợ.
Nhưng Trương Thần Hi rất nghĩa khí, bảo vệ kĩ bí mật này, không dám nói cho bất kì người nào biết.
Chỉ trừ một người là Diêu Phi.
Diêu Phi là vợ của anh, là người bên gối của anh, anh có thể gạt hết mọi người trong thiên hạ nhưng không có khả năng, có bí mật gì ở trước mặt vợ.
Mà Diêu Phi cũng là người rất kín miệng, hơn nữa lúc cô biết chuyện này Thường Mỹ mới vừa mất đi đứa con thứ hai, cô coi như có nhẫn tâm hơn nữa cũng không dám nói ra chuyện này.
Nhưng bí mật cất giấu đã lâu dần dần khiến người ta buông lỏng cảnh giác, cho nên tháng trước lúc Diêu Phi đi châu Âu thăm Thường Mỹ, trong lúc hai người tán gẫu có nhắc đến chuyện năm xưa, Diêu Phi thổn thức nói: "Nhược Tức thật đúng là người lòng dạ độc ác, năm đó đối với cậu cũng ác như vậy, huống chi là một Văn Huyên đây."
Thường Mỹ lập tức nhạy bén bắt được ý trong lời nói của Diêu Phi, liên tục tra hỏi, Diêu Phi mới chịu nói ra sự thật...
Thường Mỹ chưa bao giờ biết phía sau sự kiện bắt cóc cô, cũng coi như là đính ước đó, lại là sự tâm cơ và tàn nhẫn của Ân Nhược Tức, vậy thì chuyện của Văn Huyên có phải anh cũng tham dự trong đó hay không đây?
Trước đây cô tức giận bỏ đi Anh, chẳng qua chỉ là trách anh hoàn toàn không có tín nhiệm và tôn trọng cô, không giải thích với cô, làm cô chẳng hay biết gì.
Nhưng giờ đây, từ những chuyện xảy ra sau này, điều khiến cô quan tâm nhất chính là, có phải anh đã mang tội giết người không? Cái chết của Văn Huyên có phải là do một tay anh thúc đẩy hay không?