Hạ Nguyệt xưa nay yếu ớt, luôn được gia đình bảo hộ, nào có chuyện sẽ tập kiếm.
Lúc còn nhỏ, Hạ Dương hay kéo cô đi chạy bộ, kết quả lôi kéo cô chạy đúng 10 vòng, sau đó cô liền phát sốt 3 ngày liên tục.
Ban đầu Hà Trúc cho rằng Hạ Dương nên đưa cô đi luyện tập nhiều hơn sẽ tốt dần lên thôi.
Giống như quá trình luyện tập, một lần cầm tạ 1k, quen rồi sẽ chuyển sang 2k.
Nhưng Hạ Nguyệt có luyện kiểu gì, nhẹ thì bệnh, nặng thì ngất vài ngày.
Không phải là cô không cố gắng.
Mà là thể chất cô khác biệt.
Dù có huấn luyện kiểu gì, cô cũng không thể khiến thể chất tốt hơn.
Hạ Dương có thể lôi léo cô chạy 50 vòng, cô cũng có thể chạy 50 vòng.
Nhưng một khi ngừng chạy, cô có thể chịu không nổi ngất đi tận 5 ngày.
Dù cho có dùng cách vừa tập vừa nghỉ ngơi, thì qua hôm sau cô vẫn sẽ ngã bệnh.
Hạ Nguyệt giống như một cái máy bị lỗi, nếu bạn dùng hết nguyên liệu, nó vẫn sẽ tiếp tục chạy.
nhưng một khi máy đã ngừng, thì dù có đổ thêm nguyên liệu cũng khó lòng bật lại máy.
Hạ Nguyệt nhìn giáo sư luyện kiếm cho mình.
Ông đã là một lão 60 tuổi, nhưng trông ông chẳng có gì yếu ớt.
Mỗi đường kiếm ông đưa ra điều có lực.
Mạnh mẽ và nhẹ nhàn.
Hạ Nguyệt nhìn theo động tác ông, cô cũng bắt đầu trình diễn lại đường kiếm y hệt như thế.
Người học cùng cô cùng có Dương Trạch anh không phải vào sau giống cô, mà anh là dạng tiếp thu chậm.
Trong khi Hạ Nguyệt học không quá nửa ngày đã gần xong, mà Dương Trạch bên cạnh chỉ có thể ấm ức nhìn theo.
"Cô ấy học chưa đầy một ngày đã học gần xong, trong khi tôi học đã gần một tháng vẫn chưa xong.
Haizzz, chắc là thầy huấn luyện thích tôi, nên mới không dậy nghiêm túc cho tôi, chỉ vì muốn giữ tôi bên cạnh."
Dương Trạch ngồi một góc vẻ vòng tròn, vẻ mặt đau khổ, tự mình lẩm bẩm để chấn an sự thất bại của mình.
Người dậy học đang dậy cho Hạ Nguyệt.
Tai ông động đậy, ánh mắt sắc bén nhìn qua tên ẻo lả này.
Chồm râu quai nón ông run lên vì giận dữ.
Ông chỉ tay và mặt Dương Trạch mà mắng: "Hừ, cậu còn dám nói, cậu xem người ta học đi, chỉ một lúc đã hiểu, tên đầu đất nhà cậu dậy mãi chẳng hiểu! Còn nói tôi thích cậu, ta kinh!"
Dương Trạch đột nhiên bị mắng mà giật mình, lại chỉ có thể đáng thương cuối đầu, không dám nói lời nào.
Hạ Nguyệt sau khi múa kiếm đường kiếm vừa được dậy xong, hơi thở cô chút chút không ổn định.
Nhận thấy bản thân sắp trụ không được mới đi đến bên cạnh người huấn luyện lên tiếng nói: "Thầy ơi, không biết em có thể nghỉ ngơi một lúc được không."
Thầy huấn luyện đang chửi Dương Trạch không kịp vuốt mặt, vừa nghe tiếng Hạ Nguyệt, sắc mặt ông liền cười hiền từ, thái độ chuyển biến 180 độ, quay đầu đối Hạ Nguyệt vui vẻ nói: "Hình như lúc chiều em có cảnh quay nhỉ, được vậy em cứ nghỉ ngơi đi."
Hạ Nguyệt gật đầu đối thầy huấn luyện cúi đầu.
Rồi quay người.
Thầy huấn luyện nhìn Hạ Nguyệt rời đi bằng ánh mắt hiền từ, sau khi nhìn lại Dương Trạch, ánh mắt ông liền trở nên tức giận.
Dương Trạch nhìn thấy, không chỉ không biết khó mà lui, mà cậu còn đối ông cười xòa nói: "Thầy à, thật ra chiều nên em cũng có cảnh quay."
Thầy huấn luyện không nghe xong không chỉ không cho đi, ông còn tức giận hơn.
Một tay nắm lấy lỗ tai Dương Trách xách lên nói: "Hừ, tên nhóc nhà cậu, nếu không học xong hai bài luyện kiếm thì cậu cũng đừng quay nữa."
Nghe như vậy Dương Trạch không khỏi cảm thấy ấm ức.
Nhưng cậu không thể nào thay đổi.
Hạ Nguyệt sau khi quay lại phòng nghỉ, cô liền kêu Hoa Anh đi mua thức ăn.
Nhất là mấy món ngọt.
Sau đó liền mất hết sức lực ngồi lên ghế.
Hoa Anh có chút kháng cự, vì dù sao đồ ăn ngọt chính là khắc tinh của nghệ sĩ, nhưng khi cô nhìn thấy sắc mặt của Hạ Nguyệt, cô không khỏi lo lắng.
Nghĩ đến việc Hạ Nguyệt có thể bị tuột huyết áp, cô liền vội chạy đi ra ngoài.
Hạ Nguyệt chịu đựng cơn khó chịu nơi trái tim.
Trái tim như không chịu được áp lực mà bắt đầu đau kịch liệt, lòng ngực như muốn vỡ tung.
Hạ Nguyệt nhắm chặt mắt, ý đồ muốn ngủ để áp chế lại cơn đau.
Không quá 2 phút cô đã rơi và giấc ngủ, cơn đau vẫn rất khó chịu, đến lúc ngủ cô vẫn nhíu chặt mày vì đau.
Nhưng bản thân cô chỉ vừa chợp mắt một lúc, tiếng gõ cửa đã làm cô tỉnh giấc.
Hơi thở Hạ Nguyệt có chút yếu ớt, trái tim lại lần nữa đau đớn.
Mồ hôi trên trán cô từng chút rơi xuống.
Hạ Nguyệt cắn chặt răng, cố ép lại cơn đau trong lòng ngực, cô đứng lên bước ra mở cửa.
Hàn Chu nhìn thấy Hạ Nguyệt, bà nhíu mày, ánh mắt bà hiện lên sự không vui, đối Hạ Nguyệt nghiêm giọng hỏi: "Hạ tiểu thư, cô là đang có ý gì."
Hạ Nguyệt vừa tỉnh ngủ, cô có chút tính tình, nhưng ngây sau đó cơn đau chuyền đến khiến cô tay chân bủn rủn.
Trái tim lại không ngừng co thắc khiến cô có chút đỡ không nổi thân thể.
Hàn Chu nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy mồ hôi trên trán Hạ Nguyệt không ngừng chảy.
Bà có chút lo lắng, giọng nói cũng có chút dịu xuống đôi phần.
"Hạ tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Hạ Nguyệt xua xua tay, giọng nói yếu ớt đáp: "Tôi không sao, chỉ là tuột đường huyết.
Không ngờ làm phiền ngài trong ngày bấm máy thế này."
Hàn Chu sửng ra, bà cảm thấy mình có chút tội lỗi khi trách lầm Hạ Nguyệt.
Lúc này là giờ ăn trưa của đoàng phim.
Lúc nãy đang ăn bà lại nghe mấy nhân viên trong đoàng tám chuyện.
Vốn nhân viên tam chuyện là bình thường trong đoàng phim.
Nhưng vấn đề họ đang nói Hạ Dương.
Bà nghe mấy nhân viên đó nói đã nghe thầy huấn luyện mắng Hạ Dương rất nhiều.
Còn có người thấy Hạ Dương không chịu được việc huấn luyện, chưa mới luyện tập 3 giờ đã chạy ra.
Có nhân viên khác nói bản thân đã thấy trợ lý Hạ Nguyệt, rời đi mua đồ ăn ngoài.
Hàn Chu nghe đến đây nhắn mày, đầy vẻ khó chịu.
Bà không cấm Hạ Nguyệt ăn ngoài, nhưng ít nhất cũng phải chịu khó huấn luyện.
Vì dù sao Hạ Nguyệt chỉ có 1 tháng để quay xong bộ này.
Nên khi nghe thấy Hạ Nguyệt không có trách nhiệm như vậy, làm bà rất khó chịu.
Hiện tại nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt của Hạ Nguyệt.
Bà có chút hiểu lý do Hạ Nguyệt quay lại phòng nghỉ ngơi.
Nhưng là một đạo diễn, bà lại thấy không vui vì Hạ Nguyệt đã làm trễ tiến trình quay phim.
"Không có gì.
Nhưng Hạ tiểu thư, cô còn nhớ những gì cô đã nói với tôi trong ngày kí hợp đồng chứ."
Hạ Nguyệt gật đầu, không để cô kịp nói gì thì một cái đầu ló ra.
Dương Trạch từ sau Hàn Chu ló đầu vào.
Hàn Chu cũng lập tức nhận ra, khi bà nhìn thấy người đến là ai, không khỏi tức giận trách móc: "Dương Trạch, cậu làm gì ở đây thế?!"
Dương Trạch cười lộ ra hai hàm răng trắng, tay chỉ vào Hạ Nguyệt nói: "Tôi đến xem Hạ Dương, ban nãy ăn cơm nghe nói cô ấy không khoẻ."
Hàn Chu nhíu mày.
Bà còn chưa kịp nói gì, thì một lão già xuất hiện phía sau Dương Trạch, khiến bà không khỏi giật mình.
Nhưng khi nhìn thấy rõ khuông mặt người nọ, bà không khỏi cảm thấy cạn ngôn: "Lão Dương, sao ông cũng ở đây vậy?"
Người được gọi là lão Dương, chính là người thầy đã dậy kiếm cho Hạ Nguyệt khi nãy.
Lão Dương tay chỉ vào Hạ Nguyệt, tay còn lại vuốt chồm rau mình, mà nói: "Tôi đến xem học trò mình."
Hàn Chu nhíu mày, bà đưa mắt nhìn qua Hạ Nguyệt, chỉ thấy Hạ Nguyệt đang nhắm mắt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy.
Không giống như tuột huyết áp, mà giống như đang cắn răng chịu phải cơn đau gì đó hơn.
"Hạ Dương à, cháu không sao chứ."
Hạ Nguyệt mở mắt, khi nhìn thấy người đi đến là thầy huấn luyện.
Hạ Nguyệt ngoan ngoãn mỉm cười đối ông đáp: "Vâng, cháu không sao.
Đã làm phiền thầy đến đây một chiến vì cháu."
Lão Dương khi nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt, tràn đầy yếu ớt, ông liền ra lệnh: "Được rồi, được rồi, muốn gì thì vào trong ngồi đi."