Khi đó, mọi người nghĩ Hạ Dương chỉ là đang nói về nghiệp diễn của mình.
Nhưng không...!Chị là đang nói đến việc tìm kiếm cô, cho dù cô ở đâu, dù có thế nào chị vẫn sẽ đi tìm.
Khi đó Hạ Dương lợi dụng việc chị em cô giống nhau.
Nên mới lựa chọn vào giới giải trí, vì chỉ khi chị nổi tiếng, thì việc khuông mặt giống Hạ Nguyệt sẽ bị các Fan tìm ra.
Tống Tịch lại không biết những suy nghĩ này của Hạ Nguyệt.
Cô lại thao thao bất tuyệt về Hạ Dương.
"Tỷ vốn là người rất nhút nhát.
Khi nghe được những lời đó, Tỷ đã luôn ngưỡng mộ em ấy.
Và cố gắng khắc phục những gì mình thiếu xót.
Và có được tự tin như ngày hôm nay.
Chính là vì Hạ Dương
da clu vot Ty."
Hạ Nguyệt lắng nghe Tống Tịch nói.
Cô vui vì có người thích Tỷ Tỷ mình.
Chợt cô nghĩ đến 3 vạn Fan khi mà cô lần đầu vào Weibo của Hạ Dương.
Cô không khỏi rơi vào trầm tư, nghĩ những Fan đó, có phải giống như Tống Tịch hiện tại.
Rơi vào bóng tối, và được Hạ Dương cứu vớt hay không.
Nhưng rồi cô cũng phải gác lại chuyện này.
Chỉ có Tiêu Nguyên là không bị những lời Tống Tịch nói ảnh hưởng.
Anh nhớ đến bộ dáng hung hăng của Tống Tịch, mà rơi vào tự hỏi nhân sinh.
Tống Tịch có chỗ nào nhút nhát a, cô vốn chính là cô gái hung hăng còn đanh đá.
"Thật ra, tuy em không phải Hạ Dương, nhưng Hạ Dương là Tỷ Tỷ em.
Tiêu Nguyên một bên vừa nghe lời này, không khỏi bất ngờ thấy kinh ngạc, anh không hiểu Hạ Nguyệt muốn làm gì.
Vì sao lại nói chuyện này cho người ngoài.
Mà Tống Tịch càn kinh ngạc, cô nhìn Hạ Nguyệt, lại quay đầu nhìn về Tiêu Nguyên, trong lòng cảm thấy hợp lý.
Hạ Nguyệt rất giống Hạ Dương, mà tóc Hạ Nguyệt màu đen giống Tiêu Nguyên, độ tuổi Hạ Dương cũng trong phạm vi tính toán của cô.
Hơn hết là, tên công ty, đúng vậy, tên công ty này chính là
Dương nguyệt, còn không phải là tên Hạ Dương, và Nguyệt.
Là cô bé trước mắt cô sao?
Nên Tống Tịch tin Hạ Nguyệt không chút nghi ngờ.
"Em thật sự là em gái của Dương Dương!"
Hạ Nguyệt trên môi là nụ cười, gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy-Vậy em..."
Không để Tống Tịch tiếp tục nói thêm gì, Hạ Nguyệt liền đáp: "Em có thể giúp Tỷ xin chữ kí Tỷ Tỷ, nhưng phải có hai điều kiện."
Nghe đến điều kiện, Tống Tịch liền tỉnh táo.
Không đáp ứng ngây mà nghiêm túc, muốn nghe điều kiện trước: "Trước hết em nói điều kiện trước đã."
Nhìn thấy Tống Tịch không phải kẻ ngốc, Hạ Nguyệt khi này mới không làm khó mà lập tức nói: "Một, không được nói thân phận em là em gái của Hạ Dương cho ai biết, cũng không được lộ việc em có khuông mặt thế nào cho người khác.
Ngây cả đó là người nhà."
Tống Tịch nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."
Hạ Nguyệt cười: "Hai là ăn hết phần ăn này.
Sau khi ăn xong sẽ bắt đầu vào việc."
Tống Tịch hơi kinh ngạc, nhưng khi nhìn xuống hộp cơm, cô lại do dự, không phải cô không muốn đồng ý, nhưng sức ăn cô lại không không ăn hết phần này.
Nhìn thấy Tống Tịch do dự.
Hạ Nguyệt lại không quan tâm nữa, bắt đầu ăn phần 1 ăn của mình.
Nếu
không có đồ ăn cô có thể sẽ rơi vào giấc ngủ.
Nên lúc này đã sắp không trụ nổi mà mặc kệ Tống Tịch suy nghĩ.
Chỉ có Tống Tịch vẫn còn đang do dự, không có vội đồng ý.
Tiêu Nguyên lúc này cũng hiểu cách làm của Hạ Nguyệt.
Đưa mắt nhìn lên lại thấy Tống Tịch do dự.
Biết cô đang do dụe cái gì, anh liền tốt bụng lên tiếng nói giúp: "Nguyệt em ấy chỉ kêu cô ăn hết, chứ không nói là bao giờ ăn hết.
Cô do dự cái gì?"
Nghe vậy Tống Tịch hơi sửng ra, quay đầu nhìn qua Hạ Nguyệt.
Cô hơi sững sốt nhìn nhìn thấy hai khây bánh bao đã bị Hạ Nguyệt ăn hết sạch, chỉ còn lại lại hai khay hải cảo trên bàn không khỏi ngơ ngác.
Hai má vì ăn nhanh nên phồng lên, trong rất là đáng yêu.
Tống Tịch nhìn cử chỉ ăn này của Hạ Nguyệt, lại giống với lúc Hạ Dương trên live.
Lúc em ăn hết đống sandwich khiến Tề Lăng tức giận.
Khi đó bản thaqn cô còn cười một trận vì hành động đáng yêu của Hạ Dương.
Giờ khi nhìn thấy cảnh này, lại không nhịn được cười.
Nhưng Hạ Nguyệt vẫn không chú ý Tống Tịch mà tiếp tục ăn.
Rất nhanh, Tống Tịch đã đồng ý với hai điều kiện của Hạ Nguyệt.
Và Tống Tịch cùng Hạ Nguyệt ăn xong phần ăn.
Có điều đúng như cô nghĩ, đồ ăn rất nhiều khiến cô một lần không thế ăn hết.
Nhưng thật may đúng như Tiêu Nguyên nói, Hạ Nguyệt chỉ bảo cô ăn hết chứ không thề éo cô ăn hết một lần.
Nhìn Tiêu Nguyên, Tống Tịch trong lòng cũng rõ ý Hạ Nguyệt muốn.
Có lẽ em sợ cô bỏ đi đồ ăn một cách lãng phí nên mới nói thế.
Nghĩ thế nên càn khiến lòng cô vui vẻ
Nhưng Tổng Tịch vĩnh viễn không ngờ nhất là, chuyện hôm nay sẽ làm cho cô trở nên ám ảnh về sau.
Hạ Nguyệt không chỉ giúp Tiêu Nguyên giải quyết vài cái lỗ hổng trong tường lửa của công ty.
Em còn lập kế hoạch cho sau này, hướng đi của công ty, hay ngây cả tài chính công ty có bao nhiêu điều bị
Hạ Nguyệt nắm rõ và đưa ra phương án thích hợp nhất.
Tổng Tịch không thế nào tin được, một cô bé mà cô cho là học sinh, không chỉ đang chỉ bảo cô, còn đang chỉ bảo Tiêu Nguyên, chủ tịch của công ty.
Công ty Dương nguyệt nắm được rất nhiều thị trường doanh nghiệp, từ công cụ y tế đến công nghệ tiên tiếng, những mĩ phẩm cao cấp, hay những trang phục, tơ lụa cao cấp, và vân vân, điều do công ty họ tiếp quản.
Thế mới thấy Hạ Kiến Quốc là một người vĩ đại thế nào, khi mà chỉ cần một khoảng tiền ông đã tạo ra một công ty với nền doanh nghiệp khổng lồ thế này.
Đây là điều mà những kẽ ngu ngốc ngoài kia luôn nhìn thấy.
Nhưng người thật sự tạo dựng được những thứ này, là Cẩm Thư, cũng là mẹ ruột Hạ Dương và Hạ Nguyệt.
Bà là một thiên tài về công nghệ, nên về lĩnh vực công nghệ bà đã giúp Hạ Kiến Quốc, và ông là người phụ trách xã giao, một chủ tịch đứng ngoài sáng.
Mà Cẩm Thư, mà mới chính là chủ tịch sau màn.
Nhưng vì sức khỏe, và chuyện Chương gia, khiến họ nhắm vào bà.
Nên vì an toàn, bà đã không công bố mình ra ngoài.
Mà lý do bà đứng lên, cũng chỉ vì hai đứa con gái của mình.
Nhưng làm việc quá sức, cộng thêm sức khỏe không được tốt, khiến bà đã ra đi, trước khi công ty Dương nguyệt chở nên ngang bằng với công ty Minh châu.
Và bà cũng không thể nhìn thấy đứa con gái mình tỉnh lại.
"Ca hiểu ý em rồi, ý em chính là mảnh đất phía đông có thể là mảnh đất nhà nước nhắm vào?"
Tiêu Nguyên cầm cây bút liên tục ấn vào rồi bật lại, khiến tiếng bút kêu lên liên tục trong phòng.
Tống Tịch một bên nhíu mày, cô vẫn còn điều khó hiểu lập tức hỏi lại: "Vậy mảnh đất mà bên ngoài bàn bạc là chuyện gì? Vì sao lại nói đó là mảnh đất nhà nước ngắm vào?"
"Trước khi em trả lời, em sẽ đặt một ví dụ trước nhé."
Hạ Nguyệt vẫn mỉm cười đáp lời.
Có lẽ vì được ăn no, nên trong cô nhiều sức lực hơn.
Nói chuyện cũng nhiều hơn một chút.
"Nếu một ngày, Tỷ phát hiện bí mật của Tỷ luôn bị người khác biết.
Và một ngày, Tỷ có hai bí mật càn phải giấu, chỉ cần một bí mật trong đó thôi cũng có thể gây bùng nổ dư luận.
Mà Tỷ phải giữ lại ít nhất 1 bí mật cho mình, Tỷ sẽ làm gì?"
Tống Tịch nghe ví dụ của Hạ Nguyệt mà không khỏi rơi vào hoang mang.
Tiêu Nguyên nghĩ một lúc lâu liền lên tiếng: "Nếu là Ca, Ca sẽ tung ra một bí mật để đánh lạc hướng dư luận.
Khiến họ không để ý đến bí mật còn lại."