Chương 55: Tiết Mục
Mạnh Kha do dự một chút, sau đó bày ra nụ cười nịnh hót, nói: "Tiểu Mỹ con có một em trai, con biết không? Năm nay thằng bé cũng thi đại học vào thành phố này, cả nhà chúng ta đều cùng tới, ba nghĩ sau này khẳng định thằng bé phải ở lại chỗ này an cư nhưng ba phát hiện muốn mua nhà cửa cho thằng bé vẫn còn thiếu 150 vạn, không phải con là đại minh tinh không thiếu tiền sao, trên web nói hàng năm con đều quyên góp cho một cô nhi viện tên Ánh Mặt Trời gì đó đến vài trăm vạn, đây chính là em trai ruột của con, con phải giúp em con, cho em trai số tiền này, cũng coi như là con đã tận tâm làm hết trách nhiệm của chị gái."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi Ân Tiểu Mỹ ra đời đến nay, còn chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như thế, cô tức đến cả người phát run, chỉ cảm thấy mỗi một câu nói của Mạnh Kha đều là một mũi tên độc, còn cô chính là bị vạn tiễn đâm xuyên, phát độc vong thân!
"Mạnh tiên sinh, tôi muốn hỏi là hiện em trai Tiểu Mỹ bao nhiêu tuổi?" Ân Triết Phi lên tiếng, anh nhìn ra được cảm xúc của cô gái nhỏ bên cạnh đang ở lằn ranh sụp đổ.
"Nhỏ hơn con gái tôi một tuổi." Vừa nhắc tới con trai, Mạnh Kha mang dáng vẻ kiêu ngạo.
"Nói cách khác Jane vừa mới chết ông liền tái giá..." Ân Triết Phi cười nói.
Mạnh Kha không chắc thái độ của Ân Triết Phi nhưng thấy anh đang cười liền gật đầu nói: "Không có biện pháp nào, tôi là dòng độc đinh trong nhà, phải nối dõi tông đường... Còn chưa kịp hỏi cậu thì phải..."
"Tôi tên là Ân Triết Phi, Tiểu Mỹ được nhà tôi nhận nuôi, tôi coi như là anh trai trên danh nghĩa của em ấy." Ân Triết Phi ôn hòa nói.
Dù gì Mạnh Kha cũng từng đi du học, có mấy phần kiến thức, lúc Ân Triết Phi vừa vào cửa Mạnh Kha đã thấy ngay chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay cậu ta, dù không nắm rõ tường tận nhưng ông biết cái đồng hồ đeo tay này cũng phải mười mấy vạn, thậm chí trên trăm vạn. Ông luôn thuộc kiểu nịnh bợ, vì vậy thái độ đối với Ân Triết Phi hết sức ân cần; ngón út bên tay trái của Ân Triết Phi đeo chiếc nhẫn nam, nhìn màu sắc rất giống là đồ cổ của gia tộc nào đó, phía trên có một viên kim cương lớn màu đen, còn có áo sơ mi cắt may tinh tế cùng ống tay áo tinh xảo kia...
Người đàn ông này rất có tiền! Mà ông còn nhạy bén nhìn ra người đàn ông ở trước mắt, tựa hồ có cảm tình rất tốt đối với con gái của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Mạnh Kha tính bàn tính thật vang dội, người đàn ông này có tiền, khẳng định gia đình cậu ta cũng có tiền, thật không ngờ con nha đầu Tiểu Mỹ này vận khí lại lốt như vậy! Ông vờ bày ra vẻ mặt người cha hiền từ nói với Ân Triết Phi: "Nhìn ra được cậu rất thích Tiểu Mỹ, rất che chở cho con bé."
Ân Triết Phi nhướng mày coi như là thừa nhận, còn trong lòng lại nghĩ không ngờ người nhạc phụ tiện nghi này so ra còn thông minh hơn đầu óc chậm lụt đơn bào của Ân Tiểu Mỹ.
"Thế này đi, nếu không thì tiểu tử cậu bỏ ra 150 vạn, tôi làm chủ gả Tiểu Mỹ cho cậu!" Ông vui vẻ nói ra thù lao hậu hĩnh.
Ân Triết Phi nghe vậy thật lòng không biết nên khóc hay cười, anh nhìn sang Ân Tiểu Mỹ nói: "Lệnh cha mẹ ở chỗ này, em tính toán thế nào?"
Ân Tiểu Mỹ đang muốn nổi đóa liền nhìn thấy sự nhạo báng trong mắt Ân Triết Phi.
Cô đảo mắt một vòng mới bình tĩnh lại, tạ ơn trời đất, thật may là Ân Triết Phi đánh lạc hướng, nếu không cô thật sự muốn nổ tung nhưng việc này không thể trách cô, chuyện của ba mẹ đối với cô mà nói là một kích thích rất mạnh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cô bị tức giận xông đến bất tỉnh đầu óc.
Nhưng cô cũng không phải là con chó Mạnh Đệ Lai mà dễ dàng dắt mũi, cô là con người xảo trá, hư hỏng từ trong xương cốt, Ân Tiểu Mỹ!
"Vậy dĩ nhiên là em cung kính không bằng tuân mệnh!" Ân Tiểu Mỹ cười híp mắt, thuận thế ôm cánh tay Ân Triết Phi, nói: "Anh trai, anh muốn bao nhiêu đồ cưới?"
"Ừ, để cho anh nghĩ đã, hay là một trăm ngàn? Đối với đại minh tinh như em mà nói không tính là nhiều chứ..." Ân Triết Phi cười thầm trong lòng, đối với mấy trò đùa dai thế này radar của Ân Tiểu Mỹ luôn phá lệ nhạy bén.
Một trăm ngàn! Mạnh Kha mở to mắt, không nghĩ tới đứa con gái này của mình có tiền như vậy! Đúng rồi nó là minh tinh, nghe nói có bộ phim bán được hơn mười triệu ở phòng bán vé, dù thế nào nó cũng phải chia một nửa!
Ân Tiểu Mỹ nén cười nói: "Anh trai thật gian trá, 150 vạn đến lượt em lại thành một trăm ngàn, Mạnh tiên sinh ông thấy thế nào?"
Mạnh Kha ngăn lại nói: "Như vậy không tốt, quy củ bên chỗ chúng tôi lễ hỏi so với đồ cưới phải nhiều hơn, hơn nữa đồ cưới của con gái trong hai năm đầu đều do ba mẹ giúp cất giữ." Tiền sính lễ trong khoảnh khắc biến thành gà mái đẻ trứng vàng ông vội vàng sửa lời.
"Mạnh tiên sinh cảm thấy bao nhiêu tiền thì thích hợp?" Cô mỉm cười nói.
"1500 vạn, thiếu một phân cũng không được!" Mạnh Kha như mở cờ trong bụng, lần này phát tài rồi, con ông còn chưa tốt nghiệp đã có được nhiều tiền như thế, vậy không phải là sẽ rất nhanh thôi có thể ở chỗ này an cư lạc nghiệp, lấy vợ sinh con rồi sao? Mạnh gia của họ rất nhanh thôi sẽ có hậu!
"Được, chuyện này cứ định ra như vậy! Mạnh tiên sinh về trước đi, hãy chờ tin tức của tôi!" Cô hết sức cung kính nói.
"Được, được!" Hiển nhiên Mạnh Kha không nghĩ tới, một giây trước vẻ mặt Ân Tiểu Mỹ còn lạnh nhạt, đột nhiên thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, nghĩ đến cũng coi như là một đứa hiểu chuyện, nếu nó dám từ chối ông, vậy thì cả đời này của nó cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, đừng nghĩ đến chuyện nhận tổ quy tông.
Ba người cùng đi ra, Mạnh Kha nhìn chiếc xe xa hoa đậu ngay nơi cửa, trước mắt không khỏi sáng lên, nói với Ân Triết Phi: "Đây là xe cậu?"
"Là của tôi." Ân Triết Phi thừa nhận không chút do dự.
"Ôi ôi! Xe tốt, xe này chắc rất đắt..." Mạnh Kha nịnh nọt nói.
"Đúng vậy." Ân Triết Phi buồn cười nhìn ông.
Trước khi chuẩn bị lên xe, chợt Ân Tiểu Mỹ quay đầu lại nói: "Thật quá kỳ quái, Mạnh tiên sinh một chút cũng không muốn biết những năm qua cuộc sống của tôi thế nào sao?"
Mạnh Kha thấy có chút tức cười, tùy tiện nói: "Ừ... Con được... Vị Ân tiên sinh này nhận nuôi..."
"Là được ba mẹ tôi nhận nuôi..." Ân Triết Phi đính chính lại.
"Đúng, đúng, cũng giống nhau, giống nhau cả thôi, ha ha..." Lúc này trong lòng ông đều ngập tràn ý nghĩ, ông là cha của Tiểu Mỹ, sau này không sợ không lấy được tiền từ trên người cô!
Ân Tiểu Mỹ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vậy sau này chúng ta gặp lại."
Ngay sau đó cô liền bước lên xe của Ân Triết Phi, quyết tuyệt rời đi, chỉ để lại một mình Mạnh Kha ở trên đường phố, không một bóng người.
Sau khi xe lái đi, thậm chí Ân Tiểu Mỹ còn hát ngân nga, tâm tình rất tốt, Ân Triết Phi cười nói: "Thật đúng là một bộ phim cảm động, cảnh cha và con gái nhận nhau."
"Hừ!" Ân Tiểu Mỹ xì mũi coi thường.
"Ngược lại quả thật anh rất bất ngờ, em lại có thể nhẫn nhịn được, không có tức giận mở miệng mắng to." Tất cả các cô gái khi đối mặt với loại chuyện như vậy bất kể thế nào cũng đều sẽ than thở, khóc lóc, tố cáo sự ngu muội cùng vô sỉ của đối phương, trút bỏ tức giận trong lòng.
"Mắng ông ta có ích lợi gì chứ, loại người như thế cũng đã sống qua hơn nửa đời người đã bước một chân vào trong quan tài rồi, anh còn có thể trông cậy vào việc bởi vì vài ba lời của em, ông ta sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ sao?" Ân Tiểu Mỹ nói tiếp: "Em mà nói thì không phải là đổi lấy những lời ngu ngốc, rồi tự chuốc lấy tức giận nhiều hơn à, em chỉ là đau lòng cho mẹ em, nhìn người không rõ, gặp người không tốt."
"Em so với dì thì tốt hơn rất nhiều."
Đột nhiên Ân Tiểu Mỹ khẩn trương nói: "Anh nói xem sau này em có biến thành người ngu muội như Mạnh Kha vậy không?"
"Sẽ không!" Ân Triết Phi nói như chém đinh chặt sắt: "Vào năm đó ông ta có thể đi du học ở Anh đã nói rõ là gia cảnh cũng không tệ lắm, bản thân ông ta cũng tương đối thông minh. Ông ta ngu muội là vì tiếp nhận giáo dục của gia đình mà tạo thành, không phải do trời sinh."
"Vậy em còn có thể yên tâm đôi chút, chuyện này đừng nói cho mẹ được chứ? Em không muốn mẹ lo lắng."
"Anh có thể không nói với mẹ nhưng em định làm gì tiếp theo?"
Ân Tiểu Mỹ cười xấu xa nói: "Đương nhiên là phải trừng phạt ông ta cho tốt, chỉ cống hiến một con tinh trùng liền muốn chiếm tiện nghi làm ba bà đây hả? Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Vừa lúc đoàn phim bên này sắp tiến vào giai đoạn kết thúc,đến lúc đó em phải ra nước ngoài quay chương trình, trước mắt cứ lơ ông ta mấy ngày để cho ông ta ngày ngày lo nghĩ, ăn không ngon ngủ không yên, ha ha ha!"
Bất chợt trong lòng Ân Triết Phi bắt đầu sinh ra một loại cảm khái trong nhà có con gái lớn, anh nhớ khi còn bé mặc dù mỗi ngày Ân Tiểu Mỹ đều tinh lực tràn đầy, như uống phải hai túi thuốc kích thích nhưng cứ hễ trời vừa tối sẽ khóc nháo không ngừng, nhất định phải được Thường Mỹ ôm mới bằng lòng ngủ, bởi vì nội tâm cô tràn đầy bóng ma sợ hãi bị vứt bỏ.
Nhưng còn hiện giờ anh thấy cho dù Ân Tiểu Mỹ có đối mặt với cuộc sống ác liệt nhất cũng có thể tỉnh táo vượt qua, sẽ không để cho nó ảnh hưởng đến tâm tình tốt của bản thân, có thể thấy được vật nhỏ thích khóc sướt mướt thật sự đã trưởng thành biến thành một cô gái thông minh, lý trí lại độc lập.
"Giờ em mới hiểu vì sao hôm nay anh bỗng nhiên muốn đeo cái đồng hồ đeo tay này." Ân Tiểu Mỹ giống như là nghĩ tới điều gì cực kỳ buồn cười nói: "Anh muốn kích thích ông ta! Ha ha ha cái đồng hồ đó cho tới bây giờ chỉ để trưng bày, thấy anh cứ ném ở trong xe, chưa thấy anh đeo bao giờ, hôm nay ngược lại rất khoác lác nha! Có điều Ân Triết Phi à, dáng vẻ đó của anh cứ y như mô phỏng cún con, nhìn đặc biệt ngu ngốc, sau này đừng như vậy nữa!"
Thiếu chút nữa Ân Triết Phi cắn nát răng.
Anh thật sự đã nhìn lầm cô rồi! Chung quy cô vẫn còn là đứa trẻ khiến người ta chán ghét chết đi được!
"Mặc dù em không thích nhưng không thể không nhẫn nại, một thời gian rất dài." Ân Triết Phi dừng hẳn xe, thả lỏng thân thể duỗi tay duỗi chân.
Ân Tiểu Mỹ lập tức cảnh giác, giống như một con hồ ly hỏi: "Anh có ý gì?"
"Anh đã hỏi Bạch Lộc, không phải là em muốn tham gia chương trình ‘Yêu Địa Cầu’ sao?" Ân Triết Phi nhếch khóe miệng nói: "Anh cũng tham gia."
"Cái gì?" Giọng Ân Tiểu Mỹ có chút sắc bén: "Chuyện này không thể nào!"
"Chuyện này vô cùng có thể." Anh có lòng tốt vuốt lông cô em gái sắp bùng nổ, nói: "Là đoàn làm phim tìm đến anh, anh là thanh niên xí nghiệp gia, là nhà từ thiện làm công việc có trình độ cao, cũng coi như là có chút thành tựu. Muốn trách chỉ có thể trách em lúc ấy kéo anh vào vũng bùn, ép anh không còn biện pháp nào, chỉ phải đành cùng em tham gia chương trình này, còn có thể đoạt em về lại!"
"Anh đã quyết định là không thể quay đầu! Hơn nữa anh... Anh không thích kiểu này mà, thậm chí anh còn chưa bao giờ xem qua chương trình nghệ thuật!"
"Không sai nhưng dù sao thì tiết mục này cũng quay ở nước ngoài, em cũng biết hai năm nay anh đều không có nghỉ phép, vừa lúc nhân cơ hội này ra nước ngoài du ngoạn một chuyến, miễn phí không nói còn có thể làm tuyên truyền cho công ty, nhất cử lưỡng tiện." Anh rất khôn khéo, thậm chí không quên đưa ba mình ra để chịu trận: "Huống chi, ba nói em còn quá nhỏ, không thể nói chuyện yêu đương, muốn anh đi theo chăm sóc cho em."
"Ba có biết anh là con thỏ ăn cỏ ở gần hang không? Ba có biết người nên đề phòng nhất chính là anh không?"
"Nào được rồi! Em gái thân yêu, anh có thể hiểu đây là vì lo lắng cho vị hôn phu, vì dù sao anh cũng đã đồng ý chắc chắn với ba vợ, phải chuẩn bị xong 1500 vạn."