Chương 49: Thú Tội
Ân Tiểu Mỹ luống cuống, vuốt ve dây chuyền trên cổ, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện đó, Tần Ngọc Khiết không có quấy rầy anh nữa chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cười nói: "Ừ, làm phiền em thế giới của anh đã yên tĩnh."
Cô nuốt nước miếng một cái, bất an hỏi: "Vậy em... Có phải là... Không cần tiếp tục giả bộ làm bạn gái của anh nữa, đúng không?"
Vẻ mặt Ân Triết Phi khẽ biến nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Sao vậy? Anh mang đến phiền phức cho em sao?"
Cô phản xạ có điều kiện gật đầu, cô quả thật bị quấy nhiễu sắp chết rồi!
Tựa như bị tạt gáo nước lạnh, Ân Triết Phi nghĩ tới tin đồn gần đây...
Nam diễn viên trẻ cũng xấp xỉ tuổi của cô, hai người tình đầu ý hợp, hơn nữa gần đây lúc nói chuyện điện thoại và wechat rõ ràng cô rất qua loa và có sự trốn tránh... Anh trước đó đã xây dựng tốt tường rào "Không ghen tị" nhưng trong nháy mắt này đã ầm ầm sụp đổ, chẳng những anh ghen tị mà còn ghen tị đến phát điên! Cho nên anh nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay, nói muốn trở về nước trước là vì anh muốn phòng ngừa nội bộ mâu thuẫn...
Kết quả thật đúng là bốc hỏa...
Ân Tiểu Mỹ tiếp tục nói: "Nếu như... Nếu như Tần Ngọc khiết đã không còn quấy rầy anh, chúng ta có... có... Cần suy nghĩ... Ngừng việc giả làm bạn trai, bạn gái..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như còn tiếp tục làm bạn trai, bạn gái, có thể em sẽ thật sự có ý nghĩ không an phận với anh...
Mặt Ân Triết Phi hoàn toàn rét lạnh, anh trầm giọng hỏi: "Là định chuẩn bị tìm bạn trai sao?"
"Không phải..."
"Có người thích rồi?"
Ân Tiểu Mỹ lập tức nghẹn lời, cô nên trả lời như thế nào, cô không thể nói cô thích anh...
Ân Triết Phi lại coi sự trầm mặc của cô là cam chịu...
Anh khẽ nghiến răng, thấp giọng hỏi: "Là ai?"
"Không thể nói..."
"Có cái gì không thể nói, anh thay em giữ bí mật."
Đột nhiên Ân Tiểu Mỹ có chút muốn khóc, vành mắt cô đỏ hoe, nói: "Nói ra thì tiêu..." Ngay cả anh em cũng không làm được...
Lúc Ân Triết Phi mới gặp cô, trong lòng có bao nhiêu vui mừng thì lúc này có bấy nhiêu khó chịu, anh không muốn bức ép cô, càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ uất ức của cô thế này nhưng trong lòng anh lại tràn đầy cảm giác bị vứt bỏ và không cam lòng.
Anh chưa từng ăn nói khép nép như lúc này, khẩn cầu cô: "Nễ tình món quà mà nói cho anh biết." Như vậy anh mới có thể chết tâm.
Cô vẫn lắc đầu như cũ.
Anh chợt nở nụ cười, tự giễu nói: "Anh đúng là đáng đời..."
Ân Tiểu Mỹ sửng sốt hỏi: "Cái gì đáng đời?"
Anh đã chìm trong vô vàn tự trách, nếu như ban đầu không cùng cô ầm ĩ đến độ như vậy thì có phải hôm nay Tiểu Mỹ cũng sẽ không bài xích đối với anh như thế hay không? Có phải ấn tượng của cô dành cho anh vĩnh viễn không cách nào thay đổi, có phải là anh vĩnh viễn cũng chỉ có thể là người anh trai đáng ghét hay không?
Lúc còn trẻ khốn kiếp, giờ đây muốn anh gánh lấy sự đau lòng này, dùng nó để đáp trả lại cho anh, đây không phải là đáng đời sao?
Nhưng tận đáy lòng lại có một giọng nói, ít nhất phải để cho cô biết, nếu cô vì vậy mà cảm thấy ghê tởm thì cùng lắm sẽ không để cho cô gặp mình nữa...
Anh biết rõ giờ đây tình cảm của anh đã khiến anh không cách nào làm bộ như không có chuyện gì xảy ra...
Anh nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu như em không chịu nói cho anh biết, vậy anh sẽ xem như em không có người thích, nếu là vậy anh..." Anh hít thở sâu nhiều lần mới tiếp tục nói: "Anh sẽ theo đuổi em, bởi vì anh thích em."
Ân Tiểu Mỹ nghe vậy, bỗng ngẩng phắt đầu lên nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, trên mặt không có chút nào cười cợt, hiển nhiên không phải là đang nói đùa.
Anh cắn răng tiếp tục nói: "Vậy nên em phải nói cho anh biết, để cho anh chết tâm. Anh biết khi anh nói lời này, có thể là chúng ta sẽ không bao giờ... có thể chung sống giống như trước đây nữa, cho nên có thể là mười năm, hai mươi năm hoặc là cả đời này em cũng sẽ không nhìn thấy anh nữa."
Cô vẫn khiếp sợ nhìn anh, là cô nghe lầm hay là cô hiểu sai ý? Ân Triết Phi nói anh thích cô? Có thể nào anh lại đang lừa gạt cô hay không đây? Nhưng cô lại tin là thật...
"Em..."
Anh nhắm hai mắt lại, giống như là chờ đợi phán quyết tử hình.
Cô cũng giống như đang đối mặt với đao chém đầu, nói: "Em thích anh..."
Toàn thân Ân Triết Phi chấn động, ngay sau đó dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn cô.
Ân Tiểu Mỹ cảm giác mình đang phát run nhưng cô vẫn chậm rãi nói ra: "Thật là buồn cười... Người mà em vốn ghét nhất chính là anh... Mặc dù có thể hiện tại là anh đang dùng một trò đùa ác liệt hơn để đùa giỡn nhưng em... Đây là em nói thật, em đã thừa dịp sáng sớm lúc anh còn đang ngủ... Len lén hôn anh, cho nên em cảm thấy rất tội lỗi, em không biết phải đối mặt với anh thế nào nhưng không sao hết, nếu như lời nói vừa rồi chỉ là chút trêu đùa với em, em cũng có thể mười năm không gặp anh, anh cũng không cần cảm thấy lúng túng..."
Lời nói phía sau còn chưa nói hết, tất cả đều đã biến mất khi anh chạm vào môi cô.
Bàn tay vốn đang bám chặt mép quầy bar đổi thành siết chặt vòng eo của cô, giống như là ôm lấy bảo bối thất lạc đã lâu, nụ hôn này quá trúc trắc, có thể nói là hoàn toàn thô lỗ, không có chút kỹ xảo gì đáng để mà nói. Lý trí của anh vẫn còn sót lại chút ít, anh sợ mình làm cô bị thương vội vàng dán sát vào trán cô, ngưng nụ hôn này lại nhưng khi anh đang cố hết sức để khắc chế, Ân Tiểu Mỹ lại phản kháng không chịu bỏ qua cho anh, nhỏ giọng nói: "Còn muốn..."
Sương mù trong mắt cô giống như có ánh sao, nói ra yêu cầu mà không ai có thể từ chối!
Vì vậy "Phản đồ" lần nữa đào tẩu, đến tận bây giờ anh mới biết tự chủ của bản thân lại yếu kém đến mức không chịu nổi một kích như thế!
"... Không thể tiếp tục..." Cuối cùng anh vẫn khắc chế ngừng lại, anh chỉ có cảm giác mặt mình nóng đến khó tin, cả người giống như là chôn trong đống lửa, dĩ nhiên Ân Tiểu Mỹ cũng không tốt hơn so với anh là bao, nếu như không phải có đôi tay anh chống đỡ cơ thể thì cô đã đứng không vững.
Nhưng cô lại vô cùng hiểu lòng người, nhỏ giọng hỏi: "Tiếp tục sẽ ML (*) đúng không?"
(*) Bản raw là viết tắt vậy mình nghĩ chắc là “make love”.
"!!!???"
Anh bị hỏi đến cứng họng! Cô có biết mình đang nói cái gì không?
Cô nhìn thẳng vào anh nói: "Lúc chúng ta đi học đã học qua mà, anh không cần lo lắng cho em, sẽ không..."
Không! Đây là xảy ra chuyện gì, là cô đang dụ dỗ anh sao? Anh căn bản không có loại ý niệm đó... Được rồi... Có lẽ là có nhưng cũng không phải là hiện tại!
Cô tiếp tục nói: "Em còn trộm xem qua các loại sách, em biết rất nhiều!"
Đột nhiên Ân Triết Phi cảm thấy giáo dục của Vincent dành cho cô thật sự là làm người ta không kham nổi!!! Anh biết tiểu quỷ này từ khi còn nhỏ đã trưởng thành sớm!
Nhưng cũng may Ân Tiểu Mỹ đã rất nhanh gạt cái ý nghĩ này ra sau ót, ngược lại trở nên nghiêm túc khổ não, phải nói với ba mẹ chuyện này thế nào: "Chúng ta nên nói cho ba mẹ sao..."
"Nếu như em còn có băn khoăn, tạm thời chúng ta có thể không nói nhưng anh cảm thấy cũng không cần thiết giấu giếm..."
"Không, đương nhiên là cần thiết giấu giếm!" Cô lập tức khẩn trương nói: "Ba mẹ sẽ suy sụp mất, ai chúng ta cũng không thể nói!"
"Được..." Dĩ nhiên anh thấy không cần thiết tranh chấp với cô, chỉ có điều anh biết mình nhất định sẽ lừa gạt đầy vụng về, vì dù sao anh cũng không phải là diễn viên, không có bất kỳ kỹ thuật diễn xuất nào đáng để nói.
"Như vậy..." Tay của cô níu lấy áo sơ mi màu đen của anh, nghiêm túc hỏi: "Về sau chúng ta sẽ ML đúng không? Nhưng nói thật là anh sẽ có ác cảm tội lỗi, em cũng có một chút chút."
Ân Triết Phi bị lời của cô khiến phải cười khổ, đơn giản là không biết nên trả lời thế nào: "Tiểu Mỹ... Vấn đề mà em nói đến có phải... Quá sớm..."
"À, em hiểu rồi, muốn tiến hành theo tuần tự, đúng không?" Cô như lang như sói nhìn chằm chằm bờ môi anh, bờ môi của anh vốn đã đỏ hơn người thường, sau khi hôn qua cô phát hiện càng đỏ hơn, thì ra là môi đàn ông đỏ mọng cũng mê người như vậy...
Lúc này Ân Triết Phi đang đứng ở ranh giới mất khống chế, sau đó là lâm vào tâm tình tự trách, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy mê luyến của cô...
Anh nghĩ thầm, tiến hành theo tuần tự... Có lẽ vậy... Nhưng anh của hiện tại đối với tự chủ của mình đã không còn lòng tin lớn như ban đầu.
Ân Tiểu Mỹ không ngừng cố gắng nói: "Nếu như em muốn hôn anh, có cần phải nói trước với anh không?"
"Dĩ nhiên không cần..."
Anh cũng không phải là lãnh đạo, chẳng lẽ còn cần cô xin phép mới được.
Cô vội vàng tiến tới hôn một cái lên môi anh, lại hỏi tiếp: "Nếu như em sờ anh, anh có ghét không?"
"Ừm... Dĩ nhiên... Sẽ không..."
Nhưng anh khó tránh nảy sinh loại cảm giác, khí tiết khó giữ...
"Có thể em sẽ muốn sờ rất nhiều chỗ đấy?" Thay vì nói là cô muốn thân mật với anh thì đúng hơn là tràn đầy lòng hiếu kỳ.
"Tiểu Mỹ!" Ân Triết Phi vội vàng quát bảo cô ngừng nói ra những lời táo bạo hơn! Hiện tại anh có thể khẳng định trăm phần trăm người này không phải là đèn cạn dầu, có người con gái nào sẽ nói ra những lời to gan như vậy sao? Cô rõ ràng là đang dụ dỗ anh phạm tội!
"Không còn sớm nữa..." Anh vội vàng thoát khỏi ma trảo của cô, nói: "Anh phải đi rồi, mẹ sẽ về nhanh thôi."
Anh có cảm giác mình đột nhiên mình biến thành lang quân gia giáo bị thiếu nữ ác bá trêu chọc.
Ân Tiểu Mỹ gật đầu một cái, lén lút nói: "Đúng vậy, chúng ta là đang vụng trộm không thể để cho mẹ biết!"
"... ?"
Anh chỉ là muốn nói chuyện yêu đương thật đoàng hoàng, tại sao vào đến miệng cô lại trở thành vụng trộm!
Ân Tiểu Mỹ tiễn anh ra tới cửa, vẫn không yên lòng hỏi: "Chúng ta đã nói xong xuôi rồi đúng không? Anh sẽ không đổi ý chứ? Hừ đổi ý cũng không được!"
"Anh sẽ không đổi ý, những lời này anh cũng tặng ngược lại cho em…" Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô nói: "Đổi ý cũng vô ích."
"Khó mà nói." Vẻ mặt cô thành thật nói: "Giáo viên dạy sinh lý của em nói, sex là một phần quan trọng cấu thành hôn nhân, nếu như chúng ta không hòa hợp, có thể em sẽ đổi ý nha!" Cô suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Dù sao anh cũng lớn tuổi."
Ân Triết Phi muốn trào máu! Người này đúng thật là có bản lĩnh chọc cho anh tức chết!!!
Nếu như không phải bởi vì tình huống không cho phép, anh thật là muốn lập tức chứng minh cho cô xem!
Nhưng anh còn chưa kịp có hành động kế tiếp, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng "Tít tít"!!!
Phảng phất như tiếng thiên lôi giáng xuống, cũng không biết Ân Tiểu Mỹ lấy đâu ra một cỗ thần lực, một tay đẩy mạnh Ân Triết Phi vào nhà vệ sinh!
Mà Ân Triết Phi hoàn toàn không ngờ tới, trên đời lại có người lòng lang dạ sói như thế, ngồi dưới đất vẻ mặt ngây ngốc!
Thường Mỹ đẩy cửa đi vào, thấy con gái đứng ở cửa ôm mặt, con trai ngã ngồi trong nhà vệ sinh, vẻ mặt khó có thể tin, dừng ba giây, không khỏi bất đắc dĩ ôm trán nói: "A Phi! Tiểu Mỹ! Các con lại đánh nhau!"
Ân Tiểu Mỹ chột dạ hét lớn: "Đều tại anh không tốt!"
Nói xong cô xoay người chạy về phòng mình, trực tiếp giao lại cục diện rối rắm cho Ân Triết Phi...
Vì vậy Ân Triết Phi không thể không ôm cái ót ẩn ẩn đau, đón nhận nửa tiếng giáo dục anh cả ưu tú của mẹ, sau đó mới được thoát thân...
Vốn trong lòng giận đến mức hận không thể bóp chết tiểu quỷ đó nhưng khi anh đi tới lầu dưới thì nhận được tin nhắn của Ân Tiểu Mỹ:
"Anh trai, bắt đầu từ hôm nay khởi xin ý kiến phê bình, chính thức là bạn trai em rồi sao?"
Không cách nào khống chế được nụ cười dịu dàng đang từ từ lan rộng, anh trịnh trọng trả lời: "Đúng rồi, em gái."