Sáng sớm Cố Thiên Tuấn đã đi ra khỏi nhà, Cảnh Điềm Điềm thấy thế liền đi theo, hắn lái xe rời khỏi thành phố, đến một khu rừng ít người qua lại, cô thấy hắn lái xe vào khu rừng, cô không dám lái xe theo, sợ bị phát hiện, nên đổ xe gần đó, cô ngồi trên xe chờ hơn 2 tiếng, rốt cuộc cũng thấy hắn chạy xe ra.
Sau khi Cố Thiên Tuấn chạy khỏi đó một khoản xa, Cảnh Điềm Điềm mới lái xe vào khu rừng, đi theo lối mòn trong khu rừng, chạy khoản 15 phút, thì phát hiện có một căn nhà gỗ, Cảnh Điềm Điềm bước xuống xe, đi đến đứng trước cửa căn nhà, móc trong túi xách ra cây kẹp tăm, bắt đầu mở ổ khóa.
Tô Như Nguyệt ở bên trong căn nhà, ngồi trên giường, nhìn tô cháu còn phân nữa, được để trên bàn và đống thuốc rãi rác dưới sàn, bỗng cười lạnh, Cố Thiên Tuấn rốt cuộc muốn chơi trò gì với cô đây?
Sáng sớm hắn đã đến đây, nhìn thấy gương mặt cô tái nhợt, cả người nóng ran, liền tức giận mắng cô, nói tại sao không chịu uống thuốc hắn đem đến?
Nhưng cô lại không quan tâm hắn, không nói chuyện, hắn liền tức giận bắt cô ăn cháo, cô đương nhiên không ăn và cũng không muốn ắn, vậy mà hắn.
.
hắn.
.
hắn lại dám giữ chặt cô vào người, bóp miệng đút từng muỗng cho cô, thấy cô không thể ăn nữa, liền dừng lại bảo cô uống thuốc, cô nhất thời tức giận, đem thuốc hất hết xuống sàn nhà.
Cô tưởng hắn sẽ tát cho cô một cái, nhưng hắn chỉ tức giận nhìn cô, cứ như vậy nhìn cô, rồi tức giận mà rời đi!
Cạch.
.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Tô Như Nguyệt nhíu mày, sao Cố Thiên Tuấn quay lại nhanh thế?
Tô Như Nguyệt nhìn ra ngoài cửa, ánh sáng ngoài cửa chiếu lên người vừa bước vào, khiến cô có chút không nhìn rõ, nhưng lại tưởng là Cố Thiên Tuấn, chế giễu nói "Tại sao lại quay lại rồi? Người ta không biết, còn tưởng rằng anh yêu thầm tôi đấy!"
Cảnh Điềm Điềm vừa bước vào, đã thấy Tô Như Nguyệt ngồi trên giường, đầu tóc có chút rối, cả người bê bết, gương mặt tái nhợt, có lẽ sống cũng không tốt gì, tâm trạng đang vui vẻ, nhưng lại nghe Tô Như Nguyệt nói như vậy, tâm trạng liền trở nên không tốt.
Cô nói có sai đâu?
Tô Như Nguyệt rõ ràng muốn dùng biện pháp quyến rũ Cố Thiên Tuấn mà!
Cạnh Điềm Điềm bước nhanh về phía giường, còn chưa đợi Tô Như Nguyệt ngạc nhiên khi nhận ra cô ta, cô ta đã nắm lấy tóc Tô Như Nguyệt, kéo ngược ra phía sau, tức giận mắng "Tô Tử Kỳ tìm cô tới phát điên, vậy mà cô còn có thể nhàn nhã quyến rũ đàn ông?"
Vừa nghe đến tên Tô Tử Kỳ, Tô Như Nguyệt liền không bận tâm tại sao Cảnh Điềm Điềm có mặt ở đây, liền hỏi "Tử Kỳ sao rồi? Anh ấy sống có tốt không?"
Cảnh Điềm Điềm nhìn bộ dạng kích động của Tô Như Nguyệt, nhếch khóe môi một cái, rồi trả lời "Sống không tốt một chút nào, tôi nghe nói hắn không đến trường, cũng không đến công ty, cả ngày nhốt mình ở trong căn nhà mới mua, không muốn gặp ai, ngày ngày chỉ biết uống rượu, luôn miệng gọi tên cô, gần như là phát điên rồi!"
Dù muốn Tô Như Nguyệt đau khổ, cô ta có thêm mắm dặm muối một chút, nhưng chuyện Tô Tử Kỳ tự nhốt mình cả ngày là thật, cô ta đâu có nói dối đâu?
Tô Như Nguyệt nghe thế, nước mắt lập tức rơi ra, nắm lấy tay Cảnh Điềm Điềm đang nắm tóc mình cắn mạnh, khiến Cảnh Điềm Điềm buông ra, la lên đau đớn, rồi cô dùng sức còn lại đẩy Cảnh Điềm Điềm ra, khiến Cảnh Điềm Điềm lùi mấy bước rồi ngã vào cái bàn gần đó.
Cảnh Điềm Điềm đứng dậy xoa lưng, nhìn thấy Tô Như Nguyệt đã chạy ra khỏi cánh cửa, liền hét "Tô Như Nguyệt, hôm nay mày chết chắc!" nói rồi chạy đuổi theo.
Tô Như Nguyệt thân thể không được khỏe, nên chạy được một chút đã bị Cảnh Điềm Điềm đuổi kịp, Cảnh Điềm Điềm đưa tay choàng qua cổ Tô Như Nguyệt siết mạnh "Anh mày đánh tao thì thôi đi, ngay cả mày cũng dám đánh tao? Hôm nay tao cho mày chết luôn, khỏi phải đi quyến rũ đàn ông!"
Tô Như Nguyệt bị Cảnh Điềm Điềm siết cổ, gương mặt tái nhợt giờ chuyển sang đỏ, nhường như không thể thở nữa, cô không thể chết được, cô còn phải gặp lại Tô Tử Kỳ, nhưng hôm nay Cảnh Điềm Điềm không chết, thì cô sẽ chết, nghĩ như thế, cô liền thúc mạnh khuỷu tay vào bụng Cảnh Điềm Điềm một cái, cô ta bị đau, lùi về sau mấy bước.
Tô Như Nguyệt thuận thế ép sát Cảnh Điềm Điềm lên một thân cây, bóp chặt cổ cô ta, tức giận "Tại sao lại không tha cho tôi? Tại sao các người luôn bám lấy tôi?" Tô Như Nguyệt hét lên "Tại sao?"
Cảnh Điềm Điềm giãy giụa hai tay, hai chân, hai chân đạp vào người Tô Như Nguyệt, Tô Như Nguyệt bị đau, mím chặt môi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng tay vẫn cố dùng sức bóp chặt cổ Cảnh Điềm Điềm, nhìn thấy Cảnh Điềm Điềm từ từ không còn động đậy, cô buông tay, Cảnh Điềm Điềm liền trượt người xuống, dựa vào thân cây.
Tô Như Nguyệt ngồi bệt xuống đất, nhìn bàn tay mình, cô giết người rồi? Thật sự giết người rồi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng chưa kịp đợi Tô Như Nguyệt hối hận, Cảnh Điềm Điềm đã mở mắt ra, vươn tay nắm lấy tóc cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô "Mày muốn giết tao ư?" Cảnh Điềm Điềm cười lạnh "Với sức lực mèo cào của mày hiện giờ mà muốn giết tao ư? Để tao cho mày xem.
.
thế nào mới giết được người khác!"
Vừa dứt lời, Cảnh Điềm Điềm liền nắm tóc Tô Như Nguyệt lôi lại gần thân cây, ra sức đập đầu Tô Như Nguyệt mạnh vào thân cây, từng cái, từng cái, cái sau mạnh hơn cái trước, chưa bao lâu đã thấy máu từ trước trán Tô Như Nguyệt chảy ra.
Tô Như Nguyệt biết mình bị Cảnh Điềm Điềm lừa thì không giãy giụa nữa, dù sao cô cũng không thể thoát được hai anh em họ, thay vì bị Cố Thiên Tuấn hành hạ nhốt cả đời, thì cứ như thế này đi, chết rồi cũng tốt.