"Nguyệt Nguyệt! Bỏ súng xuống đi, có gì từ từ nói có được không? Đừng làm hại Tiểu Tình" Tô Tử Kỳ nhíu mày nói.
"Tiểu Tình, Tiểu Tình, trong mắt các người, chỉ có một mình Tiểu Tình thôi có đúng không? Có bao giờ có tôi không?" Tô Như Nguyệt giận dữ hét lớn.
Tô Tử Kỳ lạnh lùng nói "Nguyệt Nguyệt! Từ nhỏ tới lớn có thứ gì em thích, anh không cho em? Nhưng em không biết đủ, lại ghen tị với Tiểu Tình, bây giờ trở nên như vậy, thì em còn trách ai?"
Tô Như Nguyệt cười lớn, ánh mắt trở nên sắc bén nói "Tô Tử Kỳ, anh yêu chị ta lắm đúng không? Anh như vậy, Thiên Tuấn cũng như vậy, nếu không có Dương Lâm Tình, hai người sẽ không lạnh nhạt với em như vậy, hôm nay có chị ta không có em!"
Nói rồi Tô Như Nguyệt chĩa thẳng súng vào đầu của Dương Lâm Tình, chỉ nghe một tiếng súng nổ, thân thể người con gái đã ngã xuống, Tô Tử Kỳ vội vàng chạy lại, ôm cô gái sắp ngã vào lòng, ánh mắt có chút đau lòng.
"Nguyệt Nguyệt! Dạy em không được, là lỗi của anh, nếu có kiếp sau, chúng ta đừng làm anh em nữa!"
Trước khi Tô Như Nguyệt bóp cò, thì Tô Tử Kỳ đã nhanh hơn!
Sau khi Tô Tử Kỳ đưa xác Tô Như Nguyệt để vào quan tài bằng băng để giữ xác không bị thối rửa, nhìn gương mặt xinh đẹp trắng bệt không còn giọt máu của cô, đôi mắt hắn co rút đau đớn.
Mẹ đã giao cô cho hắn, là hắn không biết dạy cô, để cho cô lại làm nhiều điều sai trái, chính tay giết chết em gái của mình, chính là sự đau khổ nhất kiếp này hắn phải chịu, nhưng vì Dương Lâm Tình hắn không thể không làm vậy, hắn và Dương Lâm Tình rất khó khăn mới có thể đi đến tới ngày hôm nay.
Tô Tử Kỳ nhìn quan tài băng bên cạnh Tô Như Nguyệt, giọng đầy bất lực nói "Mẹ! Con xin lỗi, đã không thể chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt"
Rồi quay sang nắm chặt tay Dương Lâm Tình, dịu dàng nói "Tiểu Tình, vì lúc trước sợ Nguyệt Nguyệt làm tổn thương em, nên không thể nói yêu em, bây giờ anh còn có cơ hội để nói hay không?"
Dương Lâm Tình vòng tay ra sau ôm lấy thắt lưng hắn, dịu dàng nói "Em muốn anh mỗi ngày đều nói cho em nghe!"
Tô Tử Kỳ ôm chặt cô, cười khẽ "Được! Mỗi ngày đều nói cho em nghe!"
(•)
Tô Như Nguyệt đập bàn "Cái gì đây? Suốt bộ truyện yêu nhưng không thể nói, không thể ở bên nhau, đến cuối cùng mới có thể ở cùng nhau, vậy mà chỉ có vậy thôi sao? Đám cưới đâu? Màn cầu hôn lãng mạn thế kỷ đâu?"
Bạn cùng bàn của Tô Như Nguyệt giật mình, liếc xéo cô "Này! Cậu làm cái gì đấy, muốn lên phòng giám thị à?"
Tô Như Nguyệt bực bội chỉ vào cuốn sách "Liên Liên, cậu xem đi, mình mất cả tháng trời để đọc, vậy mà kết cục, nam chính và nữ chính ôm nhau rồi hết truyện, xem có tức không chứ?"
Liên Liên liếc cuốn sách trong tay Tô Như Nguyệt, nói "Là truyện cậu nói, nữ phản diện cùng tên với cậu đó sao?"
Tô Như Nguyệt gật mạnh đầu!
Liên Liên hỏi "Vậy cô ta thế nào?"
Mắt Tô Như Nguyệt bỗng sáng lên, nói "Bị nam chính giết chết chứ sao, gây bao nhiêu sóng gió như vậy, mình thấy chết như vậy là quá nhẹ, phải bắt về hành hạ, để nữ chính trút giận nữa chứ, tại vì cô ta mà nữ chính với nam chính cuối truyện mới tỏa tình với nhau đó, cậu tin không?"
Liên Liên há hốc mồm, lắc đầu nói "Tô Như Nguyệt, nữ phản diện đó cùng tên với cậu đó, cậu không thể nể mặt cô ta cùng tên với cậu, mà bớt ghét cô ta một chút sao?"
Tô Như Nguyệt chậm rãi nói "Mình chỉ ghét cô ta tại sao không biết trân trọng tình cảm của người bên cạnh như vậy? rõ ràng lúc đầu mọi người đều rất tốt với cô ta, vậy mà cô ta lại đố kỵ nữ chính, mà làm nhiều điều sai trái, rồi đánh mất tình cảm của mọi người, đâu phải ai cũng có phúc như cô ta?"
Liên Liên trầm mặc nhìn Tô Như Nguyệt, cô là bạn thân của Tô Như Nguyệt, nên cô biết cậu ấy luôn bị ba dượng bạo hành, không có đến một người thân bên cạnh, nên khi thấy nữ phản diện trong truyện đó, cùng tên với mình, lại có được nhiều người yêu thương như vậy, nhưng không biết trân trọng, nên đăm ra ghét, đều này cô hiểu.
Nên Liên Liên liền nói sang chuyện khác "Vậy nam chính không phải là anh trai cô ta à? Sao lại giết cô ta?"
Tô Như Nguyệt nói "Tại vì cô ta muốn giết nữ chính, tuy nam chính không nỡ, nhưng vì nữ chính không thể không làm, huống hồ nam chính đã cảnh cáo cô ta rất nhiều lần rồi, là cô ta tự làm tự chịu, mình cảm thấy nam chính như vậy thật ngầu!"
Chưa đợi Liên Liên trả lời, Tô Như Nguyệt lại nói "Đọc nhiều truyện như vậy, nhưng mình thích anh nam chính này nhất, quyết đoán, thông minh, dịu dàng, lại thâm tình, những gì em gái anh ấy làm, anh ấy đều biết, nên rất nhiều lần ra tay bảo vệ nữ chính, nhưng lại không muốn nữ chính biết rồi đòi ở bên cạnh mình, sẽ khiến em gái của mình dễ ra tay với nữ chính hơn, nên vô cùng lạnh nhạt với nữ chính, nhưng lại rất yêu nữ chính, mình thấy như vậy thật cao thượng"
"Vì nữ chính mà anh ấy đã nhiều lần dạy dỗ và cảnh cáo em gái mình, tuy nhiều lần đã vì tình thân mà bỏ qua, nhưng cũng khiến em gái anh ấy sợ tới tái mặt, vậy mà cô em gái đó lại không biết sợ, lại muốn giết nữ chính, mình thấy cô ta chết là đáng"
-------
Ps.
Đây là motip ngốc bạch ngọt, nếu các bạn đọc được thì tiếp tục, không được thì quay xe, chứ đừng chửi mắng nhân vật nặng lời.
Cảm ơn!