Hoa Anh nhìn Hạ Nguyệt nhíu mày mà lo sợ Hạ Nguyệt sẽ tức giận.
Mà chính Hạ Nguyệt cũng chẳng ngờ bản thân sẽ có ngày nghe Hoa Anh hỏi lời này.
Cô có chút đơ ra, mày cũng hơi nhíu lại, nhưng vẫn đối Hoa Anh đáp: "Trước kia em sẽ."
Nhưng thật chất người hay đi tập gym là Tỷ Tỷ cô, Hạ Dương.
Vì Hạ Dương có thế chất rất tốt, lúc nhỏ thì không sao, nhưng càn lớn, sức mạnh chị ấy càn khó có thể kiểm soát sức lực.
Nên khi đó đi tập Gym, cũng chỉ vì muốn kiểm soát tốt sức lực.
Nhớ đến Hạ Dương, Hạ Nguyệt có chút mệt mỏi nhắm mắt vì không muốn nghĩ đến Tỷ ấy.
Trái tim trong ngực cũng vô thức nhói lên một cái.
Từ ngày cô tỉnh lại, cô chỉ luôn để ý đến Hạ Dương, ngây cả cho lúc này đây, cô vẫn sẽ vì chị mà suy nghĩ.
Vì có lẽ chị là người có khả năng sống trong 3 người mà cô kính trọng và yêu mếm.
Nhưng sau chuyện ngày hôm qua, bản thân cô phát hiện mình đã ép mình quá giới hạn.
Nếu không, thì nên giải thích sao khi bản thân cùng Vương Ngữ Yên ngủ cùng nhau.
Tuy điều này không xấu, nhưng nếu lỡ việc hôm qua tái diễn, mà người bên cạnh giường không phải
Vương Ngữ Yên mà là kẻ thù thì phải làm sao.
Hạ Nguyệt không thể giải thích chuyện bản thân cùng Vương Ngữ Yên ngủ cùng nhau, nên cũng chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân đã làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi.
Có chết, cô vẫn không muốn thừa nhận bản thân đã vô thức dựa dẫn vào Vương Ngữ Yên.
Vì cô biết một khi dựa vào, sẽ rất khó đứng vững nếu không có họ.
Vì chuyện của mẹ cô, là hiện thực cô không thể tránh đó.
Hoa Anh nhìn thấy bộ dáng Hạ Nguyệt mệt mỏi mà đau lòng không thôi.
Đưa tay muốn chạm vào Hạ Nguyệt.
Bất chợt Hạ Nguyệt đứng bật dậy.
Hoa Anh hơi giật mình nhìn theo động tác Hạ Nguyệt, bàn tay cũng nhanh chóng thu lại, ánh mắt lại đầy nghi hoặc gọi: "Dương Dương?"
Hạ Nguyệt hơi đơ mặt ra một chút.
Rồi cô hơi hoảng hốt, đối với Hoa Anh đang ngơ ngác, để lại câu nói cho Hoa Anh rồi quay lưng, nhanh chóng rời đi: "Tỷ trông nhà giúp, em đến đón Tiểu Vương và
Tiểu Hạ."
Nghe vậy Hoa Anh giật mình trước biểu hiện vội vàng của Hạ Nguyệt, khi cô hoàn hồn lại nghe lời dặn của Hạ Nguyệt.
Hoa Anh hơi nhíu mày, vội lên tiếng: "Này! Chờ..."
Còn chưa nói hết câu, Hạ Nguyệt đã đóng cửa rời đi.
Hoa Anh nhìn ra cánh cửa bị đóng lại, cô không khỏi ngơ ngác tự mình lẩm bẩm: "Chỉ là đón mèo thôi mà, có cần gấp vậy không?"
Hạ Nguyệt bắt xe đến khu biệt thự.
Trên xe cô có chút ảo não vì mình đã quên lời hứa với hai chú mèo.
Nghĩ đến viễn tưởng phía sau, cô liền có chút ảo não.
Trước khi đóng máy bộ phim, Dì Lưu đã gọi đến cô.
Vì bà phải về quê mấy ngày, nên bà muốn báo cô trước một tiếng trước cho cô biết.
Tuy trong nhà vẫn còn 3 người Ca Ca Tỷ Tỷ, và của Ông Triệu, nhưng họ điều rất bận.
Ông Triệu lại rất mau quên.
Cho hai mèo ăn thì được, nhưng muốn dọn dẹp chỗ của chúng thì hơi khó với họ.
Biết rằng hai chú mèo cô sẽ không đói, nhưng chỉ sợ rằng, khi không có ai chăm sóc, người hai chú mèo sẽ chạy ra ngoài quậy phá.
Và điều đáng lo là có thể chúng sẽ quên đường về
Tuy cô khi đó đã gọi video với Tiểu Vương, và Tiểu Hạ.
Bản thân cũng đã nói rõ rằng sau khi cô đóng máy, sẽ tìm hai chú mèo, nên hy vọng chúng đừng quậy phá, và đừng chạy ra ngoài.
Mà Tiểu Vương và Tiểu Hạ như là nghe hiểu lời cô nói mà kêu lên Meo Meo hai tiếng như một lời đáp ứng.
Hạ Nguyệt nhanh chóng quay về biệt thự Hạ gia.
Hôm nay chỉ có Hà Lan ở nhà, cũng là chị dẫn cô lên phòng dành cho mèo.
Nhưng khi cả hai mở ra căn phòng, hai chú mèo đang vốn nên ở trong thì lại không nhìn thấy mèo đâu.
Chỉ có căn phòng với nhiều món đồ chơi dành cho mèo, từ căn nhà hai tầng cho đến mấy thao cát, rồi có cả banh, lâu đài cát mèo, và nhiều thứ để mèo cào.
Riêng chỉ không thấy mèo đâu.
Hà Lan hơi ngơ ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn vào phòng.
Cô ló đầu vào nhìn quanh một lượt căn phòng.
Trong lòng không khỏi hoảng hốt bật hốt: "Chuyê-Chuyện gì thế này! Mèo đâu cả rồi!"
Bất chợt Hà Lan ngưng lại, cô ngẩn đầu nhìn lên nóc nhà.
Đôi mắt đào mở to, đầy vẻ kinh ngạc cùng hoảng hốt bật thành tiếng.
"Ahhhhh."
Tiếng kêu của cô không chỉ khiến Hạ Nguyệt đứng bên cạnh giật mình.
Mà ngây cả hai chú mèo đứng trên cánh cửa cũng phải giật mình mà nhảy xuống.
Hạ Nguyệt giật mình vì tiếng kêu của Hà Lan, cô còn giật mình hơn khi nhìn thấy từ trên cao có một con mèo bay xuống trước mặt mình.
Nhìn kĩ thì có thể nhìn ra đó là Tiểu Hạ.
Hạ Nguyệt sững sốt mất 3 giây, cô khi này mới lên tiếng gọi: "Tiểu Hạ."
Vừa dứt câu, một con mèo khác từ trên bay xuống.
Chú mèo với bộ lông trắng, đôi tai màu xanh nhạt đưa ánh mắt sắc bén này qua chỗ hai người đang đứng.
"Mé-Méo!"
Tiểu Vương vừa bay xuống liền hướng hai người xù lông.
Tiểu Hạ được Hạ Nguyệt gọi nhưng lại chẳng mấy để ý đến cô, cứ vậy mà quay đầu rời đi, Tiểu Hạ nhanh chóng hướng căn nhà đi vào.
Hạ Nguyệt ngơ ngác nhìn hai chú mèo, một con đối cô vẫn còn xù lông, còn có một con lại đối cô không thèm để ý.
Trong Hạ Nguyệt chùng xuống.
Hạ Nguyệt đưa mắt nhìn qua Hà Lan, ý muốn hỏi.
Hà Lan bị giật mình không nhẹ, đến khi cô hoàn hồn thì đã nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Nguyệt.
"Em đừng nhìn Tỷ, Tỷ hong biết gì đâu."
Nhìn thấy Hà Lan một bộ lắc đầu không biết, Hạ Nguyệt cũng chẳng còn cách nào.
Cô quay đầu nhìn qua Tiểu Vương đang xù lông.
Thật ra cô chỉ muốn hỏi Hà Lan liệu có cách nào khiến mèo hiểu chuyện không còn giận dỗi nữa hay không.
Nhưng nhìn Hà Lan như vầy, cô cũng không đi hỏi.
"Tiểu Vương."
Hạ Nguyệt nhẹ giọng gọi.
Nhưng đổi lại là biểu hiện của Tiểu Vương càn thêm xù lông với côm
Hạ Nguyệt đầy bắt đắc dĩ.
Nhớ đến có lần Tiểu Vương và Tiểu Hạ cũng tức giận như vầy, nhưng lần đó cô vẫn còn là một mảnh ý thức ở bên cạnh Hạ Dương.
Mà lý do hai chú mèo đâng yêu tức giận là vì Hạ Dương không giữ lời hứa.
Không biết vì sao, nhưng hai chú mèo này rất thông minh, giống như chúng thật sự hiểu lời nói của con người, hiểu họ đang nói
gi.
Khi đó, cũng là Hạ Dương hứa với chúng là sẽ về sớm để dẫn chúng đi chơi, nhưng kết quả Hạ Dương phải học thêm, lúc về đã tối muộn, nên không thể đi chơi.
Khi đó, đã khiến làm chúng tức giận.
Hạ Nguyệt nhìn tình trạng của hai chú mèo hiện tại, cô không khỏi thấy bất đắt dĩ.
Dù sao cô hiện tại cũng không giữ đúng lời hứa với chúng.
Hạ Nguyệt đứng bên ngoài thật lâu, cô nhớ đến Hạ Dương khi trước đã thế nào làm hai chú mèo đáng yêu này bớt giận.
Nghĩ được một lúc, Hạ Nguyệt tự tin bước về phía trước.
Mỗi bước chân cô đi điều rất nhẹ nhàn, sẽ không làm cho Tiểu Vương đang xù lông phải hoảng sợ.
Khi mà cô bước đến gần Tiểu Vương rồi.
Nhưng chú mèo vẫn đối với cô xù lông rất nhiều.
Hạ Nguyệt không vội kéo khoảng cách quá gần, mà cô cách Tiểu Vương hai bước chân.
Hạ Nguyệt ánh mắt đầy chăm chú nhìn vào đôi mắt đang tức giận của Tiếu Vương, cô khẽ nghiên đầu ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng gọi tên mèo.
"Tiểu Vương, mi không nhớ ta sao? Hay là đã giận và không muốn nhìn thấy ta nữa.
Ta biết, bản thân mình có lỗi vì đã không đến đúng hẹn để đón hai đứa, nhưng nếu mi vẫn muốn giận, bản thân ta cũng chẳng thể làm gì khác."
Nói đoạn, ánh mắt cô dũa xuống, một bộ giống như thật vì nó mà đau lòng.
Hai mắt cũng rưng rưng đẫm lệ trong hốc mắt.