Hạ Nguyệt ngủ được một chút, cụ thể là 16 phút.
Cô liền bị tiếng ồn của đám khách mời quay lại ồn đến nên đành phải tỉnh.
Ồn nhất vẫn là Tạ Giai Cẩn, cô ấy cùng Vĩnh Hạo ở cùng nhau chính là ồn ào không chịu nổi.
Hạ Nguyệt thật hết cách, cô chỉ có thể bất lực tỉnh lại.
Hạ Nguyệt vừa tỉnh, cô đã phát hiện bản thân lại nữa ngủ trên vai Vương Ngữ Yên.
Nhưng lần này cô lại không có đẩy chị ra ngây.
Tề Lăng vừa đến, Hạ Nguyệt cũng liền đứng lên, nhưng vừa đứng lên liền thấy choáng, loạng choạng muốn ngã.
Tề Lăng vội chạy đến muốn đỡ.
Nhưng ánh mắt đầy sát khí của Vương Ngữ Yên khiến động tác đỡ của ông cứng lại.
Vương Ngữ Yên đi lên trước đỡ lấy tay Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt...!:"Cảm ơn Yên Tỷ, em đã không sao rồi."
Cứ tưởng nói thế Vương Ngữ Yên sẽ buông, nhưng ngược lại chị còn giữ cô càn chặt hơn.
Hạ Nguyệt muốn đẩy cũng không thể đẩy ra.
"Khụ, Hạ Dương à, cháu không sao chứ."
Hạ Nguyệt nghe tiếng liền quay đầu.
Thấy là Tề Lăng hỏi, Hạ Nguyệt cũng nhanh chóng đáp: "Không sao, chỉ là vừa rồi say nắng một chút."
Tề Lăng nhìn Hạ Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới.
Ông cảm thấy Hạ Nguyệt nào giống say nắng.
Lúc này đây ông mới phát hiện làng da của Hạ Nguyệt đặt biệt bạch.
Là cái kiểu vừa bệnh trạng, mà lại như là một tiểu thư khuê cát chưa từng ra khỏi nhà vậy.
Tề Lăng không khỏi cẩn đáng giá cô, nhưng ánh mắt đáng giá cũng chẳng thèm giấu diếm gì.
Hạ Nguyệt cũng đến cạn lời.
Đến khi Vương Ngữ Yên từ sau trừng mắt sát khí, ánh mắt như bảo ông thu lại, không sẽ giết chết ông.
Tề Lăng sợ hãi mà thu lại tầm mắt.
Lúc này mới phát hiện mình nhìn Hạ Nguyệt cũng quá mức rồi, có chút ngượng.
"Khụ, đã vậy chúng ta ra ngoài công bố kết quả được chứ."
Tề Lăng hơi gãi đầu cười xòa nói.
Hạ Nguyệt gật đầu, cô được Vương Ngữ Yên đỡ lấy, dù trước đó cô có nói bản thân có thể đi, nhưng Vương Ngữ Yên vẫn là cố chấp đỡ.
Hạ Nguyệt dù có chống chả cũng là không có lực.
Cô cũng là thật bất đắc dĩ.
Trong kí ức, ngoại trừ Tỷ Tỷ thì cũng sẽ không có ai cố chấp vì cô đến vậy.
Cả hai đi ra, nhóm khách mời đã tập chung đông đủ.
Tạ Giai Cẩn khi nhìn thấy Hạ Nguyệt được Vương Ngữ Yên dìu ra.
Cô liền chạy qua lo lắng hỏi: "Hạ Dương, em không sao chứ? Tôi nghe nói em ngất."
Hạ Nguyệt? 'Cô chỉ là ngủ một chút, bản thân cứ vậy mà bị nói là ngất? Thật sự cho rằng cô yếu đến vậy sao.' Hạ Nguyệt, cô rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.
Hạ Nguyệt, cô cũng không muốn hình tượng Tỷ Tỷ mình vì bản thân mà xụp đổ, cô liền lên tiếng giải thích: "Cũng không đến mức như thế, em chỉ là hơi trúng nắng nên chỉ ngủ chút."
Tạ Giai Cẩn lập tức gật đầu đáp: "Ra vậy sao.
Phù...!Thật may em không có sao."
'Lời nói không đáng tin như thế mà cô ấy cũng tin'
Vĩnh Hạo há hốc mồm kinh ngạc vì đồng đội hắn cũng quá là ngốc.
Nhưng nhìn qua sắc mặt Hạ Nguyệt, Vĩnh Hạo, hắn hơi bối rối trước khuông mặt và biểu cảm Hạ Nguyệt.
Tạ Giai Cẩn lại không chút nào để ý, cô kéo lấy tay Hạ Nguyệt vui vẻ lên tiếng: "Hạ Dương, Tỷ nghe mọi người nói em không cần xuống suối cũng bắt được cá.
Em là làm sao được thế!"
Hạ Nguyệt bị kéo cũng không có gì phản khán, ngược lại còn tuỳ ý cho Tạ Giai Cẩn kéo mình đi.
Hạ Nguyệt bị kéo đi, Vương Ngữ Yên không giữ được.
Sắc mặt cô tối đen nhìn cánh tay của Tạ Giai Cẩn nắm lấy tay Hạ Nguyệt, mà Hạ Nguyệt cư nhiên không có bài xích gì với người khác.
Nghĩ đến mấy động tác Hạ Nguyệt bài xích mình, mặt cô liền đen.
Không khí lạnh lẽo không ít.
Tạ Giai Cẩn cảm giác cơn lạnh lẽo từng phía sau, nhưng khi cô nghi hoặc nhìn lại thì không thấy gì, cô hơi nghi hoặc không rõ là chuyện gì?
Trên mạng Fan của Tạ Giai Cẩn lại kêu la không nên đụng và Hạ Nguyệt.
Hoà bình vui vẻ: "Tiểu hoà bình ơi, người này không thể động aaa!"
Chúng tôi yêu hoà bình: "Hoà bình ơi, cô cẩn thận sát khí phía sau."
Gái ngoan: Không ngờ lúc tôi còn sống vẫn có thể thấy được cảnh Ngữ Yên tranh dành ai đó đến như vậy."
Hòa bình là cách nhóm Fan Tạ Giai Cẩn gọi Tạ Giai Cẩn.
Cũng vì trước kia cô ấy đóng vai công chúa hoà bình nên Fan họ thường gọi Tạ Giai Cẩn như thế để vinh danh cho cô ấy.
Hạ Nguyệt bị kéo đến xem cá.
trên các thùng cá điều có ghi tên các đội, và số cá đang được cân bởi các nhân viên của tiết mục.
Chỉ riêng đội Hạ Nguyệt là hai thùng đầy.
Nhóm vàng Tạ Giai Cẩn và Vĩnh Hạo, vì Vĩnh Hạo từng đi bắt cá nên khá nhiều nên có kinh nghiệm hơn những người khác, nên nhóm của Tạ Giai Cẩn được 1 và một thùng chưa đầy.
Nhóm đỏ ảnh đế và Tần Hoài, vì không có kinh nghiệm nên cấ bắt được chỉ một thùng và bốn con cá khác.
Số kí căn được cũng lặp tức được công bố.
"Đội xanh số cá là 29 cân, đội vàng là 23 cân, đội đỏ là 16 cân."
"29 cân, tức là nói mình ngây cả 15 cân cũng không xách nổi."
Hạ Nguyệt lẩm bẩm một mình tự nói, nhưng cô lại quên mất bản thân còn đang đeo mic.
Chú ý: Nếu không che mic, cái gì nói cũng điều bị truyền vào trong live.
"Khụ, tôi tiên bố đội xanh đứng nhất vớ tổng điểm có được là 29, đội vàng về nhìn với tổng điểm là 23, đội đỏ về được với tổng điểm là 16."
Nam Lăng sắc mặt có chút không tốt, thua nhóm Vĩnh Hạo thì thôi đi, giờ hắn còn thua cả hai nữ nhân tay trói gà không chặt.
"Được rồi, mọi người ăn rồi chúng ta tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo."
Tề Lăng đập tay và cuốn sổ cuộn tròn.
Ông nói lớn để mọi người tập chung lại.
Khi mọi người đi hết chỉ còn Hạ Nguyệt vẫn đứng đó nhìn thùng cá.
Cô thầm nghĩ nếu còn chú Bạch ở, cá cũng sẽ không nhìn đến vậy.
Từ phía sau có người đi đến nắm lấy tay cô.
Hạ Nguyệt giật mình nhìn lại, thấy là Vương Ngữ Yên, còn chưa kịp thắc mắc thì chị đã mỉm cười đối cô nói: "Được rồi đi ăn thôi."
Biểu cảm đó, đôi mắt đó, nhìn rất giống Tỷ.
Hạ Nguyệt vô thức nghe lời chị, đến khi cô được Vương Ngữ Yên đặt ngồi trên ghế dài khi này cô mới phản ứng lại.
Hạ Nguyệt cùng mọi người ngồi trên bàn dài, ngồi bên trái vẫn là Vương Ngữ Yên, bên phải thì là Tạ Giai Cẩn.
Trên bàn là một vài món ăn, chủ yếu vẫn là vài món dành cho các chiến cấm trại như bánh mì sandwich, cơm cuộn, gà nướng, và trái cây tươi, và saled.
Hạ Nguyệt nhìn máy quay luôn chỉ về phía mình thì không khỏi bất lực.
Cô ngẩn đầu lên nhìn Tề Lăng hỏi: "Lúc ăn cũng phải quay sao?"
Tề Lăng tay cầm một cái đùi gà, ông gật đầu lia lịa, miệng nhét vào đống thịt nhai nhòm nhàm.
Hàm hồ nói: "Úng ậy, ương ình úng a ây ai ốn ên ai ốn."
Mọi người ngẩn đầu đồng loạt nhìn về phía Tề Lăng.
Tạ Giai Cẩn không khỏi toát mồi hôi vì không thể nghe Tề Lăng đang muốn nói gì.
Cô cũng thấy rất buồn cười khi ông ăn nhiều đò cứ như là hổ đói vậy.
"Nhưng mà có cần thiết quay mình cháu thế không? Trên bàn còn rất nhiều người.
Hạ Nguyệt khó chịu, nói ra một câu dài.
Cảm giác máy quay cứ luôn chỉ vào mình, khiến cô thấy rất khó chịu.
Mà Tề Lăng tỏ vẻ không sao cả, vì Hạ Nguyệt vẫn luôn rất được độ Hot, nên ông mới kêu máy quay tập trung vào Hạ Nguyệt.
"Ừ, ười a uốn ược ay ụp òn ong ược, ế à áu ông iết ốt ấu!"
Hạ Nguyệt biểu tình có chút không tốt, sắc mặt cũng hiện lên vẻ không thích.
Cô hoàn toàn là bộ dáng không vui nói: "Cháu cũng không cần.".