Người đầu tiên bị hỏi lại là Tần Hoài.
Hắn cũng không do dự đưa ra ý khiến cá nhân của mình.
Tần Hoài: "Cũng vì không đủ điểm nên đội tôi tối qua phải chịu lạnh rất nhiều."
Lời nói thật đáng thương, Tần Hoài liền có thể lấy lại sự đồng cảm trên mạng.
Nam Lăng: "Dù trời hơi lạnh chút nhưng ngủ cũng xem là tốt."
Lời nói này Nam Lăng vừa nói.
Tần Hoài bên cạnh không khỏi liếc nhìn hắn, dù sao không muốn đổi chăn là Nam Lăng, nên nếu nói vì lạnh mà ngủ không ngon chẳng phải đang vả mặt mình sao.
Vì hiểu rõ nên cũng không ai lên tiếng.
Chuyến míc sang cho Tạ Giai Cấn.
Không phụ lòng mọi người, cô cũng kể lại trải nghiệm đêm qua của mình.
Tạ Giai Cẩn: "Tuy khá lạnh nhưng ngủ khá ngon."
Vĩnh Hạo lại không được như Nam Lăng lời nói ra lời trái lòng.
Hắn lại dùng một cách thành thật nhưng cũng đủ khiến người vừa thương vừa thương, vừa cảm thấy buồn cười: "Tổ trương trình cũng quá tàn ác, căng bản là đêm qua tôi không thể ngủ được gì, trời lại lạnh muốn chết, căng bản ngủ bên ngoài rất lạnh a."
"Hừ, không phải trước đó cậu có nói qua chỉ muốn cái ghế dựa thôi à! Còn trách chúng tôi không có lương tâm!"
Tề Lăng không vui lên tiếng, ông chỉ cảm thấy không vui khi mà cho mượn ghế dựa, còn muốn bị mắng đương nhiên là không phục lên tiếng đòi lại công bằng.
Dù sao Fan của Vĩnh Hạo nhiều như vậy, không nói chút gì còn không phải họ bị mắng đến nước miếng chìm chết ông sao.
"Nhưng ít nhất ngài cũng phải cho một vào cái túi giữ ấm a."
Vĩnh Hạo biết bản thân đang nói lí, giọng nói cậu cũng nhỏ giọng đáp.
Tề Lăng làm đạo diễn bao nhiêu, loại người nào mà ông chưa thấy qua, liền cười kinh một cái nói:
"Hừ...!Một miếng dán giữ ấm là bao nhiêu điểm, cậu không thể cùng đội mình bàn bạc đổi một chút sao! Cậu đây là chỉ muốn tiếc điểm, còn chê tiết mục không có tính người."
Nghe đến Tề Lăng mắng, Vĩnh Hạo lúc này chỉ thấy ủỷ khuất, thật ra tối qua thấy không sao, mãi cho đến sáng hắn mới thấy lạnh, chỉ là mọi người vẫn còn ngủ, hắn mới không có làm phiền.
Nói ra chỉ muốn các Fan an ủi một chút, ai có ngờ sẽ Tề đạo diễn lại phản ứng mạnh thế mà mắng hắn.
Nhìn Vĩnh Hạo gục đầu trốn phía sau Tạ Giai Cẩn.
Mà Tạ Giai Cẩn cũng bị câu nói của Vĩnh Hạo làm cho xấu hổ.
Vĩnh Hạo bên ngoài chịu lạnh, cô là đồng đội cư nhiên nói bản thân ngủ khá ngon còn đồng đội lại tí nữa thì chết cống.
Trên mạng cùng vì vậy mà bắt đầu công kích Tạ Giai Cẩn, dù sao Fan bạn gái của Vĩnh Hạo rất nhiều, làm Vĩnh Hạo lạnh mà bản thân ngủ ngon thì không chọc giận họ sao.
Tề Lăng nhìn một vòng rồi lên tiếng để tránh đi chuyện xấu hổ này: "Khụ, nếu mọi người đã nói trải nghiệm của mình, vậy chúng ta bắt đầu màn thi thứ 3 chứ nhỉ."
Nhóm khách mời vừa nhìn thấy ông mắng người, nào còn ý kiến gì, đồng loạt im thinh thích.
Mà Hạ Nguyệt cùng Vương Ngữ Yên bị bỏ lại cũng không lên tiếng.
Thích ăn dưa: Xin hỏi Tề đạo diền, ngài đây là có ý kiến với đội xanh sao?
Gái ngoan: Xin hỏi nữ Vương của chúng tôi đâu?
Bạn nữ dấu tên: Có ai để ý trong cuộc phỏng vấn, nữ Vương vì sao luôn nhìn Dương Dương không.
Yêu hòà bình: Đứng trên góc độ người xem tôi lại thấy những khách mời xem nam khá thảm.
Hoa anh đào: Tầng trên là người mới xem live à, đề nghị xem lại live hôm qua đi.
Mỹ nhân: Người của nhóm đỏ cứ giả tạo sao ấy.
Tôi đột nhiên muốn thành anti của Nam Lăng.
Gà cưng si tình: Tổ trương trình thật không có lương tâm, cư nhiên để nhóm nam chịu khổ
Chị đại máu chiến: Mấy người tầng trên không biết thì nói.
Nên coi lại các tổ tiết mục khác của Tề đạo diễn đi.
Có lần tiết mục nào mà ông ấy không khiến nhóm nam chịu khổ đâu.
Bánh mỳ: Tầng trên nói đúng rồi đó, đừng nói là nam, nữ ông ấy cũng hành không thương xót.
"Nhiệm vụ của hôm nay chính là chụp hình phong cảnh."
Nhóm người nghe mà hoang mang ngang, hai mặt nhìn nhau đầy dấu chấm hỏi.
"Cái đó...!Tề đạo diễn, ngài vừa nói gi?"
Tần Hoài như không nghe lọt tai mà hoang mang hỏi lại.
Tề Lăng cầm ra khăn tay lao đi mồ hôi trên mặt thầm oán giận.
Còn không phải hôm qua người tài trợ gọi đến mắng ông ta một trận, vì cái tội bắt Hạ Nguyệt làm việc nặng khiến cô cực khố.
Người đó còn bắt ông hôm nay phải ra nhiệm vụ nhẹ nhàn, nếu không đừng làm trong giới nữa.
Ông thật sự là muốn khóc cũng khó, chỉ có thể vâng lời theo ý mà làm.
"Tôi nghĩ ai trong chúng ta từng trải qua dã ngoại, cầm trại chứ, ngoại trừ dựng liều ăn uống thì mọi người sẽ làm gì?"
Tề Lăng có diểm thiếu kiên nhẫn, nhưng bộ dáng vẫn là chính đáng đối đáp.
Mọi người bị hỏi đến mà do dự, Vĩnh Hạo trước đó có bị chửi lúc nãy, vẫn là lên tiếng nói: "Là đàn hát sao?"
Tề Lăng liếc sang Vĩnh Hạo một cái, ánh mắt sắt khí như muốn chém người khiến người kinh sợ.
Vĩnh Hạo bị nhìn đến rụt lùi cố, bộ dáng sợ sệt làm nhóm Fan hắn vui vẻ một trận.
Tạ Giai Cẩn liền che người Vĩnh Hạo phía sau mình, khẽ lên tiếng nói: "Cái đó, chắc là quay chụp hình đúng không."
Tề Lăng như là được lời của Tạ Giai Cẩn xoa dịu.
Dù sao lúc nãy ông nói là chụp hình phong cảnh, tên nhóc Vĩnh Hạo này cư nhiên còn lôi đàn hát ra đúng là chán sống.
"Đúng vậy, nên nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là có thể chụp ra những phong cảnh đẹp nhất, mỗi một phong cảnh mọi người sẽ được tính điểm 1 điểm.
Nhưng hãy nên nhớ tất cả phong cảnh chụp được điều phải đẹp."
Mọi người...
Hạ Nguyệt: "Tề đạo diễn, có thể bật mí chút không, ví như thế nào là gọi là đẹp."
Tề Lăng: "Hừ, những vườn hoa và bãi cỏ, thậm chí là khu rừng điều toát lên vẻ đẹp của chúng.
Các người nên chụp những gì mình thích đi thôi.
Đẹp hay không cũng không phải các người nói là được."
Vương Ngữ Yên....
Hạ Nguyệt...
hai người nhìn nhau cười ân ý không lên tiếng nữa.
Hai nhóm còn lại cũng không rõ động tác của hai người, nhưng họ suy nghĩ lời Tề Lăng nói một lúc cũng càn không hiểu được.
Sau lời ấy Tề Lăng cũng không nói gì quay người liền đi đến màn hình xem bình luận.
Các khách mời được các nhân viên đưa cho máy ảnh, trong tất cả máy ảnh chỉ có 30 cuộn phim, đồng nghĩa tất cả bọn họ chỉ có thể chụp 30 tấm ảnh và cũng chỉ có thể tìm về 30 điểm.
Hạ Nguyệt nhìn nhóm người vẫn còn loay hoay.
Cô ngẩn đầu liền muốn hỏi Vương Ngữ Yên một chút, nhưng bàn tay đã bị nắm, bị kéo đi.
Hạ Nguyệt...
"Yên Tỷ?"
Có lẽ dậy dỗ của Vương Ngữ Yên đã thành công khi mà cô đã không còn cảm giác gì khi gọi chị là
Tỷ.
"Làm sao?"
Hạ Nguyệt..Cô hơi ngây ra trước lời nói của chị, không phải câu nói mà là giọng điệu của chị, thật sự có điểm lạnh lùng, chẳng giống chị của lúc nãy.
Còn đang hoang mang, bước chân của Vương Ngữ Yên đã ngừng lại, cô không kịp phản ứng, cũng không ngừng lại kịp mà đâm vào lưng chị.
Hạ Nguyệt nhíu mày ôm cái mũi bị đụng đau xót của mình thầm oán.
Lưng người này là làm bằng thép sao? Sao chỉ đâm một cái đã đau như vậy.
Vương Ngữ Yên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Hạ Nguyệt tay che mũi nhíu mày một bộ bị đâm đến phát đau.
Cô có chút buồn cười, khi Hạ Nguyệt ngẩn đầu, nhìn rõ trong mắt Hạ Nguyệt chính là bản thân cô càn là cười vui vẻ thêm nữa.
Có lẽ Hạ Nguyệt không biết sự khó chịu của chị là đến từ ánh mắt của Hạ Nguyệt luôn đặt trên người
Tạ Giai Cẩn.
Trong mắt Hạ Nguyệt luôn có Tạ Giai Cẩn nên khiến chị khó chịu, từ lúc nhận máy ảnh cho đến lúc thử máy điều chỉ có hình ảnh của Tạ Giai Cẩn là khiến chị cảm thấy không vui.
Chỉ là, Hạ Nguyệt chú ý tất cả mọi người cư nhiên vẫn luôn không chú ý đế chị, điều đó cũng làm sự nhẫn nại của chị biến mất hết sạch.
Hạ Nguyệt không hiểu, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của chị đã không còn lạnh lẽo, cô cũng chẳng để ý nhiều mà bắt đầu vào nhiệm vụ được giao.