Tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc như tát vào mặt Chu Diễn, khó xử không nói ra lời, anh gần như phản ứng theo bản năng, vội vàng đuổi theo: "Tống Viện, đứng lại!"
Người Tống Viện không muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là anh, cô tăng nhanh bước chân, nhấn nút thang máy.
Tốc độ của Chu Diễn vẫn nhanh hơn, lúc Tống Viện sắp đi vào thang máy thì anh đã cầm lấy cổ tay của cô, cửa thang máy đóng lại, mơ hồ phản chiếu vẻ mặt lạnh như băng của Tống Viện, đáy mắt không hề có độ ấm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô từ từ quay đầu lại, lạnh giọng nói: "Buông tay ra!"
Chu Diễn không buông, còn lôi kéo cô trở về.
"Chu Diễn, anh mau buông tay ra cho tôi!" Tống Viện giãy dụa.
Chu Diễn quay đầu nhìn cô với vẻ mặt âm trầm mà ngay cả anh cũng không hay biết, anh đá văng cửa phòng làm việc, đẩy Tống Viện vào.
Cửa đã bị khóa lại, đường thoát của Tống Viện bị ngăn trở.
"Chu Diễn, anh có bệnh phải không?"
Chu Diễn nín thở nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Anh cho em thêm một cơ hội, em nghe cho kỹ, lấy đi hết những thứ đã trả lại lúc trước, mối quan hệ giữa chúng ta sẽ không thay đổi, nếu em đi ra cánh cửa này, chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tống Viện, em là một cô gái thông minh, hẳn phải biết chọn con đường nào mới có lợi nhất cho em đúng không?"
"Nghĩ cho kĩ, đừng làm ra chuyện để mình phải hối hận."
"Hối hận?" Tống viện cười lạnh: "Chuyện tôi hối hận nhất chính là sau ba năm mới thấy rõ bộ mặt thật của anh."
Cô đứng trước mặt Chu Diễn, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú: "Chu Diễn, anh thật sự bởi vì khổ sở nên mới không muốn chia tay sao? Không, không phải, anh chỉ không chịu được chuyện mình bị từ chối. Trên đời này nếu nói anh thật sự yêu ai đó, vậy chỉ có thể là chính bản thân anh."
"Coi như ba năm này tôi bị chó cắn vậy, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn có mối liên quan gì tới anh nữa, cực kì không muốn."
Tống Viện nói một cách chém đinh chặt sắt, nhưng khi những lời này rơi vào tai Chu Diễn thì lại trở thành những lời cô đang đùa giỡn cáu kỉnh với anh.
"Tống Viện, giày vò lâu như vậy rồi mà em còn chưa ầm ĩ đủ sao?" Chu Diễn lạnh giọng nói: "Phải có chừng mực, đừng thử thách sự kiên nhẫn của anh."
Nói thêm gì cũng vô ích, Tống Viện không muốn để ý tới anh nữa: "Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài."
"Đáp án của em thì sao?" Chu Diễn hỏi.
Tống viện lui lại, cách anh một khoảng, nghiêm túc nói: "Chu Diễn, tôi muốn chia tay anh."
Chu Diễn nói: "Em ——"
Tống Viện ngắt lời anh: "Chắc hẳn giám đốc Chu không phải loại người cầm được nhưng không bỏ được, sẽ không quấn lấy tôi không thả chứ."
Chu Diễn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em đã nghĩ kĩ rồi chứ?"
Sống lưng Tống Viện thẳng tắp trả lời: "Nghĩ kỹ rồi, chắc chắn phải chia tay."
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại di động của Tống Viện vang lên, cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, khi nhìn màn hình cuộc gọi thì thấy một dãy số xa lạ, vừa muốn bắt máy thì đầu dây bên kia đã cúp máy, ngay sau đó, một tin nhắn được gửi tới.
Nếu nói lúc trước Tống Viện còn có một chút lưu luyến, sau khi đọc xong tin nhắn thì chút lưu luyến đó cũng đã biến mất, hai mắt cô khép hờ, lông mi run rẩy kịch liệt, dường như không dám tin những gì đã thấy lúc này.
Một lát sau, cô dần dần ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu hỏi: "Chu Diễn, cô gái anh yêu là ai?"
Chủ đề này Tống Viện đã từng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, hỏi anh, có yêu em không? Lần nào cũng bị Chu Diễn tránh né một cách hoàn mỹ, hẹn hò ba năm, Tống Viện chưa hề nghe thấy đáp án một lần nào.
Cô cho rằng người đàn ông tính tình lạnh lùng, da mặt mỏng, không thích nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt, thế nên cô cố không hỏi nữa.
Trong lòng cho rằng, anh yêu cô, nếu không phải, dựa vào tính cách của anh thì chắc chắn sẽ không muốn cùng cô bên nhau.
Bây giờ suy nghĩ lại thì lúc trước mình thật sự trẻ con.
Anh yêu cô sao?
Ha.
Nằm mơ đi.
Chu Diễn không muốn nói về chủ đề này, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chuyện chúng ta cần nói bây giờ không phải chuyện này."
"Chu Diễn," Tống Viện dừng lại, dường như đã hạ quyết tâm, mím môi, lại ngẩng đầu lên, cười khổ nói: "Anh —— yêu Doanh Doanh sao?"
Cô không muốn tin đây là sự thật.
Chu Diễn yêu Khương Ngọc Doanh? Yêu chị em tốt của cô? Sao có thể như thế?
Nhưng tin nhắn này quá mức chân thực, không thể khiến cô không tin.
"......" Chu Diễn trầm mặc, đôi mắt hẹp dài dần dần híp lại, dùng ánh mắt lạnh lùng khiến người khác rét run liếc nhìn Tống Viện: "Em biết em đang nói gì không?"
"Tất nhiên tôi biết tôi đang nói gì." Tống Viện cứng cổ nói: "Nói cho tôi biết đi, có phải anh yêu Doanh Doanh hay không? Có phải không!"
"Đúng." Chu Diễn chưa bao giờ trực tiếp thừa nhận mình yêu ai, đây là lần đầu tiên.
Tống Viện nghe thấy thế thì không biết là nên khóc hay nên cười, mỗi khi người đàn ông đã hẹn hò ba năm ôm cô làm những chuyện đó, cô cũng không biết trong đầu anh đang nghĩ đến ai.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, cô chỉ là người thế thân.
Yêu nhưng không chiếm được, vậy những người phụ nữ khác có là ai đi nữa thì cũng đâu quan trọng gì.
Tống Viện bi thương nhìn Chu Diễn, lắc đầu nói: "Anh thật đáng sợ."
Chẳng biết tại sao, trong lòng Chu Diễn mơ hồ đập mạnh một cái, anh định đưa tay kéo cô, nhưng Tống Viện nghiêng người né tránh: "Đừng chạm vào tôi!"
Bởi vì Tống Viện tránh né, trong khoảnh khắc đó, nhịp đập nhanh của Chu Diễn cũng đã biến mất, anh trở lại vẻ lạnh lùng: "Tống Viện, ầm ĩ đủ chưa?"
Nhìn anh vênh váo đắc ý, Tống Viện nổi giận, không nói hai lời, nâng tay cho anh một cái tát: "Chu Diễn, đây là do anh thiếu tôi! Anh lừa em ba năm, anh chịu một cái tát này, hai chúng ta coi như đã thanh toán xong!"
Trên mặt Chu Diễn in năm dấu ngón tay đỏ hồng, ánh mắt như muốn phun lửa: "Được, nếu như đây là những gì em muốn, vậy anh sẽ làm theo ý em! Nhưng Tống viện, em nhớ cho kỹ, sau khi rời đi, đời này cũng đừng hi vọng có thể quay lại!"
Tống Viện bật cười: "Yên tâm, anh có quỳ gối trước mặt tôi cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không trở về."
Dứt lời, cô mở cánh cửa đang khóa, nghênh ngang rời đi.
Chu Diễn nhìn xung quanh trống rỗng, đưa tay lên nâng trán, khóe mắt nhìn thoáng qua lòng bàn tay, chỗ lúc trước bị bút đâm lại trào ra máu.
Từng giọt máu lần lượt chảy ra, vậy mà anh không cảm thấy đau.
-
Tống Viện đi khỏi tập đoàn Chu Khang, trên xe, cô gọi điện cho mẹ Tống, cuộc đối thoại rất đơn giản, kêu bọn họ ngày mai chuyển nhà.
Mẹ Tống có chút ngơ ngác, khăng khăng hỏi vì sao phải chuyển nhà?
Tống Viện không nói quá nhiều, chỉ là cảnh cáo nói nếu không chuyển nhà thì sau này cũng không cần tìm cô đòi tiền nữa.
Nhắc tới tiền, thái độ của mẹ Tống lập tức quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, cười đồng ý, chỉ lo hỏi chuyện tiền, hoàn toàn không chú ý tới giọng nói của Tống Viện có gì đó không đúng.
Trước khi Tống Viện cúp điện thoại còn dặn dò một câu, sau này không được liên lạc với Chu Diễn, nếu không——
Mẹ Tống hiểu ý, vội vàng đồng ý, không liên lạc thì không tiếp tục liên lạc nữa.
Cúp điện thoại, cô lại gọi cho Cao Tùng, cô nhớ rõ lúc trước có một bộ phim cần quay ở nước ngoài, lúc ấy bởi vì cô nhớ nhung Chu Diễn nên đã từ chối, bây giờ cô muốn hỏi lại lần nữa.
Kịch bản này là một sản phẩm lớn, Tống Viện đồng ý chắc chắn đã khiến Cao Tùng cao hứng, vỗ ngực nói: "Em chờ chút, để anh hỏi lại cho em."
Tốc độ rất nhanh, Tống Viện vừa về tới nhà, Cao Tùng đã gọi điện thoại tới, bên đó đã đồng ý, nhưng cần phải đi ngay hôm nay.
Đúng lúc Tống Viện cũng không muốn ở đây thêm một giây phút nào, gật đầu nói: "Được."
Cao Tùng kinh ngạc nói: "Không cần thương lượng với giám đốc Chu sao?"
Tống Viện lạnh giọng nói: "Chúng em đã chia tay."
"Chuyện khi nào vậy?" Cao Tùng kinh ngạc nói.
"Vừa mới nãy thôi."Tống Viện nói: "Anh Tùng, em có một yêu cầu."
"Em nói đi."
"Nơi ở của em anh không được phép nói cho kì ai biết, bao gồm...... Doanh Doanh và những người khác."
Chuyện này hơi khó, dù sao cũng là nghệ sĩ của công ty, sao có thể che giấu được, hơn nữa còn có paparazzi, không phải cô muốn giấu là có thể giấu.
"Chuyện này......"
"Xin nhờ anh."
Tống Viện hiếm khi cầu xin người khác, trong lòng Cao Tùng mềm nhũn đồng ý: "Được rồi."
"Cám ơn anh, anh Tùng." Tống Viện nói: "Em lập tức thu dọn hành lý, một lát nữa anh tới đón em."
-
Nam Thành quang đãng được mấy ngày, sau đó bầu trời lại âm u, mây đen dày đặc, tối tăm khắp nơi, không lâu sau thì bắt đầu mưa, mưa như trút nước, rơi xuống đất khiến bọt nước bắn tung tóe.
Tống Viện vừa cầm ô vừa kéo hành lý đi ra ngoài, một tiếng ‘cách’ vang lên, tất cả những chuyện trong quá khứ đã bị cô vứt bỏ ở nơi đây.
Cô nói với bản thân mình, sau này cô chỉ sống vì mình, ai cũng đừng hòng tổn thương cô.
Nguyễn Văn Văn biết cô rời khỏi Nam Thành nên lập tức chạy tới sân bay tiễn cô, kéo tay cô hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Tống Viện gật đầu: "Ừm, vẫn tốt."
Nguyễn Văn Văn có chút không yên lòng: "Hay là cậu đừng đi nữa?"
Tống Viện vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Đã ký xong hợp đồng với đoàn làm phim bên đó rồi, sao có thể đổi ý."
"Thế nhưng, thế nhưng tớ không nỡ xa cậu." Nguyễn Văn Văn nũng nịu nói.
Tống Viện lại cười nói: "Nếu rảnh cậu có thể tới Los Angeles thăm tớ."
Nguyễn Văn Văn: "Vậy Chu Diễn thì sao? Cậu thật có thể quên anh ta sao?"
"Sẽ quên được thôi." Tống Viện không biết là nói với Nguyễn Văn Văn hay vẫn là tự nhủ: "Chắc chắn sẽ quên được."
-
Một nơi khác, khi Thôi Dương đi vào văn phòng tổng giám đốc thì giật mình kêu lên: "Giám đốc Chu, tay ngài chảy thật nhiều máu."
Chu Diễn chỉ lo trầm tư, hoàn toàn không chú ý chiếc cốc trong tay anh đã vỡ từ khi nào, cũng không chú ý tới mảnh vỡ cứa vào lòng bàn tay.
Anh lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn sang, nhẹ nhàng nói: "Không sao."
"Sao lại không sao được." Thôi Dương nói: "Vết thương lớn như thế, không băng bó thì sẽ bị nhiễm trùng, không được, phải đi bệnh viện."
Dưới sự kiên trì của Thôi Dương, Chu Diễn đi tới bệnh viện, như những gì Thôi Dương đã nói, vết thương quả thực rất sâu, may thay bọn họ đến đây kịp thời, nếu không thì có lẽ sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Khi khâu vết thương thì lông mày Chu Diễn không hề nhíu lại, giống như không hề có cây kim nào đang đâm vào tay anh.
Thôi Dương bên cạnh thấy mà trong lòng run sợ, chân mày nhíu dính lại một chỗ, nghĩ rằng lúc này nếu cô Tống có thể ở bên cạnh giám đốc Chu thì tốt biết mấy.
Anh ấy lặng lẽ đi ra khỏi phòng khám, trốn bên cạnh gọi điện thoại.
Chuyện bi thương chính là, Tống Viện đã cho anh ấy vào danh sách đen.
Thôi Dương lại gọi điện cho Tiểu Dung, tiếng nhắc nhở cũng giống nhau, Tiểu Dung cũng cho anh ấy vào danh sách đen.
Vừa muốn trở về thì anh thấy có một thông báo từ Weibo.
Là từ tài khoản chính thức của Tống Viện đăng, tin này chủ yếu là nói với
fan hâm mộ, cám ơn các cô đã ủng hộ đến tận hôm nay, bởi vì lý do sức khỏe nên
cô muốn tạm biệt ngành giải trí, vẫn chưa xác định ngày trở lại.
Tin tức vừa được tung ra, trên mạng xôn xao, người hâm mộ ai cũng đau lòng, không nỡ để cô rời đi.
Cao Tùng trở thành người bận rộn nhất, hầu như cứ cách mấy phút thì có một cuộc gọi đến, đều là gọi hỏi Tống Viện đang ở đâu, ai gọi tới anh ấy cũng nói: "Không biết, Tống Viện cũng không nói cho tôi biết."
Khương Ngọc Doanh là người đầu tiên gọi tới, hỏi thăm rất lâu, Cao Tùng nói lời giữ lời, thật sự không hề nói gì cả.
Lâm Lan cũng gọi điện thoại tới, vẫn nhận được đáp án như thế, không khỏi càng thêm lo lắng trong lòng.
Cũng may Tống Viện còn có lương tâm, một tuần sau, cô trả lời rằng cô không sao, đang trong quá trình hồi phục, sẽ mau chóng tốt lên để đến gặp các cô.
Khương Ngọc Doanh và Lâm Lan không hỏi về việc khi nào cô có thể trở về, chỉ nói nghỉ ngơi thật tốt, chuyện công tác không vội.
Ba chị em tốt lại nói chuyện phiếm một hồi lâu mới kết thúc trò chuyện.
Mười ngày trôi qua nhưng Chu Diễn không hề nhận được tin tức của Tống Viện, sự khác thường trong lòng dần dần khuếch trương, lúc không có ai, anh bắt đầu ngẩn người, trong đầu toàn là những hình ảnh khi cùng Tống Viện bên nhau.
Cô gái sà vào ngực anh, nói nhớ anh.