Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 47: Dạ Tiệc 
 
Nội tâm Thường Mỹ dịu dàng mà lương thiện, dĩ nhiên cô hận Văn Huyên nhưng cô cảm thấy làm cho đối phương mất đi công việc, cuộc sống nghèo túng đã coi như là trừng phạt đủ nghiêm khắc rồi, việc tước đoạt tính mạng của cô ta hiển nhiên là vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của cô. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vẫn luôn biết Ân Nhược Tức thủ đoạn tàn nhẫn, nếu không anh ở trong nước không thể nhanh chóng đứng vững như vậy nhưng anh ngay cả chính cô cũng tính kế, có phải đã nói rõ cái chết của Văn Huyên không có đơn giản như vậy, đúng không?
 
Chuyện này Thường Mỹ không cách nào nói với hai đứa con của mình nhưng nếu đi hỏi thẳng Ân Nhược Tức thì với tính cách của anh, hiển nhiên sẽ không cho cô một câu trả lời hài lòng, đầy thuyết phục.
 
Ân Tiểu Mỹ nghe chuyện ba mẹ muốn ly hôn, cứ như sét đánh ngang tai khiến cô hoảng hốt, thế là ngơ ngác hỏi: "Vì vậy, cuối cùng cậu cũng thành công phải không? Mẹ, mẹ không thừa dịp lúc cậu còn có tóc mà đến với cậu, hiện tại cậu đã trọc đầu thì ngược lại suy nghĩ tường tận?"
 
Thường Mỹ dở khóc dở cười, điểm lên đầu con gái nói: "Con đó, trong đầu cả ngày lẫn đêm đều đang suy nghĩ gì vậy?"
 
Thế là trong lòng Ân Tiểu Mỹ lại thêm một bí mật nhưng rất rõ là cô không biết nên khai báo chuyện này với Ân Triết Phi thế nào! Bản thân cô vốn là một cô nhi, nên đối với chuyện này thật ra cũng không sao nhưng cô vừa nghĩ tới Ân Triết Phi sắp biến thành một Vampire mồ côi cha lại không đành lòng.
 
Nghĩ như vậy cô lại không dám nhận điện thoại của Ân Triết Phi, dù có nhận cũng qua loa nói mình phải quay phim, không có thời gian.
 
Mà trong giản trạch, Carl cùng Jimmy đang xem tin giải trí, Carl nhìn scandal đầy trời của Ân Tiểu Mỹ liền cười nói với Jimmy: "Lòng dạ con gái thật đúng là nói thay đổi liền thay đổi ngay! Ân tiên sinh sẽ bị tức chết." 
 
Gần tới cuối tháng, dưới sự chăm sóc của Thường Mỹ và đạo diễn Tạ, gương mặt nhỏ nhắn của Ân Tiểu Mỹ giờ đã tròn xoe! Nhưng lúc Bạch Lộc đến gặp cô vẫn nhíu mày nói: "Em thật sự ăn cơm ngon miệng hả?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Em thề em ăn rất ngon! Mập 5kg!" Cô giơ tay lên trời thề: "Không tin chị hỏi chị Mã."
 
Bạch Lộc cầm cánh tay gầy trơ xương của cô lên, chất vấn: "Thịt đâu?"
 
Ân Tiểu Mỹ ngắm nhìn bốn phía, xác định không có đội chó săn, lúc này mới cúi người, một tay kéo cổ áo T-shirt xuống nói: "Đều ở nơi này..."
 
Suýt nữa Bạch Lộc bị khe rãnh chói lóa kia chọc mù mắt!
 
Chuyện này thật quá khinh người, nào có ai mập chỉ mập ở ngực! Bạch Lộc oán hận nói: "Không được, cần thêm 8kg nữa!"
 
"Mặt em đã mập vậy rồi! Còn phải tăng 8kg?" Cô ôm mặt kêu rên.
 
Bạch Lộc nhìn bàn tay cùng gương mặt nhỏ nhắn của cô thì hết ý kiến, chỉ mượt mà hơn một chút thôi, so với Dương quý phi châu tròn ngọc sáng, còn kém xa vạn dặm: "Nhất định phải mập thêm 8kg, à, đúng rồi, chị tới là để nói với em tối hôm nay có buổi dạ tiệc nhỏ, nhằm quyên tiền cho trị liệu AIDS, em có muốn tham gia không? Đều là người trong giới, ở Bắc Kinh tạo mối quan hệ một chút thì sau này đối với em mới có lợi… ừ thì với dáng người của em hiện tại nên mặc bộ lễ phục trễ ngực, rất dễ nhìn."
 
"Được, tối nay em không có vai diễn, có thể về sớm, chị cũng đi cùng sao?" Cô hưng phấn nói.
 
"Chị... Chị không đi, vì Hà Ứng Ứng cũng đi, gặp mặt sẽ có phần lúng túng." Bạch Lộc tùy tiện nói: "Tối nay em đi phải chú ý chút, hiện danh tiếng của ‘Kính Mặc Chi Hạ’ ở phòng vé đã áp đảo toàn diện ‘Thực Sắc’, cô ta gặp em nhất định sẽ khó chịu, hơn nữa hiện giờ em còn là nghệ sĩ do chị quản lí..." Bạch Lộc không có nói tiếp, cô đã tra xét một vòng người trong giới, người giật dây bôi đen Ân Tiểu Mỹ tuy đầu mối không hoàn toàn đầy đủ nhưng có thiên ti vạn lũ quan hệ với đội ngũ của Hà Ứng Ứng.
 
"Gần đây em cũng chỉ chú ý đến phim của mình, đúng là không có xem qua bình luận phim của ‘Thực Sắc’." Những lời Ân Tiểu Mỹ nói đều là thật, mỗi ngày cô đều rất mệt mỏi, khi trở lại khách sạn, việc trước hết là chú ý bình luận và đánh giá phim của phòng vé trong và ngoài nước về phim của mình, nên cô không hề biết ‘Kính Mặc Chi Hạ’ vòng một vòng lớn dựa vào danh tiếng phòng vé lội ngược dòng, ngược lại ‘Thực Sắc’ một đường trượt xuống. Mọi người vốn chỉ hứng thú muốn xem màn cởi đồ của Hà Ứng Ứng, sau khi nhận ra nội dung phim khô khan và tầm thường dần dần đánh mất hứng thú, ngược lại là đoạn ngắn nhạy cảm hấp dẫn người xem của Hà Ứng Ứng bị quay trộm tung lên trên web, trong lúc nhất thời mạng lưới bình luận đều là:
 
【Chỉ cần xem đoạn ngắn này, là có thể không cần đi xem hết bộ phim, đây chính là khúc phim đặc sắc duy nhất.】
 
【Mặc dù nói là hiến thân vì nghệ thuật nhưng bộ phim này hoàn toàn không thể nói là nghệ thuật, đề nghị mọi người vẫn nên đi xem ‘Kính Mặc Chi Hạ’ của Fiona, không lộ cảnh nóng nhưng diễn xuất của Fiona làm tôi kinh ngạc.】 
 
【Nghe nói sườn mặt là dùng thế thân, vóc dáng không tốt vì sao còn phải cố gắng gượng hả?】
 
【 Năm nay ‘Thực Sắc’ chính là kiểu mẫu của phim nhảm, đạo diễn lớn + ảnh hậu cuối cùng lại tạo ra sản phẩm này? Uổng công tôi còn cống hiến cho phòng vé】
 
【D múi vẫn còn nhân từ, lại được 5.5, thật xin lỗi, tôi chỉ có thể cho một sao...】
 
【Đạo diễn mang trí thông minh của tôi ra giẫm đạp! Mọi người có thể chờ xem phát lại, không cần đi đến rạp.】
 
Cho nên lần này có thể nói là, Hà Ứng Ứng hiến thân chẳng những tác phẩm không nâng cao thêm một bậc mà ngược lại còn bị dư luận vùi dập, vì vậy mấy bộ phim trước đó cô nhận cũng bị lôi ra nói, mọi người rối rít phê bình cô sau khi được danh hiệu ảnh hậu không những không biết trân trọng mà ngược lại còn đi lên con đường phá bỏ danh tiếng, vì vậy bình luận ác ý dâng cao như thủy triều, đổi lại là scandal trước đó của Ân Tiểu Mỹ bị ém xuống.
 
Ân Tiểu Mỹ biết chuyện từ đầu đến đuôi, không khỏi thấy khẩn trương, thị trường trong nước tuy nói là lớn nhưng thực chất cũng bị thế lực khắp nơi nắm giữ. Đây chính là cái mà người ta thường nói, cùng nghề là địch, mặc dù danh tiếng điện ảnh là người xem định đoạt nhưng chưa biết chừng Hà Ứng Ứng không cảm thấy vậy mà ngược lại còn tính hết lên trên đầu cô.
 
Bạch Lộc thấy cô trầm tư, vội an ủi: "Em đừng sợ, chị là suy nghĩ tất cả mọi người ở trong cái vòng này, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, sớm muộn gì cũng chạm mặt, còn không bằng ở trường hợp công cộng gặp mặt, còn có thể chừa cho nhau con đường sống."
 
Ân Tiểu Mỹ phục hồi lại tinh thần, không thèm để ý mà khoát tay nói: "Em mới không sợ đâu! Em lớn vậy rồi chưa từng biết sợ người nào!"
 
Trừ Ân Triết Phi... 
 
Đến tối mặc dù nói đây là buổi dạ tiệc nhỏ nhưng người tới tham dự đều là nhân vật tai to mặt lớn của điện ảnh và truyền hình! Là trận tranh tài, đấu sắc! Mà cô vì chuẩn bị lễ phục cho Ân Tiểu Mỹ hiển nhiên đã vận dụng hết đầu óc, đầm ôm màu xanh khổng tước, hoa lệ, bao trọn thắt lưng ong cùng cặp mông gợi cảm, thiết kế hở ngực, miêu tả sống động nơi đẫy đà của cô, kết hợp với sản phẩm được tài trợ là bộ trang sức bảo thạch màu lam, toàn thân cô xinh xắn như búp bê! Thậm chí khi cô đã theo thông lệ đi hết một lượt thảm đỏ lại bị gọi đi lại đến năm phút đồng hồ.
 
Nhưng đối với Ân Tiểu Mỹ mà nói, trải nghiệm thực tế hoàn toàn không có tốt như vậy, hơn nữa cô sâu sắc hối hận, không nên để cho chị Mã giúp mình buột thắt lưng, cô thấy như hơi sức không còn là của mình, thiếu chút nữa siết cô thành hai khúc! Dù sau đó đã nới lỏng đôi chút nhưng cô vẫn có cảm giác rất nóng và khó thở.
 
Cô dè dặt ngồi vào vị trí của mình, nhìn bàn rượu đầy món ngon, đau lòng nghĩ: "Những món này nữ minh tinh cũng không ăn, sớm biết mình nên mặc rộng thùng thình tới ăn..."
 
Tuy Ân Tiểu Mỹ có danh hiệu ảnh hậu nhưng dù gì tuổi vẫn còn nhỏ, nên ngồi cùng bàn với cô đều là diễn viên trẻ tuổi phái thực lực, vì thế cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Còn bên bàn của Hà Ứng Ứng lại hoàn toàn khác biệt, ca hậu lão làng, xí nghiệp gia nổi danh, đạo diễn danh tiếng, tùy tiện bốc ra một người đều là nhân vật nổi tiếng.
 
Lúc này, một nam diễn viên đẹp trai ở bên cạnh trò chuyện với cô: "Cô chắc là Fiona, cô biết nói tiếng Trung không?"
 
Cô vội cười trả lời: "Tôi nói tiếng Trung rất khá đấy!" 
 
Nam diễn viên đối với sự thân thiện của cô rất có cảm tình, nhanh chóng nâng ly rượu trắng lên nói: "Mời cô một ly."
 
"À..." Ân Tiểu Mỹ do dự nói: "Xin lỗi, tôi không uống rượu trắng, rượu đỏ có được không?"
 
"Dĩ nhiên có thể, cô cứ uống rượu đỏ đi!"
 
Vì vậy cô sảng khoái nâng chiếc ly đế cao lên, hơi nhấp môi.
 
Hơn nửa buổi đấu giá trôi qua, Ân Tiểu Mỹ mới nhìn trúng một bức tranh nhưng bất kể cô tăng giá thế nào, Hà Ứng Ứng đều đuổi theo như dây cót, cứng rắn muốn áp chế cô, hai người mấy lần tranh đoạt, cuối cùng bức tranh đó được Hà Ứng Ứng mua với giá 200 vạn.
 
Ân Tiểu Mỹ hơi cau mày, xem ra quả nhiên đúng như lời Bạch Lộc nói, Hà Ứng Ứng đang gây chuyện với cô!
 
Bởi vì nguyên nhân này, từ sau đó cô không giơ bảng lần nào nữa, dù sao có quyên tiền là được, đến lúc đó cô quyên ít tiền là xong, người làm chủ buổi dạ tiệc từ thiện này cô đã có nghe nói qua, rất nổi tiếng ở trong giới, tiền được quyên góp có nơi đi rõ ràng, nên không cần lo lắng bọn họ dùng tiền bất chính.
 
Buổi đấu giá đợt một kết thúc, mọi người rối rít đứng dậy, nâng cốc cụng ly dù sao thì buổi từ thiện quan trọng nhưng mượn cơ hội tích góp từng tí một giao thiệp cũng quan trọng, Ân Tiểu Mỹ cũng định trao đổi với mọi người một phen, bỗng thình lình một người đứng ngay trước mặt cô, cô nhận ra đây là ảnh hậu lão làng Đồng Tiêu, ngồi cùng bàn với Hà Ứng Ứng, vắng bóng nhiều năm nhưng thế lực trong giới vẫn còn đó.
 
"Cô chính là Fiona, thế nào biết nói tiếng Trung không?" Đồng Tiêu đã có tuổi, gương mặt nhìn qua có mấy phần lệ khí.
 
Giọng nói ngạo mạn vô lễ khiến Ân Tiểu Mỹ hơi chau mày, chợt cô nhớ ra hình như Đồng Tiêu với Hà Ứng Ứng là thân thích.
 
"Tôi biết nói tiếng Trung." Cô lễ phép đứng dậy so với Đồng Tiêu ước chừng cao hơn nửa cái đầu. 
 
Đồng Tiêu ngẩn ra, cười nói: "Được! Đến đây đi uống một ly."
 
"Cảm ơn chị Đồng, phải là tôi mời chị mới đúng." Cô nâng ly đế cao lên, theo lễ nghi hạ thấp một chút, cụng ly với cô.
 
"Chờ một chút!" Đồng Tiêu cười nói: "Cô quá không lễ phép, có nhìn thấy tôi đang cầm cái gì không? Rượu trắng đó! Cô lại uống rượu đỏ, đây được coi là gì hả? Thời điểm bán đấu giá đã lừa bịp, hiện tại uống rượu cũng dối trá? Cô tới quốc gia của chúng tôi kiếm tiền, sao ngay cả quy củ nơi này cũng không biết?"
 
Ân Tiểu Mỹ khẽ cười lạnh trong lòng, cô cũng biết vị chị đại này vô sự lấy lòng không phải gian tức đạo, vì vậy cô thu hồi ly rượu, khoanh tay cười nói: "Xin lỗi, câu tiếng Trung cô vừa nói dài quá, tôi nghe không hiểu."
 
"Tôi nói muốn cô mau chóng đổi rượu trắng, con mẹ nó!"
 
Giọng Đồng Tiêu nhất thời cao tám độ, dẫn đến hàng loạt ánh mắt của mọi người xung quanh.
 
"À..." Ân Tiểu Mỹ đặt cái ly lên bàn, bình tĩnh nói: "Tôi không uống rượu trắng."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui