Sau khi Cố Thiên Tuấn bế Tô Như Nguyệt vào nhà, Cảnh Điềm Điềm thất thần trong giây lát cũng chạy vô theo, cô ta nhìn thấy Cố Thiên Tuấn sắp bế Tô Như Nguyệt vào phòng ngủ, thì chạy nhanh lại kéo vạt áo Cố Thiên Tuấn, gấp gáp nói "Anh, anh muốn đi đâu?"
"Đi đến nơi không có cô!" Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn tay Cảnh Điềm Điềm đang nắm áo mình "Buông tay!"
Cảnh Điềm Điềm cảm nhận được Cố Thiên Tuấn thật sự tức giận, thì cũng buông tay, theo Cố Thiên Tuấn vào phòng ngủ, nhìn hắn nhẹ nhàng đặt Tô Như Nguyệt xuống giường, sự tức giận trong lòng dâng lên, nhưng giả vờ nghẹn ngào nói "Anh, cha mẹ em không có ở đây, em chỉ có anh thôi, anh đừng bỏ em, em sai rồi!"
Cố Thiên Tuấn ngồi xuống cạnh Tô Như Nguyệt, liếc mắt nhìn Cảnh Điềm Điềm cười khẩy "Phải, cô sai rồi, tôi dạy không nổi cô, quay về để ba mẹ cô dạy đi!"
Cảnh Điềm Điềm nước mắt lã chã, vội nắm tay Cố Thiên Tuấn lắc đầu lia lịa "Anh, đừng đuổi em đi, em không muốn xa anh đâu!" Rồi nói như khẳng định "Em sẽ không nói gì với Tô Như Nguyệt nữa đâu, anh tin em đi!"
Cố Thiên Tuấn trầm mặc, rồi đột nhiên hạ giọng "Điềm Điềm, em nghĩ anh có thể tin em được nữa không?"
"Anh Thiên Tuấn, lần này anh nhất định phải tin em!"
"Được, anh tin em!"
Cảnh Điềm Điềm lau nước mắt, ngạc nhiên nói "Thật sao?"
Cố Thiên Tuấn gật đầu "Nhưng em phải làm được một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Sang Anh đi, một năm không được gặp anh!"
Cảnh Điềm Điềm lắc đầu "Không được, em muốn ở bên cạnh anh, ngày nào cũng được gặp anh!"
Cố Thiên Tuấn đột nhiên lạnh giọng "Một là em sang Anh, một năm sau có thể quay về gặp anh, hai là anh ra nước ngoài, cả đời không gặp lại em!" Nói rồi không nhìn Cảnh Điềm Điềm nữa.
Cảnh Điềm Điềm đứng yên một chỗ, rồi đột nhiên cô ta cười chua xót "Nói đến cùng, anh vẫn là không tin em, anh chỉ muốn đuổi em đi, để có thể tẩy não Tô Như Nguyệt mà thôi!" cô ta cúi đầu, nước mắt rơi ra "Được, em đi, chỉ cần điều anh muốn, em sẽ làm!" Nói rồi quay người bỏ ra ngoài.
Cố Thiên Tuấn nhìn theo bóng lưng Cảnh Điềm Điềm hồi lâu, đến khi bóng dáng Cảnh Điềm Điềm khuất sau cánh cửa, Cố Thiên Tuấn vẫn nhìn theo, đột nhiên Tô Như Nguyệt rên lên một tiếng, kéo hắn về thực tại.
Cố Thiên Tuấn quay lại nhìn Tô Như Nguyệt, thấy cô từ từ mở mắt, nhìn hắn chằm chằm, hắn khẽ giật mình một cái, chẳng lẽ cô nhớ lại rồi?
"Em không sao chứ?" Cố Thiên Tuấn hỏi.
Tô Như Nguyệt không trả lời, chống tay ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Cố Thiên Tuấn hỏi "Những gì Điềm Điềm nói có phải thật không? Lúc trước anh ghét em lắm sao?"
Cố Thiên Tuấn thở phào một cái, rồi cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi sang chuyện khác "Từ lúc em tỉnh lại, anh đối xử có tốt với em không?"
Tô Như Nguyệt gật đầu!
Cố Thiên Tuấn mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô "Không cần biết quá khứ, chỉ cần biết hiện tại anh tốt với em thôi, được không?"
Tô Như Nguyệt gật đầu, rồi đột nhiên lên tiếng "Vậy còn chuyện anh xem em là thế thân cho Dương Lâm Tình gì đó thì sao?"
Cố Thiên Tuấn bật cười "Thế thân?" nói rồi đưa tay xoa xoa mặt cô, trầm mặc quan sát mặt cô một lượt, nói tiếp "Khuôn mặt em chẳng giống cô ấy gì cả, ngay cả tính cách cũng không giống, thì sao xem là thế thân?"
Đột nhiên Tô Như Nguyệt nhào tới, hai tay quàng qua cổ Cố Thiên Tuấn ôm lấy cổ hắn, cô cọ cọ mặt cô vào mặt hắn vài cái, rồi nhìn hắn nghiêm túc hỏi "Vậy em đẹp hơn, hay cô ấy đẹp hơn?"
Cố Thiên Tuấn bị Tô Như Nguyệt tập kích, nhất thời ngẩn ra, không phải cô chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn, trước đây khi cô còn thích hắn, luôn bám dính lấy hắn, thiếu điều chỉ còn một bước leo lên giường hắn nữa thôi, nhưng lúc đó hắn chỉ cảm thấy chán ghét, vậy mà bây giờ chỉ một chút đụng chạm của cô, lại khiến lòng hắn có một cảm giác khó tả tới như vậy?
Hắn điên rồi sao?
"Anh, nói đi chứ?" Tô Như Nguyệt nũng nịu.
"Em.
.
em đẹp hơn!"
Tô Như Nguyệt liếc Cố Thiên Tuấn "Sao lại nói lắp? Anh nói không thật lòng!" Nói rồi buông hắn ra, tỏa vẻ giận dỗi, quay mặt sang chỗ khác.
Cố Thiên Tuấn bật cười, quay mặt cô lại, nhẹ giọng "Anh nói thật, em đẹp hơn, đừng giận!"
Tô Như Nguyệt mỉm cười xua tay "Được rồi, không giận nữa!"
Đột nhiên Cố Thiên Tuấn nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói "Chúng ta ra nước ngoài nha?"
"Tại sao? Em thấy ở đây rất tốt mà!"
"Nhưng anh thấy không tốt, anh không thích ở đây, em đi cùng anh được không?"
Tô Như Nguyệt trầm mặc hồi lâu, rồi gật đầu!
(•)
1 tuần sau
Long Roy nhìn Tô Tử Kỳ đang ung dung ngồi xem tài liệu ở bàn làm việc, lớn giọng nói "Anh Tử Kỳ, theo như em biết, Cố Thiên Tuấn đã đặt hai vé máy bay đi nước ngoài, từ một tuần trước rồi, và bắt đầu từ một tuần trước em cũng không thấy Cảnh Điềm Điềm đến trường, chắc cùng Cố Thiên Tuấn đi luôn rồi, anh để cô ta đi như vậy sao? Em vẫn không tin cô ta một chút nào cả!"
Tô Tử Kỳ vẫn không ngẩng lên nhìn Long Roy, lạnh nhạt nói "Cậu chạy đến công ty tôi ngồi nữa ngày, chỉ là muốn nói chuyện này thôi à?"
"Cái gì chỉ là chứ? Em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đó, em cứ cảm thấy Cảnh Điềm Điềm liên quan tới chuyện Tiểu Nguyệt Nguyệt!"
Tô Tử Kỳ dai dai trán "Cậu đừng nhắc tới vấn đề này nữa được không?"
Long Roy định nói, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tô Tử Kỳ nên thôi, Tiểu Nguyệt Nguyệt mất tích, suy cho cùng người đau lòng nhất vẫn là Tô Tử Kỳ mà thôi.
Từ ngày Cảnh Điềm Điềm rời khỏi nhà Tô Tử Kỳ, tuy Tô Tử Kỳ không nhắc đến Tô Như Nguyệt nữa, nhưng mọi người đều hiểu, hắn đau lòng như thế nào, vì khi làm việc xong, hắn luôn uống say tới mức không nhớ gì cả.
Chỉ mới một tuần trôi qua, mà người Tô Tử Kỳ đã tiều tụy thấy rõ, dù bác sĩ Mạc có khuyên ngăn cở nào, Tô Tử Kỳ vẫn không nghe, Long Roy thở dài "Được rồi, em về đây!" ngập ngừng một lát nói tiếp "Anh uống rượu ít thôi!"