Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới


Tống Tịch cùng đối mắt với Tiêu Nguyên, cả hai trừng nhau, không ai nhờ ai.

Bất chợt, một tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian.
Tiêu Nguyên giật mình, anh vội nhìn quanh muốn xem là ai gọi đến.
Tổng Tịch một bên cũng bị động tác anh vội vàng, cô theo bản năng cũng vội vàng theo.
Cả hai bắt đầu ngó nghiên xem tiếng chuông ở đâu.
Tiêu Nguyên còn dùng khẩu hình miệng trách Tổng Tịch không tắt chuông điện thoại.
Tống Tịch cũng chẳng thua gì, cô nghiến răng trừng mắt đối anh.

Giống như ngừng sai chẳng phải cô.
Tiếng chuông lần hai tiếp tục vang lên.

Nhưng mọi công sức của hai người điều vô nghĩa.
Hạ Nguyệt vẫn bị tiếng chuông làm cho tỉnh.

Cô ôm đầu, có chút kinh ngạc khi mà bản thân có thể ngủ trên vai người khác như vậy.
Tiếng chuông lại tiếp tục vang lên.

Hạ Nguyệt nhìn xuống, chiếc điện thoại được đặt trong của mình.
Chiếc điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Hạ Nguyệt nhìn lên Tiêu Nguyên nghi hoặc.
Tiêu Nguyên một bộ vội vàng, khi phát hiện Hạ Nguyệt nhìn mình, anh có chút đơ ra, đến khi phát hiện điện thoại đang đố chuông là điện thoại của Hạ Nguyệt.

Tiêu Nguyên hóa đá.
Tống Tịch bên cạnh cũng là sững sờ, mím môi không nói gì.
Hạ Nguyệt bắt máy: "Là tôi."
"Cảm ơn."
Hạ Nguyệt nói hai câu, hai câu không vá 3 chữ.

Cô đã tắt máy.
Kiệm lời đến mức Tống Tịch cũng phải sửng sờ.
Tiêu Nguyên nhìn Hạ Nguyệt không việc gì tắt máy, anh không khỏi tò mò lên tiếng: "Làm sao vậy em?"
Hạ Nguyệt bấm điện thoại, không ngẩn đầu lên mà đáp: "Không gì, sao khi ăn chúng ta sẽ bắt đầu công việc."
Nghe đến từ công việc, Tiêu Nguyên liền trở nên nghiêm túc.

Vì anh hiểu rõ Hạ Nguyệt xưa nay không nói đùa mấy vấn đề này.
Nhưng Tống Tịch ngồi bên cạnh lại không hiểu.

Cô nhìn cơ thể Hạ Nguyệt nhỏ bé, chỉ cho rằng em chỉ là sinh viên đại học mà thôi.
Mặc dù Hạ Nguyệt đã cao gần 1m7? Hơn nữa cô chưa từng lộ mặt, chỉ mặc một bộ đồ màu đen, đội nón đen, mang khẩu trang đen.
Mà nguyên nhân cô nghĩ em là sinh viên chính là các Ca Ca Tỷ Tỷ của Hạ Nguyệt
Vốn là con gái của cựu giám đốc Dương Nguyệt.

Papa cô chính là người cùng thành lập công ty với
Hạ Kiến Quốc, cũng là cậu của Tiêu Nguyên.
Nên cũng không quá kì lạ khi cô cũng biết đôi chút về gia đình Tiêu Nguyên.

Đương nhiên chỉ nhiều hơn người ngoài một chút.
Nhà Tiêu Nguyên, ngoại trừ anh là con trai trưởng, thì anh còn có 4 người em gái, một cặp sinh đôi, còn hai người còn lại thì cô đoán đã sinh sau.

Mà theo luật an toàn khi sinh con, phải mất 3 đến năm năm để sinh thêm.

Nên theo như tính toán.

Độ tuổi của Hạ Nguyệt nằm khoảng chừng ở đại học.
Đương nhiên đó chỉ là tính toán của cô.

Nhưng thật sự Tống Tịch là một giám đốc tài chính, nên cô vẫn luôn tự tin về mặt tính toán của mình.
Đúng lúc này, bụng Tống Tịch lại kêu vang.

May mắn không ai nghe.

Bụng đói khiến cô có chút không vui.

Nhưng lại không trách được cô bé đáng yêu như Hạ Nguyệt, chỉ có thể đổ toàn bộ lỗi lầm đẩy lên cho Tiêu Nguyên.
Nghĩ đến đây, Tống Tịch lại quay sang nhìn Hạ Nguyệt.

Thấy Hạ Nguyệt vẫn còn đội nón và mang
khau trang.
Cô không khỏi tò mò, chiến đấu nội tâm một lúc, khi này cô mới niềm nở liền tiếng.
"Em không khó chịu khi đội nón và mang khẩu trang suốt sao? Hay là cởi ra đi."
Hạ Nguyệt nghe tiếng Tống Tịch nói, cô ngẩn đầu nhìn lên.
Cùng lúc này, tiếng rõ cửa lại vang lên cất ngang lời Hạ Nguyệt muốn nói.
Cả ba đưa mắt nhìn ra cửa.
Tiêu Nguyên lên tiếng: "Vào đi."
Ở một văn phòng khác.
Một nam nhân trên tay một sắp hồ sơ trên tay, đấy mạnh cửa văn phòng bước vào.
Mái tóc anh màu đỏ như lửa, trên môi là nụ cười tỏ nắng.

Lúc anh cười có một cái răng nanh lộ ra.
Vẻ ngoài non nớt cứ như học sinh, nhưng lại mặc tây trang đen để mình trong uy phong hơn.
"Này Lão Đại, tôi quay về rồi đây!"
Tiếng máy tiếng lách tách vang lên khắp căn phòng yên tĩnh.

Trên bàn là những hồ sơ được sếp gọn.
Nam nhân bước vào phá tan bầu không gian yên tĩnh ấy.
Vương Ngữ Yên ngồi trên ghế giám đốc, liên tục rõ chữ vào máy tiếng.

Cô hoàn toàn chẳng thèm để ý người đang bước vào.
Nam nhân nhìn thấy Vương Ngữ Yên vẫn bấm máy tính, một bộ không chú ý mình, anh không khỏi biểu môi.

Đi đến trước bàn của Vương Ngữ Yên, đặt xuống chồng hồ sơ.

Nở ra nụ cười tỏ nắng của mình, không quên lộ ra răng nanh nói.
"Lão Đại, tôi đã làm xong hết việc rồi, ngài thấy tôi giỏi không!"
Vương Ngữ Yên đưa mắt nhìn về sắp hồ sơ mà nam nhân mang đến.

Cô nhẹ gật đầu đáp: "Khá tốt."
Nam nhân ngồi xuống, chỉ đưa ngữa khuông mặt lên bàn, anh đưa mắt long lanh như cún con nói:
"Lão đại, có phải không tôi làm vẫn không tốt, ngài không khen tôi."
Vương Ngữ Yên đầu là 3 vạch đên, cô nhìn lên.

Vẫn cố mà đáp: "Phó Cửu cậu là cấp dưới tốt nhất."
Nam nhân tên Phó Cửu, nghe mình được khen, anh liền vui vẻ, như được cấp thêm năng lực mà vui vẻ đứng lên.

Bắt đầu ríu rích như chú chim.
"Này Lão Đại, ngài biết hôm nay tôi đến tập đoàng Dương Nguyệt nhìn thấy gì không..."
Nói đoạn, Phó Cửu liền nhìn xuống xem sắc mặt của Vương Ngữ Yên.

Chỉ thấy Vương Ngữ Yên vẫn tiếp tục công việc của mình, hoàn toàn mặc kệ lời cậu nói.
Nhìn biểu tình cô, có lẽ là đã quá quen với bộ dáng này của cậu.
Phó Cửu cũng sớm đã quen với cái tính cách này của Vương Ngữ Yên.

Cậu chẳng thề nao núng trước vẻ mặt lạnh băng của cô, mà lại tiếp tục lên tiếng kể lại chuyện mà mình đã gặp phải hôm nay.
"Ukm...!Nói sao đây nhỉ, hôm nay tôi đến đó, tình cờ nhìn thấy em gái của CEO của Dương nguyệt đấy."
Phó Cửu không chút ý, tiếng bấm bàn phím của Vương Ngữ Yên đã nhỏ dần.

Rồi hoàn toàn không một tiếng động.
Cậu Phó Cửu vẫn mãi mê với câu chuyện của mình.
"Khi đó tôi nhìn thấy em gái của CEO tay cầm hộp cơm, thiên ngang bước vào công ty.

Nhưng kết quả, vì cô gái đó mặc đồ giản dị quá, nên bị chặn ngoài cửa.

Mà nữ tiếp tân đó còn đối cô ấy kinh thường ra mặt, lúc nữ tiếp tân đó còn đẩy cô ấy nữa."
Phó Cửu vừa kể lại sự tình, vừa nhớ lại chuyện khi đó mà vui vẻ.

Càn là thấy chuyện khi đó giống mấy bộ phim tổng tài bên ngoài, mà không khỏi khâm phục không thôi.
Nhưng khi cậu vừa nói hết lời, Vương Ngữ Yên đã đứng bật dậy.
Phó Cửu một bên không khỏi giật mình nhìn lại: "Lão-Lão Đại!?"
"Em gái của Tiêu Nguyên? Là người em nào!"
Giọng nói đột nhiên âm trầm của cô khiến Phó Cửu hơi run lên.

Hắn không biết suy nghĩ của Vương Ngữ Yên là gì, chỉ là thể từ từ nhìn mặt cô mà đáp.
"Không rõ, nghe nói là một vị em gái khác.

Mà người này chưa từng công bố.

Tôi nghe Tiêu Nguyên gọi cô ấy là Nguyệt gì đó."
Phó Cửu cố nhớ lại chuyện khi đó.

Lúc Tiêu Nguyên bước ra từ thanh máy, đã gọi to tên nữ nhân mặc đồ đen.
Sắc mặt Vương Ngữ Yên toàn đen, bàn tay nắm chặt, hiện lên sự tức giận.
Phó Cửu liếc nhìn Vương Ngữ Yên phản ứng mạnh như vậy, tuy không biết là chuyện gì.

Nhưng cậu biết chuyện này là không có liên quan đến mình, nên vui vẻ đưa ra điện thoại.
Vương Ngữ Yên nhìn xuống điện thoại mà Phó Cửu đưa đến.
Phó Cửu nhìn Vương Ngữ Yên vẫn còn tức giận, lúc này mới lên tiếng giải thích: "Ban nãy tôi thấy cãi nhau, nên cố tình quay lại để xem dần."
Vương Ngữ Yên...
Phó Cửu mặt nào cũng tốt, chỉ có khuyết điểm ở chỗ là có tật hóng dưa.

Mà mỗi lần đi hóng dưa về sẽ kể lại cho người nào đó.

Nếu người kia không tin, cậu sẽ lôi ra video hiện trường để kiểm chứng.
Mà mục đích chính là để cậu sẽ xem dần, mục đích là để tìm người nào đúng, người nào sai trong đoạt video đó.
Mà Vương Ngữ Yên chính là người bất hạnh, luôn bị bắt nghe mất câu chuyện nhảm nhí đó.

Thật sự nếu như cậu ta không có năng lực, cô cũng rất muốn đuổi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui