Chương 54: Ba Ruột
Từ khi lớn lên cho đến nay, không phải là Ân Tiểu Mỹ chưa từng ảo tưởng qua dáng vẻ của ba mình, trong trang viên của ông ngoại, bà ngoại ở Anh quốc có rất nhiều hình của mẹ nhưng duy chỉ không có chồng của mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tiểu Mỹ vẫn cứ cho là có thể ba mẹ cô đều đã qua đời trong tai nạn xe cộ nhưng hiện giờ xem ra người đàn ông trước mắt nhìn dáng vẻ cũng không tệ lắm?
Cô tâm tình phức tạp nhìn ông, cô cảm nhận được trong lòng mình không có một tia gợn sóng, cô lạnh lùng nói: "Mạnh tiên sinh, bất kể ông tìm tôi có chuyện gì cũng xin đợi cảnh quay hôm nay của tôi hoàn thành rồi hãy nói." Sau đó cô nói với chị Mã: "Sắp đến giờ quay rồi, chị dẫn Mạnh tiên sinh sang bên cạnh nghỉ ngơi chút đi." Ngay sau đó cô siết chặt tấm hình, xoay người đi ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại.
Mạnh Kha làm thế nào mà tìm được cô? Ân Tiểu Mỹ nhớ tới gần đây bộ phim điện ảnh ‘Kính Mặc Chi Hạ’ tạo nên cơn sốt, trên đường tuyên truyền lan rộng, toàn bộ đều là áp phích của cô, tám phần là Mạnh Kha thấy được từ đó.
Trên thực tế, chính xác là Mạnh Kha nhìn thấy trên áp phích mà nhận ra cô, hơn nữa ông đã nhận ra từ rất sớm, áp phích tuyên truyền của Ân Tiểu Mỹ được truyền bá rộng rãi, được dán ở trạm xe buýt mà mỗi ngày ông đi làm. Ông từ không quan tâm đến giới giải trí đã bắt đầu để ý đến, chẳng qua chỉ cảm thấy đẹp mắt mà thôi, nào ngờ ngày đó trong lúc ông chờ xe buýt, vô tình nhìn thấy được tên đầy đủ của cô trên áp phích: Fiona Hefti.
Hefti cái họ này ở Anh tuyệt đối không thể nói là thấy nhiều, vì vậy ông rất nhanh nghĩ đến người vợ trước đã mất cùng đứa con gái đã bị quăng ra sau ót của mình. Ông bắt đầu điên cuồng điều tra tư liệu của Ân Tiểu Mỹ, từ số tuổi, quốc tịch đến dòng họ đều trùng khớp, ngay cả dáng vẻ đều giống nhau! Vì vậy ông càng thêm khẳng định Ân Tiểu Mỹ chính là con gái của mình!
Từ nhỏ Ân Tiểu Mỹ đã rất nhạy cảm, người ba tiện nghi này đã tìm tới cửa, cô cũng biết là người tới không tốt nhưng chuyện này không thể để cho mẹ biết, cô vốn đã đủ tâm phiền ý loạn, dĩ nhiên cũng không thể nói với ba... còn Ân Triết Phi nữa... Hiện giờ cô đã cùng anh huyên náo đến như vậy...
Nghĩ tới nghĩ lui, cô khẽ nghiến răng, quyết định tự mình đi đối mặt, cô âm thầm cổ vũ chính mình: "Ân Tiểu Mỹ, mày có thể, chỉ là một người ba tiện nghi mà thôi."
Kết thúc một ngày quay phim, bởi vì Lý Đông Hà đối với diễn xuất của Ân Tiểu Mỹ rất tán thưởng, vì vậy Tạ Dư nổi lòng từ bi cho kết thúc sớm, thế là trong tiếng hoan hô của mọi người Ân Tiểu Mỹ ôm hoa tươi người hâm mộ tặng vừa cười híp mắt cúi người chào vừa lui trở về phòng hóa trang của mình. Vì vậy những thứ náo nhiệt cùng vui vẻ kia lúc này đều bị cánh cửa ngăn cách ở bên ngoài, giống như tâm tình tối tăm của cô lúc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cốc cốc!"
Cô đang đắm chìm trong tâm trạng của mình, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó?" Cô vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Ân Triết Phi với vẻ mặt lo lắng đứng ở cửa.
Cô như phản xạ có điều kiện đóng cửa lại nhưng bị anh nhanh chân chen vào trước.
Cô bị dọa sợ liên tiếp lui về sau, nói: "Anh... anh... anh… anh đừng tới đây, nếu anh còn bước tới nữa em sẽ gọi người đến!"
"Gọi đi, gọi lớn tiếng lên, anh ước gì tất cả mọi người đều biết anh tới đây." Ân Triết Phi đóng cửa lại, vẻ mặt anh tối tăm, lông mi đen nhánh đè nặng tròng mắt thâm thúy, đầu tóc rối bời, nhìn qua giống mấy tên biến thái điên cuồng giết người hoặc là bệnh nhân thần kinh nhưng vô cùng đẹp trai. Nếu như một giây kế tiếp anh móc ra dao giải phẫu phân thây cô, cô cũng sẽ không một chút kinh ngạc.
"Anh tới làm chi! Em ghét anh!" Cô hét to.
"Anh thích em."
"Em muốn nói chia tay với anh!"
"Không quan hệ, anh có thể đoạt em về." Anh bước từng bước một tới gần cô.
"Em thích người khác rồi!"
"Em không có." Anh ép cô tới góc tường.
"Anh..." Cô che miệng lại nói với giọng ồm ồm: "Đừng nghĩ muốn cường hôn!"
Anh nắm chặt hai tay cô, trực tiếp cố định trên đỉnh đầu.
Ân Tiểu Mỹ giãy hai cái, giãy không ra, vội la lên: "Nếu anh làm loạn em sẽ đạp bên dưới anh!"
"Đạp đi, dù sao cũng không dùng được."
"Anh..." Anh cũng quá vô liêm sỉ! Ân Tiểu Mỹ tức giận nhào tới, cắn lên bả vai anh.
"Là chó sao? Lại cắn người!" Anh đau đến cau mày nhưng vẫn không buông cô ra.
Ân Tiểu Mỹ thấy làm thế nào cũng không làm gì được anh, hốc mắt không khỏi đỏ lên, la to: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Mặc dù Ân Triết Phi hận cô hận đến nghiến răng nhưng đồng thời cũng nhớ cô, nhớ đến độ biến thái, anh chỉ đành phải thở dài, kéo cô vào trong lòng nói: "Thật xin lỗi."
"Anh có lỗi gì mà xin lỗi..." Cô cứng ngắc không chịu tiếp nhận vòng ôm của anh.
"Là anh không tốt, Trương Hướng Nhất đã nói hết với anh nhưng Tiểu Mỹ anh xin thề, mỗi ngày anh đều muốn nhìn thấy em, anh muốn mỗi buổi tối đều được nói chuyện với em, mỗi ngày anh đều chờ đợi em từ đoàn quay xong để gọi điện thoại cho em nhưng anh lại sợ làm trễ nãi thời gian nghỉ ngơi của em, sợ như vậy đối với sức khỏe của em không tốt. Tiểu Mỹ anh chưa từng trải qua yêu đương, anh không biết nên đối tốt với em thế nào, không biết nên làm thế nào để cho em vui, hoặc có thể là do anh suy nghĩ quá nhiều, anh còn sợ em để ý chuyện khi còn bé, sợ em cảm thấy anh không đủ yêu thương em... Nếu như em không thích anh làm cái gì, em có thể trực tiếp nói cho anh biết, anh đều sẽ sửa đổi..."
Ân Tiểu Mỹ ngơ ngác nghe anh thú tội, sau cùng cơ thể không kháng cự anh nữa, hỏi lại: "Anh không có thích chị Tiêm Tiêm?"
Anh thở dài, nói: "Anh chỉ thích em, kiểu đầu óc của sinh vật đơn bào."
"Hiện tại chị Tiêm Tiêm nhìn rất xinh..."
"Ở trong lòng anh chỉ có em là xinh đẹp nhất." Nụ hôn của anh rơi trên trán cô, lúc này sự tối tăm quanh người anh tan hết, còn dư lại chỉ là sự dịu dàng dành cho cô.
Ân Tiểu Mỹ im lặng một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Ân Triết Phi, anh có nghĩ tới hay không, nếu chúng ta thật sự không hợp thì làm sao bây giờ đây..."
"Tiểu Mỹ, tin tưởng anh được không?" Anh nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: "Hoặc có thể bây giờ anh không phải là một bạn trai tốt nhưng mà anh sẽ học được rất nhanh."
"Không, em là muốn nói hoặc giả em chưa đủ tốt, em phải làm sao đây, vọng động như vậy, còn cho anh vào danh sách đen, sau này anh sẽ thấy em phiền!"
Ân Triết Phi cười nói: "Vậy sao? Em cũng có lúc tự biết rõ thế này, nghe em nói như thế hình như là có hơi làm người ta thấy bất an đó..."
"Ân Triết Phi!" Cô lập tức muốn phát tác.
"Được rồi, trêu chọc em thôi." Anh vội vàng trấn an con vật nhỏ đang xù lông: “Tiểu Mỹ, từ nhỏ em đã có chính kiến của mình, anh biết em không thích bị ép buộc, không sao hết, anh sẽ cho em thời gian, từ từ em sẽ biết chúng ta là một đôi hợp nhất.”
Đầu Ân Tiểu Mỹ tựa vào trước ngực anh, trầm mặc một hồi rồi thấp giọng nói: "Vậy anh... Có muốn cùng với em đi gặp nhạc phụ đại nhân tương lai hay không?"
~
Mạnh Kha đã bị chị Mã dẫn tới quán cà phê gần đoàn phim, có phòng bao riêng, bởi vì bên này để ý đến việc minh tinh đóng phim, cho nên tính tư mật rất tốt. Lúc này Ân Tiểu Mỹ đứng ở cửa chỉ cảm thấy một loại khẩn trương, không thể diễn tả, cô có dự cảm chuyện mình sắp đối mặt không phải là chuyện gì quá tốt.
"Anh vừa hỏi Vincent, chú ấy nói... Đúng là người đàn ông này, tên cũng không sai, chú ấy nghe nói Mạnh Kha tới tìm em, thấy rất giật mình, hỏi em có tính toán gì?" Ân Triết Phi mới vừa cùng Vincent nói chuyện điện thoại, bước chân vội vã đẩy cửa đi vào.
"Em có thể có tính toán gì, anh biết tên thật của em là gì không?" Ân Tiểu Mỹ phát ra một tiếng cười bén nhọn: "Mạnh Đệ Lai! Anh nói xem đây là cái tên quỷ gì!"
"Tiểu Mỹ!" Ân Triết Phi cầm lấy tay bàn tay lạnh đến dọa người của cô nói: "Nếu em không muốn gặp thì bây giờ anh dẫn em đi ngay, hơn nữa anh cũng đảm bảo ông ấy sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong tầm mắt em!"
"Ôi chao, thật..." Bàn tay truyền tới nhiệt độ mang đến cho Ân Tiểu Mỹ một tia dũng khí: "Thật ra thì em cũng muốn hỏi ông ấy một số chuyện, rốt cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì... Hay là nên đi một lần."
Ân Triết Phi gật đầu, nói: "Được nhưng em không cần khẩn trương, bất kể xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây."
Cô mỉm cười nhìn anh nói: "Ân Triết Phi đột nhiên em phát hiện sau khi anh làm bạn trai em ngược lại thì có một chút xíu giống anh trai rồi đó."
Ân Triết Phi nhịn không được cọ xát răng cấm, suy nghĩ một chút chung quy lúc này không phải là lúc cùng cô tranh chấp, nên quyết định không để ý tới cô.
Khi bước vào phòng bao hiển nhiên Mạnh Kha đã chờ đến mất kiên nhẫn, ông thấy Ân Tiểu Mỹ cùng Ân Triết Phi đi vào, liền không nhịn được oán trách: "Tại sao lâu như thế, ba chờ con suốt cả một buổi chiều!"
Ân Triết Phi nghe vậy, lạnh lùng nhìn ông chằm chằm.
Mạnh Kha sợ hết hồn, không thể tự chủ mà co rúm lại, không lẽ cậu này cũng là minh tinh nào đó, có điều sao ánh mắt đáng sợ như thế.
Ân Tiểu Mỹ nói với chị Mã đang ở một bên, không biết nên theo ai: "Cực khổ cho chị rồi chị Mã, chị đi lo cơm nước đi, bên này để em tự mình giải quyết."
"Được, có chuyện gì gọi cho chị một cuộc điện thoại là được, dù sao cũng cách không xa." Chị Mã vừa nói vừa ném cho Mạnh Kha một ánh mắt cảnh cáo rồi đứng dậy rời đi, còn thuận tiện đóng cửa lại cho họ.
"Ông tên là Mạnh Kha ngược lại cùng tên với ba ruột của tôi." Ân Tiểu Mỹ ngồi xuống nói với ông: "Nhưng sợ là chúng ta còn cần phải làm giám định huyết thống trước, lúc này tôi muốn hỏi rằng là, ông tới đây có chuyện gì sao?"
"Tiểu Mỹ, nhiều năm rồi ba không gặp con, ba rất nhớ con... Ba biết trong lòng con đang oán hận ba, không chăm sóc tốt cho con..."
"Khoan đã, tôi nghĩ ông sai rồi, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không hề oán hận ông, tôi cũng không biết trên đời này còn có ông, tôi còn tưởng rằng ông đã chết." Vẻ mặt của cô thản nhiên nói: "Tôi tới gặp mặt chỉ vì hai chuyện, chuyện thứ nhất, ban đầu giữa ông và mẹ của tôi đã xảy ra chuyện gì, chuyện thứ hai ông tìm đến tôi là có mục đích gì?"
Hiển nhiên Mạnh Kha không ngờ tới cô sẽ có thái độ như vậy nhưng ông vẫn luyên thuyên kể lại chuyện của năm đó.
Jane và ông là bạn học nghiên cứu sinh, lúc mới đầu Mạnh Kha không nghĩ tới giữa bọn họ sẽ có kết quả gì, gia cảnh Jane giàu có lại xinh đẹp, ông suy nghĩ có thể trải qua một đoạn tình cảm yêu đương là tốt rồi, chẳng qua là anh vạn lần không nghĩ tới, si tình đơn thuần như Jane lại đuổi theo tới Trung Quốc.
Lúc đầu mẹ Mạnh Kha đối với hôn sự này rất tán đồng, bà là một phụ nữ truyền thống lại ngu muội, gặp ai cũng đi khoe con trai "Lừa" một kẻ ngoại quốc có tiền về nhà làm vợ, hơn nữa cực kỳ tự nhiên bày ra tư thái mẹ chồng bảo là muốn đền đáp mối thù ngoại xâm của liên minh tám nước.. Mà Jane là một cô gái lãng mạn, hơn hết cô không nghĩ tới điều mà bản thân phải đối mặt, không chỉ là một người đàn ông mà là cả một gia đình, rất nhanh sau đó cô tỏ rõ mình là một thân một mình gạt người trong nhà tới đây, người trong nhà không cấp cho cô một phân tiền, mẹ Mạnh Kha tất lộ nguyên hình, ngày ngày gọi cô là "Giặc tây", thậm chí hai người còn đánh nhau. Mà Mạnh Kha dĩ nhiên không thể giúp người vợ ngoại quốc mà để mẹ mình chịu thiệt, cho nên cũng dùng võ lực trấn áp Jane, bức bách cô thỏa hiệp.
Jane không nghĩ tới Mạnh Kha sẽ ra tay với mình, cô hết sức tuyệt vọng, vốn muốn lập tức quay về Anh, lại phát hiện mình đã mang thai, nhắc tới cũng kỳ quái, mẹ vợ hung hãn điêu ngoa của cô mới một sớm một chiều lại tựa như biến thành người khác, đối với cô lo lắng đủ điều, còn Mạnh Kha lại càng thêm ân cần lại biến thành kỵ sĩ coi cô là công chúa.
Cô còn tưởng rằng cuối cùng thì cơn ác mộng của mình cũng đã qua.
Nhưng Jane có nằm mơ cũng nghĩ không ra, bọn họ đều đang trông ngóng cô sinh một bé trai, căn bản là cô không thể hiểu được ý nghĩa vì sao phải sinh con trai.
Cho nên khi cô giống như đang ôm lấy trân bảo, ôm Tiểu Mỹ vào trong lòng thì bà nội Tiểu Mỹ chỉ mắng câu đồ lỗ vốn rồi bỏ đi, còn Mạnh Kha cũng than thở khuôn mặt ủ rũ nói: "Bụng phụ nữ ngoại quốc lại chẳng biết tranh khí như thế!"
Vì vậy đủ loại tình cảnh trước đây lần nữa tái diễn, Jane mất hết hy vọng liền bỏ nhà trốn đi nhưng trong người cô không có đồng nào, bản thân còn không có cơm ăn, không thể làm gì khác hơn là tạm thời giao Ân Tiểu Mỹ cho cô nhi viện, tự mình cố gắng đi bộ tới đại sứ quán tìm kiếm sự giúp đỡ, cũng chính là cái đêm mưa to tầm tã đó, cô phát sốt cao không phân rõ đông tây, nên chết trong tai nạn giao thông.
Nhưng trong lời tự thuật của Mạnh Kha giọng nói kia rất nhẹ nhàng: "... Tiểu Mỹ chuyện xảy ra chính là như vậy, người nước ngoài không hiểu văn hóa của chúng ta, mẹ con luôn miệng nói gì mà muốn làm bạn với bà nội, muốn ngang hàng, lời này nói ra ngoài quá hoang đường, khiến người khác buồn cười. Cũng chỉ vì bà nội tát cô ấy hai cái tát, cô ấy đã ôm con bỏ nhà trốn đi, dưới trời mưa to còn nói phải trở về Anh nhưng lại tự hại chết mình, con nói xem bà nội cũng là mẹ của cô ấy, cô ấy tức giận với mẹ mình làm gì chứ hả?"
Ân Tiểu Mỹ nghe xong chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như đông cứng, bộ phim truyền hình cô đang đóng cũng có ông và bà như vậy, mặc dù cũng là người bảo thủ nhưng đối với con dâu ngoại quốc cùng đứa cháu gái lai hai dòng máu có thể nói quan tâm đầy đủ, tuy có mâu thuẫn cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy chút ít xung đột văn hóa, không biết nên khóc hay cười mà thôi, Ân Tiểu Mỹ vạn lần không nghĩ tới thực tế lại tàn khốc đến vậy, mẹ ruột của mình lại chết một cách không đáng giá như thế!
Người đàn ông này tuy đã sớm đi du học, tiếp nhận giáo dục hiện đại nhưng từ trong xương tủy của ông ta vẫn giữ bản chất của trước đây, là đồ bỏ đi! Ông ta còn có mặt mũi đến tìm cô!
"Cho nên ông đặt cho tôi cái tên gọi Mạnh Đệ Lai là vì muốn một đứa con trai, đúng không?" Cô lạnh lùng nói, nếu không phải Ân Triết Phi nắm thật chặt tay cô bên dưới bàn thì cô thật sự muốn hất ly cà phê nóng trước mặt mình lên trên đầu Mạnh Kha!
"Tiểu Mỹ, con không hiểu, trong một gia đình nhất định phải có một người con trai, đó là trụ cột trong nhà!" Mạnh Kha nghiêm túc răn dạy cô.
Ân Tiểu Mỹ hít sâu một hơi, nói: "Được, dù sao tôi cũng không phải là trụ cột, đã nhiều năm vậy rồi ông còn tìm tôi để làm gì?"