Quả nhiên như Chu Tâm Ly dự đoán, ngày hôm sau mặt cô tràn lan trên mặt báo, nhưng tràn lan trên mặt báo thì thôi đi, tên viết báo còn tặng cho cô cái đề tài không thể nào gây sốc hơn "Cô gái xinh đẹp còn liêm sỉ hiếm thấy, lại từ chối Tô Tử Kỳ giữa chốn đông người!"
Cái quái gì đây?
Báo lá cải à?
Cái đề tài như vậy mà cũng dám viết?
Nhưng mà hắn tên Tô Tử Kỳ à?
Cái tên này hình như nghe rất quen?
Nhưng bây giờ cô không quan tâm là có quen hay không, hắn là người khiến cô bị lên báo, vẫn là đáng giận!
Chu Tâm Ly gần như vò nát cuốn báo, rồi vứt xuống sàn nhà, tức đến mặt cũng đỏ lên, Âu Gia Linh ngồi bên cạnh thấy thế, vẻ mặt hối lỗi "Xin lỗi mà, mình cũng không biết một tên có khuôn mặt đẹp như vậy, mà cũng là tên biến thái!"
Âu Gia Hành cầm ly cafe lên uống một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn, giọng nghiêm khắc nói với Âu Gia Linh ngồi đối diện "Tiểu Linh, không được nói Tô Tử Kỳ như vậy, ba hợp tác với cậu ấy nhiều năm, chưa từng thấy cậu ấy như vậy bao giờ!"
Âu Gia Linh cười khẩy "Đàn ông ai qua được ải mỹ nhân hả ba? Thấy mỹ nhân thì bản chất nó trỗi dậy thôi!"
"Vậy con xấu lắm à? Sao ba thấy con lại ngồi cùng, cậu ấy có thèm nhìn con đâu, ba còn định tác hợp cho hai đứa!"
Âu Gia Linh nhăn nhó giọng kéo dài "Ba.
.
"
Âu Gia Hành không thèm để ý Âu Gia Linh, nhìn Chu Tâm Ly chậm rãi nói "Con rất giống em gái Tô Tử Kỳ!"
Thấy Chu Tâm Ly ngạc nhiên nhìn ông, ông nói tiếp "Tô Tử Kỳ còn một cô em gái, tên Tô Như Nguyệt, nhưng ít khi xuất hiện trước truyền thông, có lần chú đến công ty vô tình gặp được, lúc trước tình cảm anh em họ không được tốt, có một khoản thời gian Tô Tử Kỳ không cho em gái đến công ty, nhưng sau này lại rất thương cô em gái này, có lần cậu ấy còn đánh nhau với khách hàng, vì tên khách hàng sỉ nhục em gái cậu ấy!"
"Vậy em gái hắn đâu?" Âu Gia Linh hỏi.
"Nghe nói là mất tích rồi!"
"Cái gì mà nghe nói chứ? Ba hợp tác với hắn nhiều năm như vậy, mà không biết được tin tức chắc chắn sao?"
Âu Gia Hành liếc Âu Gia Linh "Vì là đối tác nhiều năm, nên ba mới biết được chút tin tức này đó, còn không thì chẳng có để con nghe đâu!"
Âu Gia Linh còn chưa kịp nói, Chu Tâm Ly nãy giờ im lặng, cũng lên tiếng "Anh ta gọi con là Nguyệt Nguyệt!"
Âu Gia Hành gật đầu "Vậy là đúng rồi, có lẽ cậu ấy nghĩ con là cô em gái mất tích của cậu ấy, nên mới hành động như vậy!"
Chu Tâm Ly trầm mặc, đột nhiên nhớ lại giọng nói của hắn lúc đó, hình như không giống giả lắm, nghe còn có chút đau lòng, cô có thể cảm nhận được hắn ôm chặt lấy cô, như sợ cô chạy mất vậy, nếu sự thật như Âu Gia Hành nói, có lẽ hắn phải thương cô em gái đó lắm.
Âu Gia Linh đột nhiên nhìn chăm chú Âu Gia Hành, nữa đùa, nữa thật nói "Ba, hình như ba rất thiên vị Tô Tử Kỳ thì phải?" Rồi cười cười nói tiếp "Con người ba trọng sỉ diện như vậy, vậy mà hôm qua Tô Tử Kỳ gần như phá hủy buổi tiệc đó, mà ba không tức giận?"
Âu Gia Hành liếc xéo cô, lạnh nhạt cô "Chẳng phải vì ba muốn chọn cậu ấy làm con rể à?" Rồi ông thở dài "Nhưng ai biết con lại thiếu sức hút như vậy?"
Âu Gia Linh nghe thế, nhảy dựng lên "Thiếu sức hút cũng là con ba!"
Âu Gia Hành bật cười, đột nhiên điện thoại ông reo lên, ông bắt máy, nói vài ba câu đại loại như "Được, tôi biết rồi!" Rồi tắt máy.
Ông đứng lên, sửa lại bộ âu phục trên người, rồi nói "Ba đến công ty đây!" Lúc đi ngang qua sofa, ông đưa tay xoa đầu Âu Gia Linh, nhẹ giọng "Cho con đi du học nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi tính tình chút nào, thật hết cách!" Nói rồi ông bỏ đi.
Âu Gia Linh quay người lại nhìn bóng lưng của ông, người ngoài không biết, đều nói ông nghiêm khắc với cô, muốn cô biết nhiều thứ, nên mới cho cô đi nước ngoài, học thật nhiều để không mất mặt ông.
Nhưng thật ra không phải vậy, vì mẹ cô ngoại tình, nên hai người đã ly hôn khi cô còn nhỏ, cô ở lại với ba, còn mẹ thì sang Pháp với người đàn ông đó, từ khi mẹ cô sang Pháp, tính tình cô liền trở nên ngang bướng, đi học luôn gây chuyện trong trường, ở nhà thì lầm lì ít nói, ba cô dù có chiều cô như thế nào, cô vẫn không vui, ba cô thấy cô như thế, nghĩ cô muốn ở cùng mẹ, nên mới để cô sang Pháp.
Nhưng sự thật là vậy, lúc nhỏ cô thích mẹ hơn, nhưng khi qua Pháp cô mới biết, mẹ không còn là mẹ nữa, vì trong tim mẹ, người đàn ông kia quan trọng hơn, người mà mẹ nghĩ đến đầu tiên luôn là người đàn ông đó, chỉ có ba cô mới yêu thương cô nhất mà thôi, nhưng lại sợ ba phiền lòng, nên cô mới cố gắng ở lại Pháp học hành, cho đến bây giờ mới về.
"Cậu nói xem, Tô Tử Kỳ có phải là người xấu không?"
Đột nhiên giọng Chu Tâm Ly vang lên, khiến Âu Gia Linh hoàn hồn, cô quay sang bất giác lắc đầu "Ba mình coi trọng hắn như vậy, chắc không phải người xấu đâu!" Nói đến đây cô trầm mặc nhìn Chu Tâm Ly rồi đột nhiên thốt lên "A.
.
" đưa tay xoay mặt Chu Tâm Ly qua lại quan sát "Hèn chi khi nhìn thấy Tô Tử Kỳ, mình cảm thấy rất quen, giờ mới nhớ ra, gương mặt của hắn có nhiều nét rất giống cậu" Nói rồi đưa ngón trỏ chỉ vào mắt Chu Tâm Ly "Nhất là đôi mắt phượng này, rất giống nhau!"
Chu Tâm Ly bất giác đưa tay lên mắt sờ sờ "Rất giống sao?"
Không biết Âu Gia Linh nghĩ gì, không trả lời câu hỏi của cô, còn đưa hai tay lên vai cô lắc nhẹ, nghiêm túc nói "A Ly, có khi nào cậu là em gái Tô Tử Kỳ không?"
Chu Tâm Ly ngẩn ra một lúc lâu, rồi lắc đầu mạnh "Không thể nào, Thiên Tuấn nói mình tên Chu Tâm Ly mà?"
Âu Gia Linh bực bội cốc đầu cô một cái "Hắn nói thì cậu tin sao? Lỡ đâu hắn thấy cậu đẹp, nên mới nói dối chiếm làm của riêng thì sao? Dù sao cậu cũng không nhớ được chuyện trước đây, cái gì cũng do hắn nói, hắn lại không cho cậu rời khỏi nước Pháp còn gì?"
Chu Tâm Ly lại lắc đầu "Không đâu, Thiên Tuấn tốt với mình lắm, sẽ không gạt mình!"
Âu Gia Linh bực bội "Đâu phải tốt với cậu thì sẽ không gạt cậu, ngày xưa mẹ mình cũng tốt với ba mình, kết quả vẫn ngoại tình đấy thôi!"
Cô và Chu Tâm Ly là bạn thân, nên chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, nên khi cô đem chuyện mẹ cô so sánh, không cảm thấy chỗ nào bất thường, đều bất thường chính là giọng nói lạnh lùng phía sau lưng cô "Âu Gia Linh, đừng khiêu khích giới hạn của tôi, đừng nghĩ tôi không dám đụng vào cô, chỉ là tôi nể mặt A Ly thôi!"
Âu Gia Linh giật mình quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông âu phục đen, dáng đứng thẳng tấp, lạnh lùng nhìn vào cô, ánh mắt hắn sắc bén, như muốn chém chết cô vậy?
Quản gia nhà cô vội vàng đi đến, mặt sợ hãi nhìn cô nói "Tiểu thư người này dẫn rất nhiều người đứng ở ngoài sảnh, rồi đột nhiên xông vào nhà, nói là bạn cô, tôi không cản được!"
Âu Gia Linh phất tay cho quản gia lui ra, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài sảnh, cô nhếch cao khóe môi, quay người kéo Chu Tâm Ly lại gần hơn, cô đưa tay qua ôm vai Chu Tâm Ly, cười chế giễu nói "Cố Thiên Tuấn ơi Cố Thiên Tuấn, tôi chỉ muốn đưa A Ly đi chơi thôi, anh có cần dẫn theo nhiều người đến nhà tôi, như đi đánh ghen thế không?"
Rồi làm bộ thảng thốt, nói "A.
.
nếu như anh nghĩ A Ly đi theo tôi mà bỏ anh, anh muốn đánh ghen, thì tôi cũng không ngại đâu" rồi hất mặt cao lên "Nào, đánh đi!"
Chu Tâm Ly thấy gân xanh trên trán Cố Thiên Tuấn, dường như hắn rất tức giận, cô kéo tay Âu Gia Linh ra khỏi vai mình, trách mắng "Tiểu Linh, đừng đùa nữa!" Rồi ngẩng lên nhìn Cố Thiên Tuấn "Xin lỗi, đi mà không nói với anh, đừng giận!"
Cố Thiên Tuấn vừa nghe thấy giọng nói cô, bình tĩnh lại đôi chút, đi đến ngồi vào sofa đối diện, kiềm chế tức giận, vẫy cô "A Ly, sang đây!"
Âu Gia Linh bĩu môi, lẩm bẩm "Có khác gì trai bao mời gọi khách hàng không?"
Chính là kiểu "Em gái, đi không?" Đương nhiên bốn chữ cuối, cô chỉ nghĩ trong lòng.
Khi Chu Tâm Ly sang ngồi với Cố Thiên Tuấn, hắn đem cuốn báo vứt lên mặt bàn, khiến nó kêu một tiếng 'bịch' rồi lạnh lùng hỏi "Chuyện này là sao?"
Chu Tâm Ly mím môi "Một lời khó nói hết!"
Cố Thiên Tuấn tức giận "Khó nói cũng phải nói!"
Đột nhiên cô mất tích, hắn thật sự rất lo lắng, tìm kiếm cô khắp nơi, nếu không thấy mặt cô trên báo, cũng không biết cô về nước rồi, nhưng nhìn người cùng cô lên báo, tay hắn gần như run rẩy, cô vừa về nước, lại gặp Tô Tử Kỳ?
Hắn cho người điều tra mới biết cô về cùng Âu Gia Linh, và biết được nhà cô ta, liền đến đây, hắn thật sự sợ, sợ chỉ cần chậm một chút thôi, cô sẽ nhớ lại, nhưng nhìn thấy cô không có gì khác lạ, hắn mới thở phào.
Nhưng cô trước đây chưa từng cự tuyệt hắn bất kì yêu câu nào, cô đều đáp ứng, vậy mà bây giờ cô nói 'một lời khó nói hết' đây là không muốn giải thích với hắn, hay cô nhớ được gì rồi?
Âu Gia Linh đột nhiên lớn tiếng nói "Anh hung dữ với A Ly như vậy làm gì?"
Cố Thiên Tuấn lạnh lùng nhìn Âu Gia Linh "Chuyện của chúng tôi không cần người ngoài như cô xen vào!"
Âu Gia Linh cũng lạnh lùng nhìn lại hắn "A Ly là bạn tôi, tôi cứ muốn xen vào đó, anh làm gì được tôi?"
Cố Thiên Tuấn nghiến răng "Được, vậy A Ly không nói, cô nói đi!" Nghiêm túc nói tiếp "Nếu như không nói sự thật, nói sẽ đưa A Ly về Pháp, mãi mãi không quay lại đây nữa!" Hắn cảm thấy để cô chơi cùng với Âu Gia Linh này, là một việc sai trái nhất.
Âu Gia Linh đập bàn "A Ly không phải con rối của anh!"
Cố Thiên Tuấn lạnh giọng "Nói!"
Âu Gia Linh tức giận "Không có gì để nói hết, chỉ là Tô Tử Kỳ nhận nhầm A Ly là em gái hắn" Ánh mắt sắc bén nhìn hắn, nữa đùa, nữa thật nói tiếp "Nhưng nhìn A Ly rất giống Tô Tử Kỳ, có khi nào A Ly thật sự.
.
"
"Câm miệng!" Âu Gia Linh còn chưa nói xong, Cố Thiên Tuấn đã lạnh lùng cắt lời cô, hắn quay sang nắm tay Chu Tâm Ly kéo lên "Theo anh về Pháp!"
Cố Thiên Tuấn nắm rất chặt, khiến Chu Tâm Ly bị đau, cô nhíu mày "Thiên Tuấn, đau!"
Cố Thiên Tuấn thấy thế, buông tay ra, nhìn Chu Tâm Ly, nhẹ giọng "A Ly, ngoan nào, chúng ta về Pháp nha!"
Hắn tưởng cô sẽ như mọi lần, chỉ cần hắn dịu dàng cô sẽ nghe lời hắn, nào ngờ cô lắc đầu "Em cảm thấy ở đây rất tốt, có khi ở đây em sẽ nhớ lại chuyện trước đây cũng nên!"
Cố Thiên Tuấn nghe thế, mới bình tĩnh lại tức giận, lớn tiếng nói "Không được, cái gì anh cũng nghe em, riêng việc này là không được, mau cùng anh về Pháp!" Nói rồi lại nắm mạnh tay cô kéo đi.
Chu Tâm Ly nhíu mày, hắn rất ít khi tức giận với cô, tức giận đến mức làm cô đau thế này, thì chính là lần đầu cô nhìn thấy, nhưng quả thật cô không muốn về Pháp, tuy lúc cô và hắn ở Pháp, hai người sống rất vui vẻ, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không vui.
Nhưng khi cô về đây, tâm trạng liền rất thoải mái, có gì đó rất quen thuộc, cô thật sự muốn ở lại, dù thường ngày cô luôn nghe theo hắn, nhưng lần này sẽ không "Em không muốn về!" Cô giựt mạnh tay ra.
Thấy bàn tay Chu Tâm Ly thoát ra khỏi tay mình, Cố Thiên Tuấn càng tức giận, muốn nắm lại tay cô một lần nữa, thì đã bị Âu Gia Linh chặn chính giữa hai người, hắn lạnh giọng "Tránh ra!"
Âu Gia Linh không tránh, lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói "Cố Thiên Tuấn, tôi không biết anh dùng cách gì để yêu A Ly, nhưng cách yêu này của anh, rất đáng sợ anh có biết không? Anh chỉ muốn A Ly làm theo ý anh, anh cưng chiều cậu ấy, yêu thương, bảo vệ cậu ấy, khiến cậu ấy như một nàng công chúa, cậu ấy muốn học gì anh cũng không cho, vì anh cảm thấy, chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh anh, thì không cần học thứ gì cả!" Ngừng một lát, cô nói tiếp "Cố Thiên Tuấn, anh đã bao giờ hỏi A Ly, cậu ấy có thích như vậy hay không?"
Cố Thiên Tuấn trầm mặc, nhìn ra phía sau lưng Âu Gia Linh, thấy vành mắt Chu Tâm Ly đỏ hoe, gần như sắp khóc, hắn bối rối, hắn chỉ nghĩ muốn tốt cho cô, hắn cảm thấy trước đây cô không được yêu thương, bảo vệ, nên muốn bù đắp cho cô, nhưng không nghĩ làm như thế cô sẽ không thích.
Cố Thiên Tuấn bước đến trước mặt Chu Tâm Ly, lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ giọng "Em muốn ở lại đây lắm sao?"
Chu Tâm Ly gật đầu!
Cố Thiên Tuấn thở dài một cái, dang tay ôm cô vào lòng, vỗ vỗ đầu cô "Được rồi, em muốn thế nào, thì như thế đó đi!"