Em Gái Là Phản Diện FULL


Cố Thiên Tuấn muốn đưa Chu Tâm Ly về nhà hắn, nhưng bị Âu Gia Linh giữ lại, còn đuổi Cố Thiên Tuấn về trước, nói rằng hai ba ngày sau cô ấy sẽ đem trả Chu Tâm Ly nguyên vẹn trở về, đương nhiên Cố Thiên Tuấn không đồng ý.

Cố Thiên Tuấn cảm thấy nếu để Chu Tâm Ly ở riêng với Âu Gia Linh, sẽ bị cô ấy dạy hư, Âu Gia Linh vẫn là không đáng tin, nên muốn dẫn Chu Tâm Ly về, nhưng Chu Tâm Ly lại muốn ở chơi với Âu Gia Linh vài ngày, nên hắn đành mặt dày ở lại Âu gia cùng với cô.

Âu Gia Linh không đuổi được Cố Thiên Tuấn, bực bội kêu người làm dọn dẹp phòng cho hắn ở, mỉa mai nói "Mặt Cố thiếu gia còn dày hơn bức tường nhà tôi!"
Cố Thiên Tuấn nghe thế đương nhiên đen mặt, nhưng còn chưa kịp nói gì, Âu Gia Linh đã kéo tay Chu Tâm Ly đi về hướng phòng bếp, tươi cười nói "Cùng mình đi nấu đồ ăn đi, ba mình nói tối nay nhà sẽ có khách đấy!"
Cố Thiên Tuấn lần này không nhịn được nữa, mà thật sự tức giận, hắn đập tay xuống bàn một cái bốp, lớn tiếng nói "Mẹ kiếp, nhà cô không có người làm à? Sao lại bắt A Ly nấu?"
Âu Gia Linh trừng mắt, lớn tiếng mắng "Con mẹ nó, anh chửi ai đấy? Đây là nhà tôi, nếu thấy chướng mắt thì mời anh về!"
Cố Thiên Tuấn cười mỉa mai "Nghe nói Âu Gia Hành nghiêm khắc, cũng chỉ dạy con được như thế này thôi sao?"
Nhà hắn cũng không phải tập đoàn nhỏ, hắn biết Âu Gia Hành cũng là bình thường, huống hồ Âu Gia Linh lại chơi chung với cô, nên hắn phải càng điều tra rõ hơn.

Âu Gia Linh cười lạnh, mỉa mai "Nghe nói Cố Tông Sơ sắp giao tập đoàn cho Cố thiếu gia đây, nhưng với miệng mồm đanh đá như thế, chỉ sợ sẽ khiến công ty phá sản nhanh thôi" Nói rồi chậc lưỡi lắc đầu "Nhìn xem, dáng vẻ có giống mấy bà bán rau ngoài chợ không chứ?" Nói xong liền đưa tay che miệng cười lớn.

Gân xanh trên trán Cố Thiên Tuấn giật giật, tức giận nói không nên lời "Cô.

.

cô.

.

"
Chu Tâm Ly thấy tình hình không ổn, liền nắm tay Âu Gia Linh kéo đi "Đi thôi, đi thôi, không phải cậu nói muốn đi nấu đồ ăn sao?"
Vào tới trong phòng bếp, Chu Tâm Ly thở dài một cái, nhìn Âu Gia Linh trách mắng "Cậu đó, sao cứ gây chuyện với Thiên Tuấn vài thế, ở Pháp đã thế, về đây còn hơn thế!"
Âu Gia Linh nhún vai "Mình chỉ là chướng mắt anh ta!" Thấy Chu Tâm Ly muốn phản bác, cô ấy xua tay "Thôi, thôi, cậu đừng có nói cái gì mà.

.

anh ấy rất tốt với cậu thế này, thế nọ nữa, mình không thích cách anh ta đối xử với cậu, mình cảm thấy giống con rối hơn là người yêu!"
Chu Tâm Ly biết Cố Thiên Tuấn quá ràng buộc cô, hắn luôn muốn cô nằm trong vòng kiểm soát của hắn, đôi lúc cô cũng khó chịu lắm, nhưng hắn lại nói với cô "Anh chỉ muốn bảo vệ em!" nên cô còn nói gì được nữa đây?
Chu Tâm Ly thở dài một cái "Ngoài việc đó ra, thì anh ấy đối với mình rất tốt!"
Âu Gia Linh cũng thở dài một cái "Được rồi, hắn không tổn thương cậu là được rồi!"
Cố Thiên Tuấn ngồi ngoài phòng khách vừa uống trà, vừa đọc báo, thấy cô vào lâu chưa thấy ra, đôi lúc nhìn vào hướng phòng bếp, muốn vào xem sao, nhưng không muốn cãi nhau với Âu Gia Linh nữa nên thôi, ngồi được một lúc nữa, hắn đứng dậy giải tán đám vệ sĩ ngoài sảnh Âu gia, rồi quay về phòng khách.

Không biết hắn ngồi bao lâu, đột nhiên nghe tiếng xe, lúc hắn liếc mắt nhìn, thì thấy người làm chạy ra mở cửa, hình như có ai đến, hắn lại liếc mắt nhìn sắc trời, lúc này mới giật mình để ý, thì ra sắc trời đã dần dần tối rồi, hắn ngồi đây chờ bao lâu rồi, còn cô ở trong đó bao lâu rồi?
Lúc này hắn mặc kệ có cãi nhau với Âu Gia Linh hay không, cũng phải vào xem Chu Tâm Ly, thường ngày hắn không cho cô động tay chân, không biết cô có nấu được đồ ăn hay không? Chắc nấu không được mới chưa thấy ra chứ gì? Hắn đã nói rồi, chơi cùng Âu Gia Linh chẳng có cái gì tốt.

Cố Thiên Tuấn ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc lâu, định đứng dậy đi vào phòng bếp, thì đột nhiên một bóng đen từ đâu chạy đến, đấm thẳng vào mặt hắn, khiến hắn ngã một bên qua sofa, hắn chưa kịp định hình người đến là ai, thì người đó đã trèo lên người hắn, ra sức đấm tới tấp vào mặt hắn.

Cố Thiên Tuấn cảm thấy máu tanh trong miệng trào ra, thì người đó mới dừng lại, người đó xách cổ áo hắn lên, nghiến răng nói "Con mẹ nó, thật sự là mày?"
Cố Thiên Tuấn lúc này mới nhìn người trước mặt, trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên cười lớn "Phải, là tao thì sao?" Nói rồi càng cười lớn, cười được một lúc lâu, hắn nhếch cao khóe môi "Tô Tử Kỳ, Cảm giác mất người mình yêu như thế nào?" Miệng Cố Thiên Tuấn dính đầy máu, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích, vẻ mặt hắn hiện giờ chẳng khác người điên là mấy.

Tô Tử Kỳ chưa từng nghĩ, sự việc của Dương Lâm Tình lại kích động Cố Thiên Tuấn thành ra như thế này, vừa nhìn thấy cô, hắn đã cho người điều tra, nhưng mọi chuyện quá gấp rút, chỉ điều tra biết được, cô sống ở Pháp với một người đàn ông, hắn có chút nghi ngờ, nên điện thoại cho Âu Gia Hành muốn kiếm chút thông tin, vì biết cô khá thân với Âu Gia Linh, quả nhiên Âu Gia Hành nói, đúng là cô sống với một người đàn ông, người đó là vị hôn phu của cô, tên là Cố Thiên Tuấn.

Lúc này hắn và Long Roy còn không dám tin, và biết cô đang ở Âu gia, hắn liền cùng Âu Gia Hành và Long Roy đến đây, muốn làm rõ mọi chuyện, nào ngờ vừa vào hắn đã thấy Cố Thiên Tuấn ngẩn người suy nghĩ gì đó, hắn liền biết, mọi chuyện đều do Cố Thiên Tuấn sắp xếp.

Không biết bằng cách nào, Cố Thiên Tuấn dụ Cảnh Điềm Điềm đi nước ngoài, rồi hắn mua hai vé, để mọi người điều nghĩ hắn đi nước ngoài cùng Cảnh Điềm Điềm, nên không nghi ngờ hắn, hắn làm quá hoàn hảo, đến cả Tô Tử Kỳ cũng bị qua mặt, mà bỏ lỡ cô.

Tô Tử Kỳ tức giận đấm Cố Thiên Tuấn một cái nữa "Cảm giác như thế nào sao?" Hắn cười lạnh "Rất đau khổ, cho nên hôm nay tao sẽ đánh chết mày!" Nói rồi hắn tiếp tục vung nắm đấm đánh vào mặt Cố Thiên Tuấn.

Âu Gia Hành thấy thế, định đến can ngăn, nhưng đã bị Long Roy chặn lại, lạnh giọng "Để anh Tử Kỳ trút giận đi, hạng người tiểu nhân như hắn, đáng bị vậy!"
Tô Tử Kỳ giơ lên, định đánh cho Cố Thiên Tuấn thêm một đấm nữa, thì một giọng hét vừa hoảng hốt, vừa tức giận vang lên "Anh làm cái gì vậy hả?"
Chu Tâm Ly nghe tiếng động, nên cùng Âu Gia Linh từ phòng bếp chạy ra, liền thấy Cố Thiên Tuấn bị Tô Tử Kỳ đánh đến mức máu me bê bết, cô tức giận chạy lại, đẩy mạnh Tô Tử Kỳ ra, đỡ Cố Thiên Tuấn ngồi dậy, nước mắt liền rơi, tay cô run run, dường như sợ hắn đau, đưa lên lau máu trên miệng hắn, lo lắng hỏi "Anh có sao không? Có đau không?"
Cố Thiên Tuấn lắc đầu "Anh không sao!" rồi thầm cười trong lòng, hắn không đánh trả, chính là muốn cô nhìn thấy cảnh này.

Tô Tử Kỳ thấy cô khóc, chợt đau lòng, đưa tay đến mặt cô, muốn lau nước mắt cho cô, câu "đừng khóc" còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị cô lạnh lùng hất tay hắn ra, tức giận nhìn hắn chất vấn "Sao lại đánh anh ấy? Anh có quyền gì mà đánh anh ấy?"
Tay hắn bị cô hất ra, cứng đờ rồi buông thỏng xuống, đưa mắt nhìn cô "Nguyệt Nguyệt.

.

"
Cô cắt ngang lời hắn "Tôi không phải Nguyệt Nguyệt của anh!" Rồi lạnh lùng nhìn hắn, nói tiếp "Cho nên, nếu anh nghĩ em gái anh mất tích là do Thiên Tuấn, mà đánh anh ấy như thế, thì hy vọng anh xin lỗi một tiếng!"
Long Roy nghe thế tức giận, mắng "Tô Như Nguyệt, em bị ngu à?" Rồi tay chỉ vào Cố Thiên Tuấn "Lại bênh vực tên tiểu nhân này?"
Âu Gia Linh đột nhiên chạy đến bịt miệng Long Roy, nói "Đôi lúc cậu ấy cũng ngu thật, nhưng không cần nói ra vậy đâu!"
Tô Tử Kỳ làm gì còn nghe được tiếng người khác nữa, hắn chỉ còn nghe lời cô nói với hắn "Hy vọng anh xin lỗi một tiếng!"
Cô lại muốn hắn xin lỗi Cố Thiên Tuấn sao?
Muốn hắn xin lỗi người đã đem cô rời khỏi hắn, để một năm này, mỗi đêm hắn đều đau lòng đến mức ngủ không ngon, cả ngày lẫn đêm đều nhớ đến cô, chỉ muốn một lần nghe giọng nói ngọt ngào của cô, gọi hắn một tiếng "Anh hai!"
Vậy mà giờ cô đang ở trước mặt hắn, gần đến như vậy, hắn lại không thể chạm tay tới, mà cô lại dùng giọng tức giận, bắt hắn xin lỗi người đàn ông khác, bảo vệ người đàn ông khác trước mặt hắn?
Thật nực cười!
Tô Tử Kỳ đột nhiên đứng dậy, bật cười thành tiếng, đưa mắt nhìn cô, ánh mắt có chút đau lòng, nhưng giọng nói lại mỉa mai "Giỏi lắm Tô Như Nguyệt, người có thể dùng lời nói khiến tôi đau như vậy, đời này chỉ có em thôi, em thật giỏi!" Dứt lời liền bỏ đi.

Chu Tâm Ly đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, bóng lưng đó có chút thê lương, khiến lòng cô có gì đó rất khó chịu?
Tại sao vậy?
Hắn đánh Cố Thiên Tuấn như vậy, cô đáng lẽ nên ghét hắn mới đúng, tại sao lòng lại thấy khó chịu? Lúc nãy khi nhìn thấy nụ cười mỉa của hắn, cùng lời nói đó, tim còn không kiềm được mà nhói lên một cái?
Là cảm giác đau lòng sao?
Cô đâu phải Tô Như Nguyệt, cô đau lòng cái gì?
Long Roy đột nhiên hỏi cô "Chu Tâm Ly có phải không?"
Cô giật mình đưa mắt nhìn hắn, hắn cười lạnh "Tên này Cố Thiên Tuấn đặt cho em nghe hay đấy, nên hãy cố mà dùng đi!" Rồi nhếch khóe môi, chế giễu nói "Sau này cũng đừng nhớ lại nữa, vì nếu ký ức Tô Như Nguyệt quay về rồi, lại biết Chu Tâm Ly từng đối xử với anh Tử Kỳ như vậy, em ấy sẽ không tha thứ cho em đâu" Hắn gằn giọng "Chính em, không thể tha thứ cho chính mình!" Nói rồi cũng quay người bỏ đi.

Chu Tâm Ly ngẩn ngơ!
"Tô Như Nguyệt!"
"Tô Như Nguyệt!"
"Tô Như Nguyệt!"
Tô Như Nguyệt là ai?
Chu Tâm Ly ôm lấy đầu, hét lên "A.

.

đau quá, đầu đau quá!"
Cố Thiên Tuấn lo lắng ôm cô vào lòng "A Ly, em sao thế, đừng làm anh sợ!"
Chu Tâm Ly ngất xỉu trong lòng Cố Thiên Tuấn!
Cố Thiên Tuấn đặt Chu Tâm Ly nằm trên giường, hắn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt cô, Âu Gia Linh kêu hắn đi thoa thuốc cho vết thương bị đánh trước đi, nhưng hắn không chịu đi, cứ ngồi ở mép giường chăm chú nhìn cô, cô sẽ nhớ lại sao?
"A Ly!" Ngừng một chút, Âu Gia Linh ngờ vực hỏi "Là Tô Như Nguyệt có phải không?"
Cố Thiên Tuấn im lặng!
Âu Gia Linh thấy hắn như vậy, càng chắc chắn hơn, có chút tức giận nói "Tại sao anh lại lừa cậu ấy? Anh có biết như thế cũng có nghĩa, Tô Tử Kỳ là người thân duy nhất của cậu ấy không?" Vì cô nghe ba nói, cha mẹ của Tô Tử Kỳ mất khi hắn còn rất nhỏ.

Cố Thiên Tuấn đột nhiên lạnh lùng nói "Hắn ta không xứng!"
"Không xứng cũng không thể phủ nhận việc Tô Tử Kỳ là người thân duy nhất của A Ly!" Âu Gia Linh lạnh giọng "Anh làm như thế thật ích kỷ!"
Cố Thiên Tuấn cười lạnh "Ích kỷ sao?" Rồi đưa tay vén mấy sợi tóc trên trán Chu Tâm Ly ra sau tai, lạnh giọng "Hắn khiến người tôi yêu rời xa tôi, thì tôi cũng khiến người hắn yêu rời xa hắn!"
Âu Gia Linh trầm mặc một lúc lâu để hiểu lời hắn, khi hiểu ra cô sửng sốt rồi tức giận "Thì ra anh giữ A Ly bên mình không phải vì yêu cậu ấy, mà vì để trả thù sao?"
Cố Thiên Tuấn không trả lời, coi như thừa nhận!
Âu Gia Linh nghiến răng "Lúc nãy tôi thấy anh bị đánh, còn thấy chút thương xót, giờ nghĩ lại thấy đáng lắm!" Nói rồi tức giận quay người bỏ ra ngoài.

Cố Thiên Tuấn nhếch khóe môi!
Phải!
Đáng lắm!
Giữ được cô bên người, khiến Tô Tử Kỳ đau khổ, bị đánh một chút cũng đáng lắm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui