Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 9
 
Chạy trốn đi! Tỷ lệ sống sót tương đối lớn hơn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đã ra quyết định liền từ từ lui về sau, vậy mà cô gái giống như người khổng lồ đó đã đưa tay ra, dùng giọng nói uốn éo có thể so với bản lồng tiếng Trung Quốc của Thủy Thủ Mặt Trăng nói: "Chào cô bé! Em chắc là Ân Tiểu Mỹ rồi!"
 
Tiểu Mỹ chỉ có cảm giác da gà toàn thân mạnh mẽ nổi lên tầng tầng lớp lớp, cô gái tiếp tục dùng giọng nói sinh động kia nói: "Chị tên là Lục Tiêm Tiêm, là vị hôn thê của Ân Triết Phi, em có thể gọi chị là chị dâu!"
 
Trên đỉnh đầu Ân Tiểu Mỹ phảng phất như có rất nhiều tia chớp cùng nhau giáng xuống!
 
Vị hôn thê?
 
Chị dâu?
 
Cô không hề biết Ân Triết Phi có khẩu vị nặng như vậy! Thích cô gái có cảm giác an toàn thế này!
 
Cô hoàn toàn vô lực phản kháng, nghiêng một góc 90 độ cúi chào: "Chị dâu!"
 
Lúc này ông Trương đã đậu xe xong đi tới vui vẻ nói: "A! Tiêm Tiêm tới rồi à! Sao lại đứng ở bên ngoài vậy?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Tiêm Tiêm cười đến gương mặt ngọt ngào nói: "Cháu đang đợi A Phi về!"
 
~
 
Trong  nhà Trương Hướng Nhất, sắc mặt Ân Triết Phi trắng bệch ngồi ở bên cạnh bạn tốt nhìn dáng vẻ tùy thời sẽ bất tỉnh, trên tay cậu là bức thư tình màu hồng lúc ông Trương đưa cậu đến trường đã ân cần đưa cho cậu.
 
Mà trên bức thư màu hồng kia có dán hàng chữ cùng màu, được cắt từ giấy báo dán thành một câu: “Em để ý anh đã lâu rồi.”
 
Sát phía sau là dấu môi đỏ rực...
 
Cậu tuyệt vọng nói với Trương Hướng Nhất: "Báo cảnh sát!"
 
Hai thiếu niên đáng thương mới vừa cầm điện thoại lên Trương Thần Hi đã đẩy cửa bước vào.
 
Anh mặc một thân quần áo thoải mái, có vẻ cao lớn dị thường, một sợi tóc đen không nghe lời rũ ở trước mắt, làm cho ông thoạt nhìn có chút cảm giác cương quyết bất tuân, nhìn thấy hai thằng bé nép vào nhau "Run lên vì sợ" anh phấn khởi hô to: "Hai đứa! Đi thôi! Ăn cơm thôi! Hôm nay Tiêm Tiêm đến! Vui mừng không?"
 
Vui mừng không? Hai người bọn họ mừng đến mức chỉ hận không thể cùng ôm nhau tìm chỗ chết chung! 
 
Hai người bị Trương Thần Hi cao lớn vừa kìm kẹp vừa cưỡng ép đi ra khỏi phòng, nói: "Không cần dài dòng nữa! Nam tử hán đại trượng phu làm việc phải quyết đoán biết không?"
 

Đúng vậy! Vậy nên hai người bọn họ vô cùng quyết đoán, không muốn đi!
 
Mẹ của Trương Hướng Nhất là Diêu phi đứng ở bên cạnh xe cười đến sinh động như xà tinh trong cuộc đấu với anh em Hồ Lô, cô quay sang Ân Triết Phi lắc lắc điện thoại di động trong tay nói: "Ha ha! Mẹ con đã biết con trốn ở nhà dì rồi, mới vừa gọi điện thoại tới nói dì phải bắt con về nhà!"
 
Ân Triết Phi cơ hồ là bi phẫn kêu to: "Dì Diêu, dì lại bán đứng chúng con!"
 
~
 
Bữa trưa phong phú bắt đầu, Ân Triết Phi với Ân Tiểu Mỹ lần đầu hài hòa ngồi chung một chỗ như vậy, ngay cả khuôn mặt như củ khoai tây cũng nhất trí giống nhau, hai bên trái phải ngồi ở bên cạnh Lục Tiêm Tiêm và Trương Hướng Nhất nhìn qua giống như tùy thời đều có thể sùi bọt mép.
 
Người lớn lại hoàn toàn không phát hiện ra tình hình nơi này, so sánh với bầu không khí như bị mây đen bao phủ bên này thì bên kia là khung cảnh xuân về hoa nở đầy trái ngược.
 
"Thời gian này Tiêm Tiêm đạt được giải vô địch Taekwondo league của thanh thiếu niên toàn Đài Loan đấy! Còn phải đi Bắc Kinh dự thi, vị huấn luyện viên nói con bé là một mầm non tốt muốn trọng điểm bồi dưỡng con bé." Mẹ của Lục Tiêm Tiêm nói với vẻ mặt tự hào.
 
"Triết Phi nhà tôi cũng giành được giải nhất trong cuộc thi diễn thuyết!" Thường Mỹ vội vàng vì con trai nhà mình khoe khoang.
 
Diêu Phi mang vẻ mặt hâm mộ nói: "Haiz! Hướng Nhất nhà tôi hình như chỉ có đánh nhau là tương đối lợi hại thôi! Đã nói Triết Phi và Tiêm Tiêm là trời sinh một đôi mà!"
 
Thoáng cái Ân Triết Phi bị sặc canh, lúc này ho khan đến đỏ bừng mặt, bên chỗ mấy người phụ nữ lại cười đến cả người run rẩy nói: "Xem đi, còn xấu hổ nữa đấy!"
 
Ân Nhược Tức trao đổi ánh mắt với Trương Thần Hi, hai người đàn ông tự hiểu trong lòng lặng lẽ ăn đồ ăn trên bàn, ngay cả người luôn om sòm như ông Trương cũng chỉ cúi đầu im lặng, e sợ chiến hỏa cháy lan tới người mình.
 
Những lúc thế này ai cũng không giúp được con đâu! Triết Phi con nhất định phải kiên cường!!!
 
Sau đó đề tài của mấy người phụ nữ lại chuyển đến trên người Ân Tiểu Mỹ, Phương Đóa than thở: "Giống Thường Mỹ như đúc, trên đời này tại sao lại có thể có chuyện trùng hợp như thế, tôi mặc kệ, tôi quyết định chọn con bé làm vợ tương lai cho anh trai của Tiêm Tiêm!"  
 
"Tốt tốt! Vậy không phải là thân càng thêm thân sao?" Diêu Phi đổ thêm dầu vào lửa.
 
Cái muỗng trong tay Ân Tiểu Mỹ run rẩy, rơi thẳng vào chén canh phát ra tiếng lách cách vang dội, gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệnh nói: "Tiểu Mỹ không muốn!"
 
Trời ạ! Anh trai của nữ Kinh Kong chỉ có thể là nam Kinh Kong! Thịt cô quá ít sợ rằng không đủ ăn đâu!
 
Phương Đóa cười đến không ngừng được: "Nói giỡn thôi, haha, đứa nhỏ ngốc anh Lục Văn so với con lớn hơn quá nhiều!"
 
Lúc này Lục Tiêm Tiêm ước chừng cảm thấy bên này thật sự là quá trầm mặc, liền mở miệng nói: "Trương Hướng Nhất ăn no chưa?"
 
Khà khà, người ta nói muốn lấy lòng một người đàn ông vậy trước tiên nhất định phải lấy lòng anh em của họ!
 
Cô sẽ xuống tay từ chỗ Trương Hướng Nhất!
 
Trương Hướng Nhất bị chọn thiếu chút nữa muốn khóc lên, cậu nhớ khi còn bé lần đầu tiên Ân Triết Phi chạy tới nói với cậu nói mình bị một nữ sinh đuổi giết, lúc đó cậu còn vô cùng không có nghĩa khí cười nhạo bạn tốt nhưng sau đó cậu trực tiếp bị Lục Tiêm Tiêm đánh phải nhập viện.
 

Sau đó Lục Tiêm Tiêm lớn hơn chút thì bắt đầu đi theo lộ tuyến đáng yêu đến giọng nói cũng biến thành phiên bản Thủy Thủ Mặt Trăng, làm hại bọn họ vừa nghe thấy cô mở miệng nói chuyện liền cho rằng cô là một người khác. Hiện giờ, cậu cũng không thể nói chính xác là mình sợ sức mạnh đáng sợ của cô hơn, hay là sợ giọng nói ỏn ẻn giết người không đền mạng kia của cô gái này hơn nữa.
 
Hơn nữa so sánh với Ân Triết Phi, Lục Tiêm Tiêm vẫn dây dưa với cậu tương đối nhiều hơn mỹ kỳ danh viết (*) thật căng thẳng.
(*) Nghĩa là dùng một cái tên đẹp đặt cho một hành động, sự việc nào đó mang ý nghĩa phủ định như là có tiếng mà không có miếng đấy.
 
Trương Hướng Nhất cơ hồ muốn rống giận lên: Cô không có chút dè dặt nào à! Hầu như mọi chuyện cậu biết về Ân Triết Phi đều phải kể sạch sẽ! Thậm chí cảnh đái dầm của bạn tốt khi còn bé cũng hình dung cho cô, cô còn muốn như thế nào nữa hả!
 
Nhưng lúc này cậu chỉ có thể không có cốt khí nói: "Ăn no..."
 
Ô ô ô tại sao cô gái này lại mạnh như vậy, cậu thật không có ưu thế...
 
"Phải học tập cho thật giỏi, có biết không? Thành tích của cậu không tốt."
 
"Ặc... Được mình sẽ nỗ lực phấn đấu..."
 
"Để sau chúng ta có thời gian thì học hỏi lẫn nhau, cậu có thể đánh."
 
"Không không, mình cam bái hạ phong..." Cô lại còn muốn đánh cậu cũng không muốn mất sớm khi còn tráng niên! Cô ta là nữ khổng lồ, nữ Thái Sơn, nữ Ultraman... Không! Cô quả thật có khả năng trở thành Mother of Ultra (*)! Nếu không tại sao cậu và Ân Triết Phi đặt nhiều Ultraman ở trong phòng như vậy vẫn vô dụng đây!
(*) The Mother of Ultra (ウ ル ト ラ の 母 / Mother of Ultra) là một nhân vật nữ trong bộ phim khoa học viễn tưởng đặc biệt "Ultraman" của Nhật Bản, Trưởng nhóm của Thập tự giá Bạc lãnh đạo Cuộc Thập tự chinh Bạc trong các hoạt động chữa bệnh trong vũ trụ. Hãy để những con người hung dữ trong vũ trụ trở nên hiền lành và tốt bụng và tình mẫu tử đã luôn bảo vệ những chiến binh siêu trẻ.
 
Hai người thiếu niên ăn cơm trưa xong liền lấy cớ buổi chiều còn có lớp bỏ lại Tiểu Mỹ trốn đi, mặc dù cho tới bây giờ Ân Tiểu Mỹ cũng không có trông cậy vào Ân Triết Phi có thể đối với mình nghĩa khí một chút nhưng trong lòng vẫn không nhịn được liên tục mắng anh. Cô viện lý do len lén trở về phòng nhưng bất thình lình nghe thấy cửa bị đập vang lên tiếng "Bang bang". 
 
"A... Chị dâu..." Cô lắp bắp nói.
 
Tại sao lúc nào cô nhìn thấy "Chị dâu" vĩnh viễn đều ngược sáng! Điều này làm cho cô có cảm giác "Chị dâu" tương lai của mình chính là một người khổng lồ màu đen!
 
Ấy vậy mà cô lại có chút hả hê tương lai mà Ân Triết Phi phải gánh lấy!
 
"Mẹ kêu chị đưa bánh ngọt cho em, em với chị cùng nhau chơi đi!" Lục Tiêm Tiêm đưa cho cô cái dĩa sứ nhỏ, phía trên là bánh ngọt hấp dẫn. 
 
Biểu tình Tiểu Mỹ giống như nhận lấy khay độc dược.
 
Lục Tiêm Tiêm quan sát phòng cô hồi lâu rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Mỹ hỏi: "Sao lại không ăn?"
 
"À... Mới vừa ăn no..." Cô run rẩy từ chối.
 
Nụ cười của Lục Tiêm Tiêm lập tức biến thành nụ cười gằn: "Tốt nhất là em ăn nó đi."
 
Tiểu Mỹ lập tức cắm đầu, chôn cả gương mặt vào trong cái dĩa!
 

"Đúng rồi rất ngoan!" Tiêm Tiêm thật vui mừng, dùng côn tay xoa đầu nhỏ của Tiểu Mỹ không nhìn dáng vẻ ăn bánh của cô bé nói: "Ăn đồ của chị thì sẽ phải làm việc cho chị, có biết không?"
 
Tiểu Mỹ liên tục gật đầu như con gà mổ thóc.
 
"Từ nay về sau em đã là người của chị, em phải vì chị đi giám sát nhất cử nhất động của Ân Triết Phi, không cho phép bất kỳ cô gái nào đến gần anh ấy biết không?"
 
Cô gần như liên tục gật đầu.
 
"Nếu có tình huống đó xảy ra thì phải nói cho chị biết trước tiên, chị sẽ lập tức chạy về giải quyết cô gái kia!" Cô giá giá nắm đấm.
 
Tiểu Mỹ nhìn quả đấm của chị ta, có cảm giác mắc tiểu.
 
"Còn nữa…" Cô lấy từ trong túi xách ra máy ảnh kỹ thuật số đưa cho Tiểu Mỹ nói: "Phải chụp vài tấm hình của anh ấy cho chị, để chị nhìn vật nhớ người."
 
Ặc, tại sao nghe chị ấy nói xong cứ thấy như Ân Triết Phi đã chết rồi vậy...
 
Tiểu Mỹ nhận lấy máy chụp hình, Wase kiểu dáng rất giống đồ đắt tiền!
 
"Về phần dùng như thế nào, em cứ từ từ nghiên cứu đi nhưng nhất định phải thừa dịp anh ấy không chú ý chụp nhiều một chút để lưu hình lại, nếu như không hoàn thành được nhiệm vụ vậy thì cho dù em là em dâu tương lai của chị, chị cũng sẽ trừng phạt em!" Cô vừa nói vừa bẻ ngón tay kêu răng rắc.
 
Tiểu Mỹ một mặt bị dọa cho sợ đến hai chân mềm nhũn, mặt khác lại thấy được chỗ tốt, mặt mày hớn hở, miệng lập tức đồng ý.
 
Vì vậy hai người đạt thành hiệp nghị, Tiểu Mỹ không dám hy vọng xa vời đến thù lao chỉ sợ chị dâu Tiêm Tiêm cảm thấy cô chụp hình quá xấu trở lại đánh cô một trận tơi bời thôi!
 
~
 
Sau khi tiễn Lục Tiêm Tiêm chỉ ở ngắn ngủi mấy ngày mà cách mạng tình cảm của Ân Tiểu Mỹ và Ân Triết Phi đã có bước tiến nhảy vọt về chất! Đều nói kẻ địch của kẻ địch là bạn! Mặc dù liệt Lục Tiêm Tiêm vào danh sách kẻ địch căn bản không đúng quy cách nhưng giữa hai người bọn họ lại bắt đầu sinh ra một cỗ đồng cảm không thể giải thích được, giữa những con gà yếu thế!
 
Sự đồng cảm này không thế nào vững chắc nhưng cuối cùng có thể làm cho Ân gia tạm thời không náo loạn.
 
Đúng dịp nghỉ hè, vợ chồng Ân Nhược Tức liền cố ý xếp lịch nghỉ dẫn cả nhà và bên Trương gia cùng đi đến một làng quê miền núi ở ngoại tỉnh.
 
Làng quê đó dân phong thuần phác, là chỗ ở tạm của Thường Mỹ năm xưa lúc quay phim, nơi đó có ngôi trường tiểu học Hi Vọng, trường tiểu học đầu tiên do chính cô đầu tư khi làm ảnh hậu, vài năm trước Ân Nhược Tức cũng góp cho trường học hai tòa nhà. Hiện giờ số tuổi Ân Triết Phi đã lớn nếu như không có kì thi thì ngày nghỉ đều sẽ tới đây làm một số việc tình nguyện giúp những đứa trẻ nơi đây một chút.
 
Còn Ân Tiểu Mỹ tuy là đứa trẻ không ai cần nhưng từ nhỏ cô sống ở cô nhi viện cũng không lo ăn mặc, chưa từng gặp qua quang cảnh núi non hùng vĩ này, trong lúc nhất thời cực kỳ hưng phấn.
 
Từ sáng sớm trưởng thôn đã nhận được tin dẫn theo người trong thôn khua chiêng gõ trống tới chào đón.
 
"Thường Mỹ phu nhân, mấy gian phòng đã thu dọn xong, do vợ tôi tự mình dọn dẹp rất sạch sẽ, phu nhân với Ân tiên sinh ở nhất định không có một côn trùng nào!"
 
"Trưởng thôn có lòng." Thường Mỹ dịu dàng nói.
 
Người hai nhà vào ở trong tứ hợp viện còn lại nhân viên thì ở cách vách, trước tiên Ân Triết Phi với Trương Hướng Nhất đi thay đồng phục của người tình nguyện, chuẩn bị đến trường tiểu học Hi Vọng, Ân Tiểu Mỹ lại hưng phấn lôi kéo Thường Mỹ nói: "Mẹ con muốn đi ra ngoài chơi!"
 
Thường Mỹ biết con bé chưa từng thấy qua địa phương như này, liền cười nói: "Được mẹ dẫn con đi dạo xung quanh!" Cô đã tới đây rất nhiều lần, đối với nơi này cũng coi như là quen cửa quen nẻo.
 
Ra tới cửa Thường Mỹ dẫn Tiểu Mỹ một đường đi tới con sông nhỏ, trong thôn nơi đó đang có rất nhiều nông phụ đang giặt đồ, thấy cô đi tới liền cười nói: "Thường Mỹ phu nhân tới rồi!" 
 
"Năm ngoái phu nhân không tới, năm nay ở nhiều thêm mấy ngày đi!"

 
"Ui? Đây là sinh thêm một bé gái sao?"
 
Thường Mỹ cười nói: "Đây là con gái của tôi tên là Ân Tiểu Mỹ."
 
"Vui quá, thật đúng là một mỹ nhân đấy!"
 
"Ôi! Thường Mỹ phu nhân tới đây nếm thử cái này một chút đi, nhất định là phu nhân chưa từng ăn, tôi mới vừa hái."
 
"Xem cô nói kìa, tôi đến đây bao nhiêu lần rồi, có gì mà chưa từng ăn."
 
Ân Tiểu Mỹ đi qua theo mẹ, lúc đi ngang qua một nông phụ đang tắm cho heo liền đứng lại, tò mò ngắm nhìn.
 
Nơi này nước rất cạ lại đông người, Thường Mỹ cũng yên tâm để cho Tiểu Mỹ ở một mình.
 
Nông phụ tắm heo gương mặt thuần phác, nhìn thấy Tiểu Mỹ liền cười hỏi: "Cô bé, cháu đã thấy heo chưa?"
 
Ân Tiểu Mỹ lắc đầu nhìn sáu bảy con heo nằm bên bờ sông trắng bóng, sạch sẽ, từng con một nằm đàng hoàng, một con lớn nhất trong đó nằm trường bên bờ sông phơi nắng, chiều dài ước chừng hai mét, thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
 
"Dì ơi, sao dì lại tắm cho heo vậy?"
 
"Heo mà bẩn quá sẽ dễ sinh bệnh con trai của dì cũng lớn cỡ cháu, một đầu heo chính là một năm học phí của thằng bé!" Vừa nói cô vừa nắm lấy một bên tai heo, dùng bàn chải ra sức cọ rửa!
 
Trong lòng Ân Tiểu Mỹ đột nhiên bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ to gan!
 
~
 
Bên này Ân Nhược Tức cùng Trương Thần Hi dẫn theo hai đứa bé đi quyên tặng đồ dùng cho trường tiểu học Hi Vọng, ở cổng trường tiểu học nhìn thấy vợ chồng Trương Thần Hi cùng nhân viên đều đang tập trung  kiểm kê lại vật liệu theo quy trình với hiệu trưởng,  đại khái lát nữa cần chụp một bức ảnh.
 
Ân Nhược Tức nhân cơ hội giáo dục hai cậu bé: "A Phi, Hướng Nhất hai con xem mỗi người chúng ta đều có một phần trách nhiệm xã hội của mình, tài phú càng nhiều thì trách nhiệm lại càng lớn, con xem những đứa bé ở nơi đây trước khi ngôi trường tiểu học Hi Vọng được hoàn thành muốn đi học phải đi sang thôn bên mới có thể học được, hi vọng tương lai các con còn dài sẽ không trầm mê với những thứ xa hoa kia, sống cuộc sống lãng phí, chính bản thân phải thời khắc ghi nhớ nỗ lực giúp đỡ người khác, tỷ như cung cấp nhiều hơn cơ hội nghề nghiệp, cung cấp nhiều hơn cơ hội giáo dục, đầu tư hạng mục nghiên cứu khoa học... Đừng trở thành người bị lịch sử lãng quên."
 
Hai cậu bé nghiêm túc gật đầu, Triết Phi lại có cảm xúc rất sâu sắc, cậu tựa như cán bộ kỳ cựu chắp tay sau lưng, nhìn về phía cuối đường nói: "Con nhớ lần đầu tiên cùng ba tới đây trước cổng trường còn là đường đất và sườn núi hiện tại đã có đường bê tông, có thể thấy được trưởng thôn cũng là người rất coi trọng giáo dục, con vẫn luôn cảm thấy giáo dục là hình ảnh thu nhỏ của một quốc gia trong tương lai..." 
 
Cậu đang thao thao bất tuyệt nhưng còn chưa nói hết đột nhiên thấy phía cuối đường xuất hiện một điểm trắng! Hơn nữa cái điểm trắng đó còn đang từ từ lớn dần lên!
 
"Ặc..." Cậu ngẩn ngơ hỏi: "Ba! Đó là cái gì vậy?"
 
Không kịp chờ Ân Nhược Tức cẩn thận nhìn rõ thì điểm trắng kia đã ngày càng hiện rõ! Hóa ra là một con heo to lớn! Nhưng trên lưng con heo đang tròng trành thứ gì vậy? 
 
"Ba ba… A a a a…" Ân Tiểu Mỹ nắm lỗ tai heo gào khóc tiếng khóc từ xa truyền đến gần rồi trong nháy mắt lại vang xa: "Cứu mạng a a a a a…!"
 
Heo cõng theo Ân Tiểu Mỹ như một làn khói phóng tới trước mặt mọi người!
 
Tất cả mọi người đều khó có thể tin trợn to hai mắt!
 
Ân Tiểu Mỹ đây là đang... Cưỡi heo? 
 
"Mau lên! Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Trương Thần Hi phản ứng đầu tiên hô lên: "Bắt heo đi!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận