Đương nhiên Chu Diễn không ngờ rằng Tống Viện sẽ nói vậy, anh tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt cô muốn thăm dò xem cô có đang nói thật không.
Tống Viện ngẩng cao đầu đón ánh mắt anh, ánh mắt không kiêu ngạo, không xu nịnh.
Thôi Dương thấy tình hình không ổn nên mạnh tay kéo Ngô Hà đi, bây giờ ở đây chỉ còn lại bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cũng chỉ ngạc nhiên một lát rồi khuôn mặt lại trở về như ban đầu, anh cho rằng cô đang giỡn nên cất giọng lạnh lùng: “Tống Viện, em làm loạn chưa đủ sao?”
Cô hừ lạnh: “Chu Diễn, anh không hiểu lời tôi nói à? Được, tôi sẽ lặp lại thêm lần nữa.”
Cô lau nước mắt ở khoé mắt, thẳng lưng, nhấn mạnh từng chữ: “Chu Diễn, tôi không cần anh nữa, tôi muốn chia tay với anh!”
Nếu câu nói vừa rồi chỉ là lời nói khi tức giận, vậy thì bây giờ tràn ngập chân thành, giọng nói vô cùng khí phách khiến anh nhướng mày. Anh không biết cách dỗ dành, nói trắng ra là không biết cách dỗ Tống Viện, chỉ có thể kìm nén lửa giận.
“Thế này còn không phải là làm loạn à?”
“Được, chẳng phải em muốn nghe ba chữ anh yêu em à? Được, anh nói.”
“Anh yêu em, vậy được rồi chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng điệu anh vô cùng qua loa.
Tống Viện cười lạnh: “Không cần, anh để dành tình yêu đó cho người phụ nữ khác đi.”
Nói rồi cô xoay người bước đi, bước chân vững vàng đầy kiên quyết.
Đáng tiếc thay, cho đến tận lúc này Chu Diễn vẫn không nhận ra sự nghiêm trọng của việc này. Hoặc giả anh không tin rằng Tống Viện chia tay với mình. Cô yêu anh như vậy sao có thể chủ động chia tay anh chứ.
Cô chỉ đang làm loạn thôi, chỉ cần dỗ tí là xong.
Chu Diễn nghĩ thế đó.
Cuộc họp mặt tối đó vẫn kết thúc trễ như trước. Trước khi ngủ, Chu Diễn gọi điện thoại cho Tống Viện, không phải muốn dỗ à? Được, anh dỗ.
Cuộc đầu tiên, không ai bắt máy.
Cuộc thứ hai, đối phương từ chối cuộc gọi.
Cuộc thứ ba, tắt máy.
Anh nhếch môi, nhớ ra điều gì đó, gọi cho Thôi Dương: “Lúc trước tôi bảo cậu mua trang sức ngọc bích cậu đã mua chưa?”
Thôi Dương: “Mua rồi.”
Chu Diễn: “Ngày mai đưa cho cô Tống đi.”
Phụ nữ ấy mà, dỗ dành là được.
Nếu cô thích trang sức ngọc bích thì anh tặng cho cô.
-
Hôm sau, Tống Viện đang ngủ thì bị đánh thức, cô không kiên nhẫn ra mở cửa: “Ai đó?”
Thôi Dương mỉm cười lấy lòng: “Cô Tống, là tôi.”
Cô khoanh tay nhìn anh ấy: “Có chuyện gì?”
Anh ấy đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, ăn nói vô cùng khéo léo, mỉm cười tủm tỉm đáp: “Đúng lúc tôi đi ngang qua thôi. Tôi vào nhà uống ly nước được không?”
Cô từ chối: “Không được.”
Nếu cô đã quyết định cắt đứt quan hệ với Chu Diễn vậy thì tốt nhất là cũng không có liên hệ gì với những ai liên quan đến anh.
Đặc biệt là Thôi Dương.
Anh ấy cất giọng ngả ngớn: “Tôi khát thật mà, cho tôi một ly nước đi.”
Bình thường anh ấy cũng hay giúp cô, cô suy nghĩ vài giây rồi nói: “Anh chờ chút.”
Cô đứng dậy đi vào trong rót nước, Thôi Dương nhân cơ hội bước vào, đặt cái túi đang cầm lên bàn trà, Tống Viện chưa bưng nước đến đã lẳng lặng đi mất.
Lúc cô bưng ly nước quay lại, người không thấy đâu mà trên bàn trà lại có một cái túi, bên trong là vài cái hộp.
Cô đặt ly nước đang cầm xuống, lấy hộp trong túi ra, bên trong đều là trang sức đắt tiền, vòng tay, hoa tai, vòng cổ.
Độ hoàn thiện của ngọc bích vô cùng tốt, trước giờ cô chưa từng được nhìn thấy.
Cô không cần nghĩ cũng biết là ai đưa.
Mặt Tống Viện tối lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cho đến tận bây giờ Chu Diễn cũng không biết cô không thích ngọc bích, mà còn vô cùng ghét.
Nói ghét là còn hơi nhẹ, là căm thù.
Mỗi khi nhìn thấy những thứ trang sức ngọc bích, cô lại nhớ đến quá khứ đã cố quên đi, hình ảnh cô từng chịu nhục nhã hiện lên như những thước phim điện ảnh.
Khoảnh khắc cô bị đánh, bị mắng, khóc lóc, từng cảnh một đều khiến tim cô run rẩy.
Tất cả những thứ này đều bị khơi gợi vì ngọc bích Chu Diễn đưa đến.
Vẻ mặt Tống Viện u ám như đáy vực, con ngươi sáng rỡ trong veo cũng không còn ánh sáng. Cô nhìn những thứ trước mắt, nheo mắt hạ quyết tâm.
-
Chu Diễn họp xong vào văn phòng bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn, văn phòng to như thế mà nơi nào cũng đầy hộp, anh phải nghiêng người mới đi vào được.
“Thôi Dương, cậu vào đây.” Chu Diễn ấn điện thoại nội bộ.
Không lâu sau Thôi Dương bước vào, vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn anh: “Giám đốc Chu, anh mua đồ gì thế?”
Chu Diễn nhíu mày: “Cậu hỏi tôi đó hả?”
Anh ấy tự biết mình nói sai nên sửa lời: “Giám đốc Chu, ngài tìm tôi có việc gì?”
“Cậu xem những thứ này là gì?” Anh nới lỏng cà vạt, ngồi xuống sô pha, vừa mới đặt mông xuống đã cảm thấy bị cộm.
Anh nghiêng người lấy ra, là một chiếc hộp nhung đỏ, vừa mở ra đã thấy là một chiếc vòng cổ trông hơi quen mắt, bất chợt không nhớ nổi là nhìn thấy ở đâu.
Thôi Dương quay đầu nhìn sang, khẽ tặc lưỡi: “Ối, sao vòng cổ của cô Tống lại ở đây?”
“Cô Tống?” Chu Diễn hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Thôi Dương đáp: “Đây là do ngài bảo tôi mua.”
Tuần nào Chu Diễn cũng bảo anh ấy mua trang sức đưa cho Tống Viện nhưng anh chưa từng tận mắt xem, cũng không để ý cô có từng đeo hay không, vì vậy cũng không nhận ra.
Vừa nói Thôi Dương vừa mở một cái hộp ra, bên trong là trang sức ngọc bích mà anh ấy đưa đến hôm qua, nhìn cách sắp xếp thì biết cô hoàn toàn không đụng vào.
Sau đó anh ấy mở cái hộp thứ hai, vẫn là trang sức, vòng cổ, lắc tay, rồi cài áo kim cương.
Anh ấy nuốt nước bọt, do dự hỏi: “Giám đốc Chu, còn… Muốn mở ra nữa không?”
Người thông minh vừa nhìn là biết ngay đây đều là quà mà trước đây giám đốc Chu tặng cho cô Tống, người ta đều trả lại hết.
Chu Diễn lạnh mặt như có ai thiếu anh một trăm triệu, ai nhìn cũng sợ run người.
Hai nữ trợ lý khác trong phòng trợ lý đã bị mắng đến bật khóc ba lần. Khi phải gặp anh, người nào cũng nơm nớp lo sợ mình nói sai điều gì.
Thôi Dương cũng không tốt hơn là bao, bị mắng nhiều nhất.
Anh ấy thầm cầu nguyện chuyện này nhanh qua đi.
Ai ngờ–
Ông trời không nghe được lời cầu nguyện của anh ấy. Hôm sau, văn phòng giám đốc vẫn bị chất đầy hộp, có đến hơn mười cái to nhỏ đủ kiểu, bên trong là quần áo.
Nhiều nhất là sườn xám, đủ loại màu sắc, tiếp đó là Âu phục nam, đủ bộ, còn chưa tháo mác, có người nhận ra đây là đồ Chu Diễn từng mặc nên lời đồn nổi lên khắp nơi.
Mọi người bàn luận đầy hào hứng.
“Ngài Chu bị ai đá thế nhỉ?”
“Rốt cuộc là ai can đảm thế? Dám chọc giám đốc Chu?”
“Đừng bảo là giám đốc Chu bị cắm sừng rồi đó chứ?”
“Suỵt, đừng nói bậy, có thể là giám đốc Chu không cần người ta nữa đó.”
Có người phản bác: “Cậu nhìn mặt giám đốc Chu coi có giống không cần người ta nữa không? Đây chắc chắn là do người ta không cần anh ấy nữa.”
Bọn họ đang tám chuyện thì cửa phòng cà phê mở ra, Chu Diễn xuất hiện ở cửa, người ở trong sợ run người.
“Giám, giám đốc Chu.”
Chu Diễn dợm bước bỏ đi, mọi người vừa thở phào thì anh lại quay lại, trầm giọng hỏi: “Các người rảnh lắm hả?”
“Không rảnh, không rảnh.” Nói rồi bọn họ không cả uống nước, đồng loạt trốn đi.
-
Sự kiên nhẫn ít ỏi của Chu Diễn mất hết, tế bào toàn thân đều đang im lặng gào thét, Tống Viện, rốt cuộc em làm loạn đủ chưa!
Tống Viện còn chưa làm loạn đủ, ngày thứ ba lại gửi trả “bất ngờ” cực lớn.
Ngay khi Thôi Dương mở ra, anh ấy không khỏi lùi ra sau hai bước, vẻ mặt khó xử nói: “Giám đốc Chu, đây…”
Chu Diễn: “Hôm nay là cái gì?”
Thôi Dương đáp: “Ngài tự đến xem thì tốt hơn.”
Anh bước lại gần, lấy một thứ ở trong ra, ngay sau đó quăng vào lại.
Đây là quần lót anh để ở chỗ Tống Viện, đều chưa từng mặc.
Chu Diễn có thói sạch sẽ, ăn mặc quần áo thế này rõ ràng là đang đối đầu với anh. Cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa, nổi trận lôi đình gọi cho Tống Viện.
Vừa đổ một hồi chuông đã bị đầu kia tắt ngay.
Anh lại gọi, có âm thanh thông báo đang giữa cuộc gọi, Chu Diễn đã bị chặn.
Gọi không được, anh nhắn tin WeChat, tin nhắn vừa gửi qua đã lập tức nhận được trả lời, là một dấu chấm than, WeChat cũng bị chặn rồi.
Chu Diễn vô cùng giận dữ ném điện thoại.
-
Ở một nơi khác, Nguyễn Văn Văn biết tâm trạng Tống Viện đang không tốt nên kéo cô đi dạo phố, mua sắm, không ngờ trên đường lại xảy ra chút chuyện.
Tống Viện buồn bã, ủ rũ, cho dù Nguyễn Văn Văn có đùa thế nào cô cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: “Cậu mua đồ của cậu đi, đừng quan tâm tới tớ.”
Cô ấy gọi cô ra đây để cô vui vẻ hơn, sao lại chỉ mua đồ cho bản thân được chứ. Gu thẩm mỹ của cô cả nhà họ Nguyễn rất tốt, chỉ vào một loạt quần áo nói: “Cái này, cái này, cái này, cái kia, cái kia, cả cái bên kia đều lấy đến cho tôi, cho cô này thử xem.”
Nhân viên cửa hàng nghe lời đi lấy, khi lấy đến một chiếc đầm màu vàng, có người chặn tay cô ấy lại: “Tôi muốn cái đầm này, gói lại cho tôi.”
“Nhưng mà…” Nhân viên cửa hàng hơi do dự nói: “Vị khách này cũng thích nó, có đúng không?”
“Cô ta thích thì sao? Trả tiền chưa?”
“Việc này…”
Nhân viên cửa hàng nhìn Nguyễn Văn Văn với ánh mắt cầu cứu, cô ấy thì chỉ lo dỗ Tống Viện vui vẻ nên không để ý đến tình hình bên này. Khi cô ấy nhìn đến thì buông tay Tống Viện ra, nói khẽ: “Đó là Ngô Hà à?”
Bình thường Nguyễn Văn Văn không để ý đến giới giải trí, cũng vì Tống Viện ở trong giới mới xem một chút nên không nhận ra Ngô Hà.
Cô nghe vậy thì nhìn sang, gật đầu: “Phải, là cô ta.”
“Được lắm. Chị đây không tìm mà cô ta đã tự dâng tới cửa.”
Nguyễn Văn Văn xắn tay áo bước đến, dám bắt nạt Tống Viện, xem cô ấy có xé xác ra không.
Tống Viện cản lại: “Cậu định làm gì?”
Nguyễn Văn Văn: “Dạy dỗ cô ta thay cho cậu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Ngô Hà bước đến, mở lời quái lạ: “Ái chà, tưởng là ai chứ? Hoá ra là Tống Viện à?”
“Chậc chậc, mới mấy ngày không gặp mà sao cô lại gầy thế chứ?”
“Ồ, đúng rồi, thất tình rồi.”
Ngô Hà đi quanh Tống Viện một vòng, lắc đầu: “Thật đáng thương.”
“Ngô Hà, cô nói tào lao gì thế?” Nguyễn Văn Văn nổi giận, cô ấy ghét nhất là mấy lời trêu chọc, quơ tay hỏi: “Muốn gây sự phải không?”
“Cô là ai thế?” Ngô Hà trầm giọng hỏi: “Bị điên à?”
“Tôi là bà cố nội cô đây.” Nói rồi cô ấy vươn tay muốn đẩy cô ta.
Cô ta lùi ra sau một chút, nhướng mày nói: “Tống Viện, sao cô lại đi cùng người không có ăn học như thế? Chẳng trách sao Chu Diễn không thích cô, đúng là đáng đời.”
Tống Viện đang cản người, nghe cô ta nói vậy thì không cản nữa, buông tay bước đến trước mặt cô ta, phản bác: “Ăn nói cho cẩn thận.”
“Thế nào? Cô dám đánh người à?” Cô ta lẳng lặng lùi ra sau một bước, tháo kính râm ra tiếp tục khiêu khích: “Cô xem cái loại đàn bà đanh đá như cô có điểm nào xứng với Chu Diễn không?”
“Tôi không xứng?” Tống Viện hừ lạnh: “Vậy cô thì xứng sao?”
“Tôi thì sao? Dù sao cũng mạnh hơn cô.” Ngô Hà ưỡn ngực, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
“Đúng vậy, cô mạnh hơn tôi. Tôi chỉ có một người đàn ông là Chu Diễn, còn sau lưng cô có cả đám.” Có mấy lời Tống Viện không nói ra không có nghĩa là cô không biết, trong cái giới giải trí hỗn loạn này ai cũng có tài liệu đen.
Cô ta biết của cô, đương nhiên cô cũng biết của cô ta.