Sang hôm sau.
Những tia sáng chiếu vào khung cửa.
Hạ Nguyệt nằm trên giường ấm, hơi thở đều đều vẫn còn ngủ say.
Hai con mèo trắng nằm hai bên của chiếc giường.
Đột ngột một tiếng chuông vang lên, chiếc điện thoại trên đầu giường theo tiếng chuông reo mà bừng sáng.
Đồng thời đánh thức người nằng trên giường.
Hạ Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay cô dơ qua lại bên cạnh tìm điện thoại.
Vừa cầm lấy điện thoại, không hề xem cuộc gọi đến mà trực tiếp ấn nghe.
"Alo."
"Tiểu Dương à, em dậy chưa vậy?"
Một giọng nữ nhân truyền đến.
Nhưng nhất thời cô lại không nhận ra đó là ai.
Bộ não lười biếng cũng bắt đầu hoạt động.
Mãi cho đến một lúc sau nó mới cho ra kết quả.
Hạ Nguyệt hơi giật mình bừng tỉnh khi biết người gọi đến là ai.
Cô vội lên tiếng:"Dao Tỷ?"
Dao Quang nghe giọng nói vừa mới tỉnh ngủ của Hạ Nguyệt, lại nghe giọng giật mình của Hạ Nguyệt.
Cô lúc này vừa thấy buồn cười, vừa vui vẻ khi nghe được hai giọng điệu mà bình thường có thể không nghe qua được.
Hôm qua cô có cùng Hoa Anh đến sân bay đón Hạ Dương.
Nhưng lại không nhìn thấy Hạ Nguyệt đâu, nghe Tề đạo diễn và những nhân viên ở đó nói Hạ Dương đã được người nhà đón đi.
Nhưng hôm qua cô có nhắn tin hay gọi cho em, thì máy báo không liên lạc được.
Nghĩ có thể là điện thoại không dùng nên hết pin nên cố tình sáng ra gọi cho Hạ Nguyệt sớm.
Hạ Nguyệt ngồi dậy, Tiếu Dương đã bay lên người cô, ngoan ngoãn cọ cọ và người cô.
Hạ Nguyệt cũng rất thích mèo, cô đưa tay xoa đầu nó, có điểm vui vẻ hỏi: "Đói rồi sao?"
Dao Quang bên này nghe giọng Hạ Nguyệt mà hoang mang.
Cô cho rằng mình nghe lầm.
Vì giọng điệu Hạ Nguyệt là mang theo sự sủng nịnh và nuông chiều.
Trong đầu cô hiện lên cảnh Hạ Dương kéo cầm một nữ nhân ánh mắt ôn nhu lại sủng nịnh nói: "Đói rồi sao?"
"Không được-Không được...!Tuyệt đối không được!"
Dao Quang lắc mạnh đầu phủ nhận cái suy nghĩ vừa rồi.
Hơn nữa coi còn chưa biết Dương Dương là gái cong hay thẳng, làm sao có thể trực tiếp bẻ em ấy như vậy!
Hạ Nguyệt không biết Dao Quang suy nghĩ gì, cô xuống giường, rời khỏi phòng xuống nhà bếp.
Trên tay vẫn còn cầm theo điện thoại, nhưng chờ thật lâu lại không nghe đầu dây bên kia nói gì.
"Alo, Dao Tỷ? Tỷ còn đó sao?"
"A, còn đây!"
Dao Quang hơi giật mình, cô lập tức loại bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn nói: "Tiểu Dương, em có nhà sao? Tỷ qua chỗ em bàn chút chuyện được chứ.
Hạ Nguyệt đế ý Dao Quang cho lắm.
Cô đưa mắt nhìn xuống hai con mèo mới được đem về từ nhà mình, bắt đầu tìm bao thức ăn cho mèo được Hạ Dương đế trong nhà.
"Vâng, em đang ở nhà."
Dao Quang đầu bên kia nghe Hạ Nguyệt vừa nói xong liền cúp máy.
Hạ Nguyệt từ trong trí nhớ lấy ra bao thức ăn cho mèo, đổ ra hai đĩa thức ăn rồi đặt xuống.
Hai con mèo trăng rất thông minh, vừa để xuống chúng liền chạy đến ăn.
Làm xong tất cả cô liền quay người vào nhà tăm.
Trước khi đi còn không quên nói với chúng.
"Điều khiển tivi đặt trên bàn, hai mi ăn xong rồi tự chơi, ta đi tắm nhé."
Đáp lại cô là hai tiếng mèo kêu.
"Ngao~"
"Meo~"
Hạ Nguyệt cười cười quay người liền đi.
Một lúc sau, bên ngoài đã có tiếng chuông cửa.
Hạ Nguyệt trong nhà tắm nghe được nhưng cô lại không tiện ra ngoài.
Hạ Nguyệt không còn cách nào khác liền gọi hai chú mèo bên ngoài.
"Tiểu Hạ, giúp mình mở cửa."
Con mèo vừa ăn no Tiểu Hạ đánh cái lười eo, nó vừa ngáp một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến cửa chạm và cánh cửa một cái, cánh cửa liền mở ra.
Dao Quang bên ngoài vừa được mở cửa, cô định nói gì, nhưng lại không nhìn thấy ai, khó hiểu nhìn quanh một vòng cũng không có ai, hơi nghi hoặc nhìn xuống chỉ thấy một con mèo trắng, ở tai vào đuôi nó có một màu sám, đôi mắt màu xanh dương đang nhìn cô.
Tiếng tivi đột nhiên vang vang lên.
Dao Quang hơi giật mình, nhìn qua ghế sofa, ban đầu còn nghĩ là
Hạ Dương, nhưng khi nhìn lên cô lại bị ảnh trước mắt làm cho đứng hình.
Người ngồi trên ghế sofa vừa bật tivi không phải là Hạ Dương, mà là một con mèo trắng khác.
Dao Quang...!Cô sợ đến mức trực tiếp hóá đá tại chỗ
Hạ Nguyệt tắm xong từ nhà tắm bước ra, tay cầm theo cái khăn xoa tóc vẫn còn ướt.
Khi cô bước đên phòng khách lại thấy một pho tượng đá hình Dao Quang.
Hạ Nguyệt cũng không quá kinh ngạc lên tiếng nói: "Sao Tỷ đến sớm vậy? Đã ăn gì chưa."
Nhưng mãi mà Dao Quang không có phải ứng.
Hạ Nguyệt hơi nhíu mày nhìn theo hướng Dao Quang đang nhìn.
Tiểu Vương thì ngồi trên ghế sofa xem tivi, còn Tiểu Hạ sau khi mở cửa liền nhảy lên một cái kệ trên cao nằm xuống, nhưng ánh mắt lại hướng về Dao Quang, giống như sợ Dao Quang làm chuyện gì xấu nó có thể tuỳ thời mà tấn công.
Hạ Nguyệt đi đến bên cạnh Dao Quang, cô vỗ vai chị một cái, hơi lo lắng hỏi: "Dao Tỷ, Tỷ có sao không?"
Dao Quang, cô giật mình quay đầu nhìn lại, nhìn thấy là Hạ Nguyệt khi này cô mới thấy an tâm đi xuống.
"Tiểu Dương à, em nói hai con mèo này là sao thế? Chị còn tưởng mình đi nhầm chỗ rồi."
Đi nhầm vào động yêu quái.
Nhưng câu này cô vẫn là không nói.
Hạ Nguyệt nhìn Dao Quang một cái, vẫn là thành thật chỉ và hai con mèo nói: "Đó là mèo của em."
Dao Quang...!Cô nhìn hai con mèo trước mắt, độ nhiên cảm thấy sợ hãi.
Thử hỏi xem ai mà chẳng sợ một con mèo có thể mở cửa, và một con mèo có thể bật tivi, nếu không phải chúng thành tinh rồi, thì chắc là quỷ nhập a.
"Tiểu Dương, em mua hai con mèo này ở đâu thế."
Dao Quang, âm thầm nghĩ...!Để chị biết đừng mà tránh.
Hạ Nguyệt nhìn hai con mèo do Hạ Dương huấn luyện qua sau nhận nuôi, có chút tự hào nói: "Từ nhỏ chúng đã được gia đình em nuôi, tháng trước vì có vài việc không thế đem chúng về nuôi nên đã gửi cho gia đình em chăm sóc."
Nghe vậy Dao Quang, có chút thở phào vì hai con mèo không phải là thành tinh, dù sau mèo nuôi từ nhỏ sẽ khác.
Ít nhất không phải thành tinh.
"Thế chị thì sao? Sao lại tìm em sớm thế."
Hạ Nguyệt hướng sofa đi đến, cô vừa đến, con mèo trắng Tiếu Dương liền dịch sang một bên.
Đợi Hạ Nguyệt ngồi xuống mèo Tiểu Vương liền bay lên người cô.
Dao Quang nhìn thấy, nhưng cũng không có sợ như ban nãy, cô trực tiếp đi đến ngồi xuống đối diện chỗ Hạ Nguyệt.
"Em biết đó, trong trương trình lần này em lấy được một lượng Fan rất khủng.
Có rất nhiều game show muốn mời em về, còn có một ít bộ phim cũng đưa đến.
Trong số đó cũng có không ít bộ phim không tồi, chỉ là kinh nghiệm diễn phim của em không có nên cũng chỉ có thế diễn nữ tam hay nữ nhị thôi."
Hạ Nguyệt không nói gì, nhìn Dao Quang lấy ra một vài kịch bản đưa đến bàn.
Đợi Dao Quang đưa ra hết mấy kịch bản trong túi mình.
Hạ Nguyệt khi này mới ngừng vuốt ve con mèo mình, cô nhẹ cười hỏi: " Dao Tỷ, Tỷ đã ăn sáng chưa thế."
Dao Quang, cô hơi kinh ngạc, lại có chút ngại ngùng nói: "a, chị quên mất em chưa ăn gì."
Hạ Nguyệt lại lắc đầu, lại cầm lên điện thoại bắt đầu lướt đồ ăn nói: "Tỷ ăn gì, để em đặt cho."
Dao Quang: "A, không cần đâu, em ăn gì chị gọi cho Hoa Anh mua đồ đến là được."
Hạ Nguyệt mỉm cười không chút do dự gật đầu nói: "Vậy được, em đi thay đồ đã."
Nói rồi cố bế lên mèo trắng rồi vào phòng, Tiểu Hạ thì ở ngoài, nó dù đang nằm trên kệ sách, hai mắt cũng nửa thờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó đang ngắm và Dao Quang.