Thích ăn dưa: Không thể trách hai đội khác, đội xanh quá ao trình.
Bàn tính: Đội xanh là nhất!!! Hạ Dương là nhất!!! Vương Ngữ Yên là nhất!!!
Tề Lăng, ông đưa ra một ống tre, bên trong lại là những thẻ tre trên đầu tre lại có một tờ giấy, được dán lại bằng keo hai mặt.
Vì đội xanh toàn thắng, nên Hạ Nguyệt và Vương Ngữ Yên mỗi người bóc một thanh tre xem như là hai trận thắng.
Bên cạnh là một nhân viên khác cẩm theo một ống tre khác.
Ống tre có chút khác, trên thành ống tre còn có chữ, rơi vào trong mắt Hạ Nguyệt, có nhìn ra được một chữ phạt ở trên miệng ống.
Mà người đứng ra bóc thẻ lại là Vĩnh Hạo.
Cả 3 cùng lúc mở ra.
Hạ Nguyệt mở ra miếng giấy nhỏ.
Nhìn thấy chữ bên trong chính là...!Cho phép dụng một vụ cụ đổi bất kì
Vương Ngữ Yên mở ra, bên trong chính là...!Được thêm 1 giờ.
Mà Vĩnh Hạo ra lại là...!Mất 30 phút.
Tề Lăng...!Ông thật sự bất lực khi nhìn thấy Vương Ngữ Yên bóc trúng tấm thẻ mà ông không muốn thấy nhất.
Vì sao ư..
Đương nhiên là vì nó khiến ông phải tăng căng thêm giờ, chỉ mong cô không dùng nó.
Nhưng rất nhanh ông đã lấy lại sự bình tĩnh mà công bố.
"Đội xanh bóc trúng thẻ thêm vật dụng bất kì, đội xanh bóc trúng thẻ thêm 1 giờ, đội vàng bóc trúng thẻ mất 30 phút."
Vĩnh Hạo một bên cầm tấm thẻ mà mê man gọi: "Chờ một chút!"
Tề Lăng nhìn qua, vẻ mặt hơi bất mãn hỏi: "Còn có vấn đề gì sao?"
"Cái đó, ngài có thể giải thích một chút và tấm thử mất 30 phút này có công dụng gì sao? Tôi vẫn còn chưa hiểu lắm."
Tề Lăng không kiên nhẫn liếc mắt Vĩnh Hạo một cái.
Ông đột nhiên phát hiện, Vĩnh Hạo khá nhiệt tình và cũng là một tên ngốc.
Dù đang không vui nhưng ông vẫn là giải thích cho tên ngốc này.
"Cậu từng chơi qua game chưa, thẻ tre này cũng tương tựa như thế."
Vĩnh Hạo gãi đầu: "Cái đó Tề đạo diễn, tôi chưa từng chơi qua game."
Tế Lăng...
Tạ Giai Cấn cảm giác không tốt liền ngây sau đó lôi kéo tên Vĩnh Hạo ngu ngốc này về phía sau mình, bắt đầu giải thích: "Nói đại khái, loại thẻ này có thể khiến đội chúng ta mất 30 phút."
Vĩnh Hạo...!Hắn nhìn Tạ Giai Cẩn một bộ không hiểu.
Tạ Giai Cẩn đỡ chán: "Nói cách khác khi chúng ta có thẻ này, chúng ta sẽ bị hạn chế về thời gian, nếu nhiệm vụ tiếp theo chỉ có 1 giờ, thì chúng ta chỉ có 30 phút."
Nhìn thấy bộ dáng bất lực của Tạ Giai Cẩn, cư dân mạng không khỏi buồn cười, ngây cả Hạ Nguyệt cũng cảm thấy hứng thú mà nhìn qua xem.
"Hạ, Tỷ Tỷ cũng rút được một tấm thẻ thêm 1 giờ, hơn thẳng tên Vĩnh Hạo bên kia, em không vui sao, sao chí nhìn hắn ta thế."
Hạ Nguyệt quay đầu nhìn Vương Ngữ Yên tuổi thân, cô hơi bất lực nói: "Yên Tỷ, Tỷ có phải có sở thích chiếm hữu không?"
Nghe vậy ánh mắt của Vương Ngữ Yên trầm xuống.
Chị lúc này rất giống một chú cún con bị chủ nhân ghét bỏ mà ủ rũ, nếu chị có tai và đuôi, tin chắc rằng chúng đang ủ xuống như chủ nhân của
no.
Hạ Nguyệt nhìn thấy, cô lại bất lực nhớ đến Tỷ Tỷ mình trước kia, cũng thay theo đuôi cô rồi khi bị cô mắng, Tỷ ấy cũng sẽ ủ rũ.
Hạ Nguyệt không nhịn được cô vô thức đưa tay lên sờ đầu chị.
Vương Ngữ Yên...!Ánh mắt chị sáng lên, nhìn Hạ Nguyệt tràn đầy vui vẻ.
Hạ Nguyệt...!Lại như vậy rồi, sao cô cứ luôn không nhịn được muốn an ủi chị thế?
Hạ Nguyệt không hiểu chính mình, nhưng cô vẫn là tận lực an ủi chị, bàn tay nhẹ xoa đầu chị nhẹ giọng nói: "Không phải chê chị, chỉ là em là một diễn viên, chị cũng không thể nào nhốt em cả đời, không cho em nhìn thấy ai đúng không."
Vương Ngữ Yên im lặng một lúc rồi cũng gật đầu.
Có lẽ Hạ Nguyệt không biết Vương Ngữ Yên từ lần đầu gặp cô đã có ý định nhốt cô ra đảo.
Sau khi rút thẻ tre mỗi nhóm sẽ được nghỉ ngơi tận hưởng một lúc rồi đến giờ ăn.
Hạ Nguyệt không có gì làm, cô có thể đi ngủ.
Nhưng liếc mắt nhìn qua Tề Lăng đang mặt mày thầm thầm nhìn cô, dù ông không nói nhưng cô vẫn có thể nhìn ra ông không vui.
Hạ Nguyệt đành bất đắc dĩ không ngủ
Cô muốn xin dùng điện thoại, nhưng máy quay luôn theo sát bên cạnh.
Khiến cô ngây cả không gian riêng cũng không có.
Ngủ không được, mà cũng không có ăn, tuy bản thân có thể chạy đi ngắm cảnh xung quanh, nhưng cô lại lo bản thân có thể sẽ nghĩ về những chuyện trước kia.
Hơn hết là...!Cô vẫn là không muốn bản thân thể hiện sự yếu đối của mình ra ngoài.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt một bộ không biết làm gì mà luống cuống.
Chị liền lên trước một bước hỏi: "Rất chán sao?"
Hạ Nguyệt...!Cô gật đầu rồi lắc đầu: "Không có chán chỉ là không biết nên làm gì."
Vương Ngữ Yên khẽ mỉm cười hỏi lại: "Ra vậy, là không chán sao?"
Lời chị như là có ẩn ý, nhưng Hạ Nguyệt lại chẳng có hứng thú quản chị.
Vì từ nhỏ đến lớn, đối với cô mọi thứ mà cô trải qua cô cũng chưa một lần thấy buồn chán, dù cho phải luôn chơi một mình.
Mà những lúc không biết làm gì, cô điều sẽ đi ngủ, hoàn toàn không thấy buồn chán, và có lẽ đây là lần đầu tiên cô không làm gì, lại không được ngủ khiến cô chỉ cảm thấy có chút bức bối và luống cuống.
Hạ Nguyệt từ khi sinh ra đã hiểu chuyện, từ nhỏ cô không khóc không nháo, chẳng thể giống đứa trẻ bình thường.
Phải nói ngoại trừ gia đình thì cô sẽ không thể hiện bất kì cảm xúc nào.
Giống như một cái máy.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt một bộ rõ ràng là đang rất buồn chán, nhưng bản thân em lại không nhận ra, mà phủ nhận.
"Không phải rất thích ngắm hoa sao? Vì sao khong đi dạo nhắm hoa."
Hạ Nguyệt nhìn ra vườn hoa, dù nói là vườn, như thật sự nó rất rộng.
Khi hoa nở cảm giác như đứng trên cánh đồng bao la, thật sự rất đẹp.
Hạ Nguyệt: "Không muốn, hiện tại rất nắng."
Cô vừa nói, vừa nhìn ra bên ngoài một bộ không thích, giống như là cô thật sự không muốn ra nắng.
Vương Ngữ Yên vừa nhìn đã biết Hạ Nguyệt ý đồ của em, nhưng cô lại không vạch trần mà tiếp tục hỏi.
"Thế có đói chưa."
Vương Ngữ Yên thật sự là diễn tròn vai một Tỷ Tỷ, khi mà cứ liên tục hỏi Hạ Nguyệt cái này, rồi đến cái kia.
Hạ Nguyệt đang không biết làm gì nên cũng rất đúng mực đáp.
Tức nhiên những câu hỏi quá mức vào đời tư thì cô sẽ không chả lời, hoặc là sẽ đánh sang chỗ khác.
Hạ Nguyệt cùng Vương Ngữ Yên trò chuyện không nhiều, vì căng bản cả hai từ trong xương cốt không phải là kẻ nói nhiều.
Hơn hết cả hai lại là người thông minh, chỉ vài 3 câu đã hiểu, căng bản lời thoại lại nhạt lại sâu xa khiến người nhìn không rõ, người nghe càn là mê man.
Mãi cho đến lúc tổ tiết mục đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Đương nhiên là đồ ăn cũng phải dùng điểm để đối.
Đội xanh trực tiếp dùng 10 điểm để đổi đồ ăn.
Nam Lăng và Tần Hoài lại chơi chiến thuật tiết kiệm, cả hai chỉ đổi 4 điểm.
Còn Vĩnh Hạo vì có Tạ Giai Cẩn nên dù có muốn hắn cũng có chút khó khăn đưa ra lựa chọn.
may nắm là Tạ Giai Cẩn nói bản thân đang dưỡng eo nên ăn không có bao nhiêu, nên họ cũng chỉ đối 4 điểm.
Nhìn trên bàn đội xanh đủ các món, trong khi bàn vàng và bàn đỏ lại chỉ có hai món đơn giản, nhìn qua trong rất là thê lương.
Hạ Nguyệt mỗi khi ăn rất tập trung, nên hoàn toàn không thèm chú ý những ánh mắt đang nhìn mình.
Tạ Giai Cẩn nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn không khỏi nuốt nuốt nước bọt.
Vĩnh Hạo lại nhìn Hạ Nguyệt ăn trong rất là ngon miệng khiến nước miếng hắn cũng muốn chảy ra.
Vĩnh Hạo đưa tay lau đi nước miếng không tồn tại.
Thật sự là nhịn không được Vĩnh Hạo lên tiếng: "Hạ Nguyệt, không phải con gái cần giảm cân sao? Ăn nhiều như thế sẽ không sao chứ."