"Tỷ gọi em có chuyện gì sao?"
Sau khi thoát khỏi chất vấn của Hà Trúc, Hạ Nguyệt liền nhanh chóng đổi chủ đề.
Hà Trúc bị hỏi có chút lúng túng.
Thật ra cô chỉ là lo Hạ Nguyệt không thích ứng với đoàn phim mà thôi.
Giờ nghe thấy giọng em như vậy cô cũng có thể an tâm phần nào.
"Cái đó, là gọi em chỉ để nói cho em biết, việc tốt mà hai con mèo em làm ra.
Sau khi không có em, bọn chúng liền chạy phá, làm vỡ hai cái ly, một cái bình rồi."
Hạ Nguyệt nghe mèo mình lập được vài chiến công, cô không chỉ không thấy vấn đề gì, mà còn mỉm
cudi.
Thanh Đồng bên cạnh nhìn thấy nụ cười của Hạ Nguyệt.
Dù khuông mặt ấy vẫn còn nét tái nhợt của bệnh trạng, nhưng cô vẫn xinh đẹp lạ kì.
Thanh Đồng không khỏi bị thấp dẫn bưởi nụ cười ấy.
Cô đột nhiên phát hiện lý do Bạch Lam thích Hạ Nguyệt rồi.
(2°)
Hạ Nguyệt không biết nụ cười của mình, đã khiến cho bản thân càn dính vài một hiểu lầm tai hại.
Sau khi nói chuyện cùng Hà Trúc xong, trái tim cũng không còn như vậy đau nhói.
Có thể là do trái tim này là của Hạ Dương, mà Hạ Dương cũng thích mèo, nên khi nghe thấy chúng, tim cô lại bình yên lạ kì.
Buổi chiều hôm đó, dù vẫn còn rất mệt, nhưng cô phải đến đoàn phim để diễn.
Không ngoài mong đợi, Hạ Nguyệt đã diễn rất tốt.
Tốt đến mức chỉ cần diễn một lần liền qua.
Đến Hàn Chu cũng không ngờ đến cảnh này, dù là cảnh múa kiếm, hay đánh nhau, Hạ Nguyệt điều có thể diễn đạt một cách hoàn hảo.
Hạ Nguyệt mỗi khi đóng phim, dường như có thể nhập vai nhanh chóng, đến khi quay xong cô lại thoát vai một cái mau lẹ.
Dường như là bẩm sinh là người tài trong nghiệp diễn.
Hàn Chu nhìn phần diễn hôm nay của Hạ Nguyệt, cứ như thế mà đã xong.
Bà không khỏi càn thêm vui vẻ.
Thầm nghĩ mình đã nhặt đặt bảo rồi.
Ngồi bên cạnh là biên kịch Mộng Kì, khi nhìn thấy Hạ Nguyệt nhập vai, và thoát vai nhanh chóng, bà không khỏi cảm thán một hơi: "'Cô ấy, tốc độ nhập vai thoát vai này, chẳng khác gì Vương Ngữ Yên."
Hàn Chu kinh ngạc nhìn qua Mộng Kì.
Vương Ngữ Yên là một truyền kỳ trông giới, khi mà cô ấy diễn nhân vật nào, là ra nhân vật đó.
Thậm chí là xuất sắc hơn.
Đoạt được Giải ảnh hậu chỉ sau 4 năm vào giới, vào sau đó là 3 lần nhận giải ảnh hậu liên tiếp.
Cô ấy chính là triyền kỳ, cũng là Nữ Vương trong giới.
Mà Hạ Nguyệt chỉ là một diễn viên hạng C vừa vào giới.
Làm sao có thể sánh bằng Vương Ngữ Yên.
Mà người đang bị nhắc nãy giờ lại đang ngồi thưởng trà trong khu vườn rộng lớn.
Ánh chiều tà chiếu xuống khu vườn rộng lớn, chiếu xuống từng vườn hoa xinh đẹp, bên cạnh những vườn hoa là những cây cảnh cao lớn được sắp xếp, và bài ra được sự đẹp đẽ trong khu vườn.
Ở phía xa kia có trong một đình viện, bên trong đình viện lại có hai người, một nam một nữ đang thưởng trà.
Ly trà trên bàn vẫn còn đang bóc khối nghi ngút, làn khói trắng bay lên, nền trời đỏ hồng phía sau càn làm làn khói thêm phần rực rỡ.
Vương Kiến Nghiệp nhấc lên tách trà, ông nhàn nhã thổi nhẹ trà, rồi thưởng trà.
Nước trà ấm nóng tràn vào khoang miệng, rồi tới cổ họng, sau là bụng.
Những nơi nước trà đi qua, liền có một cổ nóng ấm.
Ông nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
"Ta còn tưởng con sẽ không quay về nữa."
Vương Ngữ Yên ngồi đối diện, cô giũ mắt, ánh mắt nhìn tách trà, tách trà vẫn còn nghi ngút khói.
Chờ một lúc, cô mới lên tiếng.
"Thật ra con cũng không muốn về."
Vương Kiến Nghiệp nhíu mày, trên mặt luôn là nét nghiêm nghị của người nắm quyền, khí thế mạnh mẽ cũng ẩn ẩn lộ ra: "Vậy hiện tại con về là có ý gì."
Hai cái đầu từ sau cây to lộ ra.
Có thể nhìn ra trong hai cái đầu là một nam một nữ.
Mà khuông mặt của nam cực kì giống Vương Ngữ Yên.
Cả hai dường như giống nhau đến 7 phần.
Còn nữ, cô ngoại trừ đôi mắt vàng nâu thì còn lại chẳng khác gì Vương Ngữ Yên thứ hai.
"Con về là chỉ muốn nói với Bố một kiến nghị."
Vương Kiên Nghiệp hứng thú: "Oh, là kiến nghị gì thế."
Vương Ngữ Yên hai tay đan lại, rồi cô đặt cầm mình lại.
Bất chợt giọng lạnh đi vài phần: "Con vẫn không muốn nhìn thấy Đế minh cùng Minh châu hợp tác."
Vương Kiến Nghiệp, ông nhướng mày, miệng khẽ nhích lên, lạnh nhạt đáp: "Con không phải là người thừa kế của Đế minh, nên con không có quyền can thiệp vào chuyện công ty."
Vương Ngữ Yên vẫn một bộ không sao cả, nhưng khí thế cô cũng đã lộ ra.
Trực tiếp đối mắt với
Vương Kiến Nghiệp, nhẹ nhàn cất lời: "Vậy Bố thật sự không muốn con thừa kế sao?"
Vương Kiến Nghiệp bị nói đến á khẩu, ông hơi đổ mồ hôi, nhưng là người nắm quyền nhiều năm, dù đang nói chuyện với công gái, ông vẫn không lộ ra nét này lo lắng.
Đáp lời: "Dù ta muốn có muốn đưa thì con cũng không lấy không phải sao? Nên hiện tại con không có quyền nhúng tay vào chuyện công ty."
"Vậy à, thế con hiện tại có hứng thú với công ty thì phải làm sao bây giờ."
Vương Kiến Nghiệp nhìn đứa con gái đã trưởng thành của mình, trên môi là nụ cười.
Nhưng Vương Ngữ Yên không nhìn thấy nụ cười ấy, vì ông đã vờ uống trà, để che đi nụ cười.
"Ta lại thấy tò mò.
Vì điều gì mà con lại đổi ý muốn về công ty."
Vương Ngữ Yên cười, ánh mắt trở nên sáng ngời, trong mắt điều là sự dịu dàng: "Cũng không có gì đặt biệt.
Chỉ là con đã tìm được em ấy rồi."
Nghe đến đây, lông mày Vương Kiến Nghiệp nhíu lại.
Ông đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Ngữ Yên, lại chẳng nói gì mà trực tiếp quay đi.
Vương Ngữ Yên nhìn bóng lưng ông rời đi.
Cô chỉ nhẹ cười, trông không có tí mà là lo lắng vì Vương Kiến Nghiệp đang tức giận hết.
Hạ Nguyệt lấy một viên đường, thả vào tách trà, rồi phấy lên.
Cầm lên tách trà bắt đầu thưởng thức.
Ở phía sau cây to, một nam một nữ nhìn nhau.
Trong mắt đối phương điều là hoảng hốt.
Người nam trong đó liền lên tiếng nói: "Trời ạ, có phải em ấy điên rồi không!?"
Người nữ thì gật đầu, như tán thành lời nói của nam nhân.
Vương Ngữ Yên sau khi uống xong một ngụm trà ngọt.
Cô đặt xuống tách trà, có chút bất đắc dĩ, tự mình lấm bấm.
"Đúng là đồ ngọt không hợp với mình.
Nhưng...!Dù không hợp thì mình cũng đã thích nó rồi, phải làm sao đây."
Cô tự nói, tự mỉm cười, trong đầu không ngừng nhưng hình bóng Hạ Nguyệt.
Từ vẻ lạnh nhạt, đến không vui, bình tĩnh, đến nhẹ tươi cười, hoảng hốt, lến luống cuống.
Còn có...!Nụ hôn hôm đó nữa...
Nhưng hai người núp sau cây lại không nghĩ như vậy.
Họ chỉ thấy Vương Ngữ Yên tự nhiên ngồi uống trà, còn bỏ viên đường, không chỉ vậy còn tự nghĩ rồi tự cười.
Không phải là điên rồi hay sao.
Chợt, ánh mắt sắc bén của Vương Ngữ Yên liếc nhìn qua cái cây đằng xa.
"Được rồi, ra đây đi.
Tính trốn vậy đến bao lâu."
Nghe giọng nói lạnh lẽo của cô, hai người núp sau cây liền cuống lên.
Nhưng dưới ánh mắt sắc bén của cô.
Họ cũng chỉ có thể bước ra.
Hạ Nguyệt sau khi quay xong lại bị lôi kéo đi ăn tiệc.
Cũng vì ngày đầu bấm máy, mà cô còn diễn tốt khiến đoàng phim nghỉ sớm.
Đạo diễn liền sức tiền túi mời mấy nhân viên trong đoàn ăn cơm.
Hạ Nguyệt nhìn mọi ngày ăn uống, nhưng cô lại chẳng muốn ăn uống ít nào.
Thanh Đồng bên cạnh nhìn thấy Hạ Nguyệt không động đũa, cô có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Hạ tiểu thư, cô không ăn à?"
Hạ Nguyệt nghe tiếng hỏi, cô hơi ngẩn đầu nhìn lên, đôi mắt màu nhạt nhìn thẳng vào đôi máu xanh lục của Thanh Đồng.
Cô khẽ lắc đầu: "Không, chỉ mà lúc trưa ăn hơi nhiều, giờ vẫn còn no."
Thanh Đồng chợt nhớ đến trưa hôm nay trong phòng nghỉ.
Sau khi Hạ Nguyệt kết thức cuộc gọi, Hạ Nguyệt liền ăn trưa, khi đó cô thấy Hạ Nguyệt hết một bàn đồ ăn lớn cho 5 người.
Khi đó cô phải ngây người bao lâu nhỉ.
Giờ nghe Hạ Nguyệt nói không ăn nổi, cô cũng có thể thông cảm.
Nhưng thức chất là...!Hạ Nguyệt nhìn đống đồ ăn điều là ớt cay, trên trán cô cũng chỉ có thể đổ một tần mồi hôi mỏng.