Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 50: Vẻ đẹp áp đảo 
 
Cho dù là ở tổng bộ phía Bắc của Thiên Tế thì uy danh "Đại Ma Vương" vẫn tồn tại, chỉ bởi vì hàng năm anh đều ở phía Nam, chỉ có những dịp họp hằng năm mới lộ mặt, cho nên đối với mọi người mà nói anh càng giống như là một phù hiệu thần tượng, xa không với tới. Vậy nên, khi Ân Triết Phi xuất hiện ở trong thang máy, mọi người liên tục xác nhận với bên phía Nam mới biết, người trước mắt thật sự là Ân Triết Phi, chứ không phải là tiểu bạch kiểm có dáng dấp giống anh tới đây lừa tiền!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là tổng bộ lập tức oanh tạc.
 
Vì vậy chờ khi cửa thang máy mở ra, cả cao ốc Thiên Tế xếp thành hàng đứng ở cửa thang máy, mang vẻ mặt tươi cười giống như một bầy chim há miệng rộng kêu than xin đồ ăn nhưng còn chưa kịp bắt chuyện, Ân Triết Phi đã nhướng mày nói: "Mọi người đang nghỉ sao?"
 
Toàn trường lập tức đóng băng.
 
Anh rất nhanh hiểu được, từ trong thang máy đi ra, thản nhiên nói: "Đều đi làm việc đi."
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẫn không xác định được có phải đều đi hết hay không.
 
Ân Triết Phi hơi nhíu mày, hỏi: "Vậy là tới từ chức tập thể?"
 
Lúc này mọi người mới bị dọa sợ rùng mình, từng người một rối rít tản đi như chim muông.
 
Anh một đường đi đến phòng làm việc của mình mặc dù không có tiến lên đây lấy lòng nhưng trên chức vụ của anh cao, các nhân viên giống như đối mặt với một con hồ ly, căng thẳng đứng đó, biểu cảm nghiêm túc cùng trang trọng cứ như ở trước mắt là di thể của anh!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật dễ dàng đi đến phòng làm việc, cuối cùng Ân Triết Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cảm giác thiếu chút nữa anh đã bị nhìn đến chết, mà anh lại không biết rằng, nhân viên ở bên ngoài cũng giống như động vật ăn cỏ gặp sư tử đi ngang qua, một vẻ mặt sống sót sau tai nạn.
 
Lúc này, Trương Hướng Nhất gọi điện thoại tới: "A Phi không phải triển lãm của cậu ở bên kia còn chưa có kết thúc sao? Sao lại về phía bắc? Vừa rồi Trương tổng gửi tin cho mình, có thể thấy bị hù dọa không nhẹ."
 
Anh thấy phiền não, tránh nặng tìm nhẹ, trả lời: "Đây chính là nguyên nhân mình không muốn tới phía Bắc, mỗi lần đám người này thấy mình cứ y như là thấy quỷ, chỉ là cùng nhau cộng sự mà thôi, cần gì làm đến mức như xã hội phong kiến."
 
"Còn không phải là bởi vì tính khí xấu của cậu năm đó hù dọa họ sao? Cậu thấy bản thân chỉ là luận việc mà xét nhưng đó là suy nghĩ của người được nuôi dưỡng ở nước ngoài, còn người trong nước lại không nghĩ như vậy." Trương Hướng Nhất vừa nói xong lại hỏi lại lần nữa: "Sao đột nhiên cậu đi Bắc Kinh?"
 
Ân Triết Phi hơi dừng lại, thản nhiên nói: "Tới xem thử."
 
Trương Hướng Nhất cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả điên nói: "Nói ra thì cũng đã lâu rồi mình không đến tổng bộ phía Bắc, hơn nữa mình nhớ là ở bên đó Tiểu Mỹ đang quay một bộ phim điện ảnh và truyền hình đúng không? Đúng rồi, có phải Tiểu Mỹ đang yêu không? Mình thấy gần đây trên web nói, em ấy cùng một nam diễn viên đẹp trai trong đoàn phim, tình cảm nhanh chóng phát triển."
 
Khuôn mặt Ân Triết Phi run lên, trầm giọng nói: "Bớt đánh rắm!"
 
"Hả? Anh à! Anh có chuyện gì vậy, nghe giọng điệu thật kì lạ?" Trương Hướng Nhất tự tìm đường chết nói: "Có phải đang suy nghĩ gả Tiểu Mỹ cho mình không hai nhà chúng ta thân càng thêm thân?"
 
Ân Triết Phi như nghe thấy chuyện nhảm nhí, sâu kín nói: "Mình biết Thiên Tế dự định mở một phân bộ ở Châu Phi, mình cảm thấy..."
 
"Mình không muốn, mình không cảm thấy gì hết, mình chỉ biết và cảm thấy tên kia căn bản không xứng với Tiểu Mỹ nhà chúng ta!" Trương Hướng Nhất đổi nhanh như gió nói: "Nói thật, nếu không phải cậu là anh trai của Tiểu Mỹ thì mình thấy hai người mới chính là một đôi trời đất tác thành!"
 
Ân Triết Phi hiếm khi không suy nghĩ xâu xa, không xác định hỏi lại: "Cậu... Thật cảm thấy như vậy?"
 
"Đương nhiên, tuy cậu có hơi già chút, một số chức năng có thể đã già, không thì cũng thoái hóa nhưng dù sao khuôn mặt vẫn còn đó..."
 
"Trương Hướng Nhất!"
 
"Ha ha ha ha, nói giỡn mà cũng không nghe ra? Mình gọi điện thoại tới thật ra là muốn nói với cậu một chuyện khác." Anh dừng một chút, dùng giọng điệu như kể chuyện xưa ma quỷ nói: "Gần đây Tiêm Tiêm cũng muốn đến Bắc Kinh, cậu nói xem chúng ta có nên họp mặt không?" 
 
Rõ ràng đang là một ngày đẹp trời, đầy ấm áp, thế mà Ân Triết Phi lại có cảm giác máu trên người như đông cứng.
 
~
 
Hôm qua mới vừa cùng Hà Ứng Ứng chụp chung tấm ảnh, quả nhiên hôm nay tiêu đề "Vẻ đẹp áp đảo" ồ ạt xuất hiện trên mạng, một lúc thì nói "Khí chất nữ vương của Hà Ứng Ứng khó có thể rung chuyển" còn nói "Fiona mặt mũi xinh đẹp, ngọt ngào vẫn bại trận" nhưng Ân Tiểu Mỹ đang làm tóc chỉ tiện tay lướt qua liền đánh mất hứng thú ngược lại mở tin nhắn của Ân Triết Phi ra xem, muốn gửi tin hồi âm thế nhưng không biết nên gửi câu gì thì tốt. 
 
Cứ rối rắm như thế một lát, một chữ cũng không nhập ngược lại trên mặt đỏ lên.
 
Kể từ khi Mã Hữu Mộc làm trợ lí cho cô, có thể nói là tận chức tận trách, mỗi ngày đều rà soát chuyện bát quái, còn chuyên cần hơn cô, hiển nhiên lúc này cô lại lên hot search nhưng là bị vùi dập, thế là không khỏi tức giận nói: "Hà Ứng Ứng này da mặt cũng đủ dày, lớn lên giống con thằn lằn quê tôi, mà còn ở đó lấy ra nổ!"
 
Cô nói xong, người trong phòng hóa trang đều cười đến nghiêng ngả, chỉ có Ân Tiểu Mỹ vội vàng kêu cô dừng lại, cô nói: "Chị Mã, chị đừng có nói lung tung!"
 
Thợ trang điểm đang làm tóc cho cô cười nói: "Không sao đâu, chúng tôi đã từng ở chung đoàn làm phim với Hà Ứng Ứng, cô ta đúng thật là nổi danh khó hầu hạ, chúng tôi ở sau lưng toàn thầm phỉ nhổ. Cô trợ lí còn len lén tính giờ hóa trang của nữ minh tinh khác, nếu thời gian so với cô ta lâu hơn thì chúng tôi phải tô vẽ cho cô ta thêm lần nữa, phiền toái chết đi được, còn cô bên này lại nhẹ nhàng như vậy, chỉ cần làm cho cô kiểu tóc là được rồi." 
 
Một người thợ trang điểm khác hùa theo nói: "Đâu chỉ có vậy, Hà Ứng Ứng có thể xuất hiện ở các nhãn hiệu lớn là vì nịnh bợ, nhờ vào thân thích với Đồng Tiêu mà đi lên, kết quả hiện tại đã nổi tiếng thì không còn tôn kính với Đồng Tiêu  như trước. Trái lại bây giờ nghe nói mọi chuyện Đồng Tiêu đều làm căng với cô ta đấy!"
 
Ân Tiểu Mỹ nghĩ tới tình cảnh buổi dạ tiệc từ thiện ngày đó, thầm nghĩ, Đồng Tiêu giống như một con ngựa, cô ta cam tâm làm chim đầu đàn sao? 
 
Thợ trang điểm cuốn tốt cho cô xong xuôi, nhìn mặt mũi tinh xảo của cô trong gương cười nói: "Tôi nói này, không phải là nịnh nọt cô nhưng gương mặt của cô so với cô ta còn đẹp hơn cả vạn lần, chỉ riêng chân mày và lông mi, hai thứ này thôi Hà Ứng Ứng đã thua thảm."
 
Ân Tiểu Mỹ cũng tự mình nghiên cứu trang điểm, dĩ nhiên hiểu ý của thợ trang điểm, trên khuôn mặt con người chân mày và lông mi là điểm mấu chốt cấu thành nét đẹp, nếu không có hai thứ này cả người thoạt nhìn sẽ thẫn thờ, ỉu xìu. Có điều cô cũng không thèm để ý, chuyện so sánh trong giới giải trí là chuyện thường tình hay gặp, thay vì quan tâm cái đó còn không bằng tập trung vào kịch bản, chọn kịch bản cho tốt.
 
Lúc này, thợ trang điểm nghĩ đến một chuyện, bất chợt nói: "Không biết tại sao hôm nay cứ có cảm giác Fiona thoạt nhìn xinh đẹp hơn bình thường! Kiểu như... Có cảm giác nét mặt toả sáng!"
 
"A, phải không?" Cô kinh ngạc hỏi.
 
"Đúng vậy, trước đây mấy tuần cứ có cảm giác cô tâm sự nặng nề, sao có chuyện gì vui hả?"
 
"Có thể là gần đây ngủ ngon!" Cô hé môi cười nhưng đương nhiên là trong lòng biết tại sao, lúc ấy trên lưng cô mang ác cảm tội lỗi thích anh trai, dĩ nhiên mỗi ngày tâm sự nặng nề nhưng ngày hôm qua Ân Triết Phi nói thích cô, còn hôn cô, nghĩ đến bọn họ thế này cũng coi như là lưỡng tình tương duyệt...
 
Nghĩ tới đây trong lòng cô mơ hồ lại có điểm lo được lo mất, cũng không biết chuyện của bọn họ có thể lừa gạt được bao lâu... Càng không biết, nếu như ba mẹ biết có thể nào cảm thấy rất tức giận, rất thất vọng với cô hay không?
 
Vừa vặn lúc này Ân Triết Phi gửi tin nhắn tới: "Mấy giờ quay xong? Anh đến gặp em."
 
Cô vừa đi đến phim trường vừa vội vã trả lời: "Sợ rằng hôm nay không được rồi, có cảnh quay đêm không biết phải quay tới mấy giờ nữa."
 
"À..." Ân Triết Phi gửi tin trả lời, trong đó rõ ràng để lộ vẻ thất vọng nhưng anh rất nhanh lại bình ổn tâm trạng, gửi tiếp một tin: "Muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em."
 
Lần này cả mặt Ân Tiểu Mỹ đỏ rần, cô cũng muốn  được nhìn thấy anh mỗi ngày hơn nữa còn rất muốn hôn anh...
 
Hôm nay diễn phân cảnh Trình Cẩm Lý bắt đầu mông lung nảy sinh cảm tình với hai vị vai nam chính, Tạ Dư vừa thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô phớt hồng, liền cười trêu: "Xem ra đã tiến vào trạng thái rồi! Đánh phấn?"
 
Cô vội vàng cười nói: "Nào có là hôm nay quá nóng!"
 
Lần này cô phát huy vượt xa ngày thường, hơn nữa dáng vẻ vừa xấu hổ lại nhát gan của cô làm cho Lại Vọng Minh quay xong phân đoạn của mình rồi, mà mặt vẫn đỏ cả nửa ngày cũng không giảm, chỉ đành phải đứng ở bên lấy chai nước lạnh áp lên mặt. Chỉ là anh mới áp lên mặt không bao lâu, Thái Hiểu Khôn cũng đỏ mặt đi sang bên này nói: "Có thể cho tôi một chai nước lạnh không, hôm nay quả thật quá nóng..."
 
Vốn Ân Tiểu Mỹ còn cho là cô với Ân Triết Phi nhất định phải ở cùng một chỗ, tất nhiên sẽ cùng cô xem phim, cùng nhau lén lút hẹn hò ở rạp chiếu phim, ha ha, bữa tối dưới ánh nến, nghe một chút nhạc kịch nhưng vạn lần không nghĩ tới, gần đây đạo diễn Tạ tựa như hăng máu gà, sau khi thương lượng với biên kịch lại cố ý tăng thêm vài phân cảnh cho cô với Lại Vọng Minh. Lần này, cô một vòng khua chiêng gõ mõ, quay chụp rất nhiều, ngoại trừ lâu lâu trả lời tin nhắn của Ân Triết Phi ra thì căn bản không có thời gian gặp anh. 
 
Thậm chí có một lần, Ân Triết Phi đã lái xe đường xa đến dưới sảnh khách sạn nhưng bởi vì Thường Mỹ xuống sảnh đón cô, nên anh chỉ có thể ngồi ở trong xe ngắm cô từ xa mà thôi.
 
Coi như là Ngưu Lang Chức Nữ cũng không có thảm như vậy, tin nhắn gửi cho nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, không thể gặp mặt còn chưa tính, có lúc Ân Tiểu Mỹ quay đến khuya anh lại không đành lòng gọi điện thoại cho cô, sợ làm trễ nãi giấc ngủ của cô, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng không gọi hoặc nếu có gọi cũng tắt máy sớm, thúc giục cô nghỉ ngơi sớm một chút.
 
Cứ lẩn quẩn như vậy khiến Ân Triết Phi có cảm giác mình đã tiến tới lằn ranh sụp đổ.
 
Nếu nói yêu đương ngọt ngào và hạnh phúc thì chỉ có lúc hai người bày tỏ với nhau, chỉ trong nháy mắt đó là cảm nhận được thôi, điều mà anh vạn lần không ngờ tới chính là sau đêm đó tất cả đều là dày vò.
 
Anh thường xuyên xuất hiện ảo giác, tim của mình nằm ở trên tấm sắt bị nướng như cá, rõ ràng nóng nảy đến mức muốn mỗi giây mỗi phút đều ở cùng với cô nhưng lại không thể ngừng nhắc nhở bản thân, phải thông cảm cho cô, chỉ đành sử dụng công việc để bù đắp.
 
Vì vậy lúc ở công ty, trợ lí giám đốc đang nói đến tình hình hoàn thành kế hoạch tháng trước thì nghe thấy Ân Triết Phi ai oán nói câu: "Thật là báo ứng mà..."
 
Nhất thời trợ lí giám đốc đầu đổ mồ hôi lạnh, vội vàng hỏi: "Tiểu Ân tổng... Anh nói gì... Có ý gì vậy..."
 
Ân Triết Phi co rút khóe miệng, nghiêm mặt nói: "Tôi cảm thấy trước đó mình đối với công ty ở phía Bắc quá mức sơ suất, đây là tôi thất trách... Cho nên tôi quyết định..."
 
Mọi người dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh.
 
"... Sắp tới trọng tâm công việc trong nửa năm tới đều đưa về đây, nói cách khác tôi sẽ ở lại chỗ này đến hết năm."
 
Thật là sét đánh giữa trời quang!!!
 
"Đại Ma Vương" muốn ở đây đến hết năm!!!
 
Rốt cuộc họ đã làm sai điều gì, mà phải thay viện nghiên cứu phía Nam chịu đựng thống khổ? Rõ ràng bọn họ cực kỳ cố gắng, cực kỳ liều mạng!
 
Còn viện nghiên cứu Thiên Tế ở phía Nam, khi nghe trợ lý dõng dạc tuyên bố với mọi người quyết định của Ân Triết Phi, cả công ty đều lộ ra biểu cảm vui mừng như tết đến!
 
~
 
Quay phim gần tới cuối năm, cuối cùng lương tâm Tạ Dư cũng trỗi dậy, thấy mấy diễn viên trẻ tuổi có chút chịu không nổi, vì vậy vung tay lên nói: "Thể lực của ba người trẻ tuổi các cô các cậu thật không thể dùng, nay chỉ mới quay mấy ngày đêm, sắc mặt đã khó coi như vậy, được rồi, cho mọi người nghỉ mấy ngày, nghỉ dưỡng cho tốt rồi trở lại."
 
Trong lúc nhất thời, Ân Tiểu Mỹ cùng hai nam chính thiếu chút nữa kích động đến ôm đầu khóc rống lên.
 
Nhưng không đợi cô biên soạn tốt từ ngữ lừa mẹ để đi gặp Ân Triết Phi thì Bạch Lộc đã nghe tiếng gió gọi điện thoại tới.
 
"Em yêu, có phải đạo diễn cho nghỉ không?" Giọng nói của cô như kẻ trộm.
 
Ân Tiểu Mỹ cảnh giác nói: "Làm sao chị biết! Lỗ tai cũng quá dài!"
 
"Em nói xem làm sao chị biết, chị thay em xin đó chứ, chính đạo diễn Tạ còn không biết mình là một người sắt thép, có thể quay phim cả ngày lẫn đêm. Vừa lúc em nghỉ phép, có một tiết mục em đi tham gia nha? Chính là cái ‘Show Giảm Cân’ đó, gần đây tiết mục giảm cân đặc biệt hot, chỉ quay một ngày, em làm khách mời đặc biệt, chị dự tính bốn giờ chiều là có thể xong, còn công việc cụ thể chị sẽ gửi vào tin nhắn cho em."
 
Ân Tiểu Mỹ như phản xạ có điều kiện muốn từ chối, đột nhiên nhớ ra tiết mục bốn giờ kết thúc, cô có thể nói với mẹ phải ghi hình đến tối, như vậy có thể nhân cơ hội gặp mặt Ân Triết Phi?
 
Vì vậy cô vội vàng nói: "Tốt tốt, em cũng thích xem tiết mục đó, người dẫn chương trình rất hài hước, em đi!"
 
"Ừm được rồi, em nhớ phần trên phải mặc rộng thùng thình, lộ chân ra là được, đừng để cho mọi người nhìn ra là em đang tăng cân!"
 
Cúp điện thoại, Ân Tiểu Mỹ nhanh tay gửi tin nhắn cho Ân Triết Phi nói: "Thứ sáu em đi ghi hình tiết mục, khoảng chừng bốn năm giờ là có thể kết thúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm được chứ?"
 
Dường như tin nhắn của cô vừa mới gửi đi chưa tới một giây, Ân Triết Phi đã trả lời lại: "Được!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui