Em Không Cần Anh

Chu Diễn nhìn tin nhắn WeChat rơi vào im lặng, anh nhớ tới mấy lời của Trình Xuyên trong cuộc tụ họp anh em tối hôm qua, phụ nữ ấy mà, rất dễ dỗ, mua vài món châu báu trang sức quần áo, bày ra trước mặt cô, con nhím cũng có thể biến thành cừu con ngay.
 
Nếu không nữa thì, mua cho một căn nhà, trên thế giới này không có người phụ nữ nào không thích nhà, một căn không đủ thì hai căn, từ trước đến nay, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, thì đều không phải việc khó.
 
Chu Diễn nhớ lại những lời Trình Xuyên nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên màn hình, một lát sau, tin nhắn đã gửi đến chỗ Thôi Dương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Xuống dưới. ]
 
Tốc độ của Thôi Dương rất nhanh, tin nhắn WeChat mới được gửi đi không bao lâu, anh ấy đã xách theo túi đồ ra, đặt túi đồ vào cốp xe, mở cửa trước của xe ô tô ngồi vào, vừa thắt đai an toàn vừa nói, “Giám đốc Chu, cô Tống không nhận.”
 
Chu Diễn vắt chéo hai chân, tay tùy ý để trên đầu gối, giọng nói nhàn nhạt: “Cô ấy còn nói gì nữa không?”
 
Thôi Dương nuốt nước miếng, do dự không biết có nên nói hay không.
 
Chu Diễn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh ấy, sắc mặt trầm xuống,: “Nói.”
 
Thôi Dương nói: “Cô Tống còn nói, mong ngài đừng tự mình đa tình. Cô ấy đã quên hết chuyện quá khứ, sau này mong ngài không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
 
Sắc mặt Chu Diễn còn âm trầm hơn vừa nãy, trong đáy mắt tràn đầy ý lạnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thôi Dương rùng mình một cái, tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy, mấy lời này của Tống tiểu thư cũng không phải thật sự có ý như vậy. Phụ nữ ấy mà, dỗ dành nhiều hơn là được.”
 
“Dỗ dành?” Chu Diễn chưa từng dỗ dành người nào, những chuyện làm với Tống Viện bây giờ đã vượt qua dự tính của anh. Chu Diễn lạnh nhạt nói: “Cậu cảm thấy có thể dỗ được không?”
 
Thôi Dương có kinh nghiệm yêu đương bằng không, ngập ngừng một lúc mới nói: “Hẳn là…… Có thể đấy.”
 
Không phải phim truyền hình đều diễn như vậy sao? Nam nữ chính cãi nhau, dỗ dành, rồi làm hoà, cuối cùng mọi người đều vui mừng.
 
Lần thứ hai Chu Diễn nhớ lại lời Trình Xuyên nói, không có người phụ nữ nào không thể dỗ, nếu cậu không dỗ được, vậy chỉ có thể là dỗ không đúng cách.
 
Có lẽ……
 
Tống Viện muốn thứ khác.
 
Anh nói: “Cậu liên hệ với giám đốc của khu cao ốc Đế Vương.”
 
Thôi Dương: “Làm gì ạ?”
 
Chu Diễn: “Mua căn phòng có diện tích lớn nhất.”
 
Thôi Dương khó hiểu nói: “Cho ai ạ?”
 
Chu Diễn: “Tống Viện.”
 
Anh nghĩ thầm: Một căn phòng gần trăm triệu hẳn là đủ rồi.
 
Thôi Dương sáng tỏ, gật đầu: “Vâng ạ.”
 
Khởi động xe, Chu Diễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên vang lên, tiếng điện thoại di động, có người gửi tin nhắn trên WeChat cho anh. Chu Diễn tập trung nhìn vào, là Trình Xuyên.
 
Đêm nay Trình Xuyên uống hơi nhiều, lúc nói chuyện đến phát âm cũng không rõ ràng, anh ấy gửi voice chat, nếu không lắng nghe thì sẽ không thể nghe rõ.
 
“Cậu đã thu phục được chưa?”
 
Chu Diễn: [Hỏi cái này làm cái gì? ]
 
Trình Xuyên: “Vừa nghe đã biết là cậu chưa thu phục được. Người anh em, cậu như vậy là không được, đã một năm rồi, có mỗi một người phụ nữ cũng không thu phục được.”
 
Chu Diễn: [Cút. ]
 
Trình Xuyên: “Xem đi, còn thẹn quá hóa giận nữa.”
 
Sau đó anh ấy lại gửi thêm một tin nhắn voice chat: “Được rồi, người anh em, không đùa cậu nữa, tớ chỉ cho cậu một tuyệt chiêu.”
 
Chu Diễn: [Nói. ]
 
Trình Xuyên: “Phụ nữ ấy mà, đều có điểm yếu. Đột phá chính diện không dễ, thì chúng ta vòng sang mặt bên, biện pháp chỉ là thứ đã chết, người mới là thứ sống.”
 
Dường như Chu Diễn được đánh thức, anh thoát khỏi giao diện WeChat, ngẩng đầu hỏi: “Có tin tức của mẹ với em trai Tống Viện không ?”
 
Một năm trước, sau khi Tống Viện đột nhiên biến mất, đám người mẹ Tống cũng biến mất theo, bọn họ tìm hồi lâu, cũng chỉ biết bọn họ chuyển nhà, nhưng cụ thể là dọn đến nơi nào thì lại không biết.
 
Vốn Chu Diễn còn cho rằng người yêu tiền như mẹ Tống thì sẽ chẳng nhẫn nhịn được bao lâu, chắc chắn bà ta sẽ sớm liên lạc với anh, ai ngờ lại hoàn toàn không có.
 
“Có.” Thôi Dương nói: “Bọn họ vẫn ở căn nhà cũ lúc trước. Mẹ của Tống tiểu thư gần đây lại thua không ít tiền.”
 
“Còn em trai của cô ấy thì sao?”
 
“Em trai của cô ấy đang yêu đương với bạn gái, gia đình đơn thân, cô ta sống với ba, hình như ba cô ta bị bệnh nặng gì đó, tiền khám bệnh đều do em trai của Tống tiểu thư trả.” Thôi Dương nói: “Ung thư là cái động hút tiền không đáy, em trai của Tống tiểu thư cũng sắp không trả nổi nữa rồi.”
 
Chu Diễn tựa lưng vào ghế, trên mặt không có biểu cảm gì, nói: “Nhìn xem khu vực quanh chỗ bọn họ có căn nhà nào tốt không, mua bằng tên Tống Viện, rồi đưa cho mẹ Tống, sau đó đưa thêm cho bọn họ một khoản tiền.”
 
Làm những việc này, Tống Viện hẳn sẽ thấy vui vẻ chứ.
 
Thôi Dương vừa lái xe vừa nói: “Vâng, ngày mai tôi sẽ xử lý.”
 
-
 
Tống Viện vẫn luôn bận rộn với công việc, đã nửa tháng không liên lạc với mẹ Tống, không biết bọn họ đã chuyển qua khu chung cư mới, càng không biết Chu Diễn chẳng những cho bọn họ nhà mới mà còn cho tiền.
 
Đến một hôm, cô làm xong công tác tuyên truyền cho bộ phim ‘Mê Say’ đột nhiên nhớ ra tiền sinh hoạt tháng này còn chưa gửi, vì vậy cố ý gọi điện thoại cho mẹ Tống.
 
Điện thoại được bắt máy, mẹ Tống một không quan tâm đến cuộc sống của cô, hai không quan tâm đến sức khỏe của cô, mà chỉ nói bóng nói gió rất nhiều chuyện khác.
 
“Phụ nữ ấy mà, để gặp được người đàn ông thích mình thì không dễ dàng, nếu giữ được thì phải giữ.”
 
“Nhà chúng ta có điều kiện thế nào không phải con không biết, đừng kén chọn quá."
 
“Mẹ thấy con người tổng giám đốc Chu khá tốt, tuy trước kia đã làm vài chuyện khiến con đau lòng, nhưng không phải đã qua một năm rồi sao? Đừng luôn níu kéo không tha.”
 
“Qua thôn này không còn nhà nào tốt hơn đâu. Nếu đánh mất người đàn ông tốt như tổng giám đốc Chu, con lại khóc như muốn chết.”
 
“Cha con mất sớm, mẹ vừa làm cha lại vừa làm mẹ, vất vả lắm mới nuôi được hai chị em con khôn lớn, mẹ mặc kệ, mẹ muốn sau này được sống những ngày thảnh thơi.”
 
“Em trai con còn có bạn gái, nhà cửa, xe cộ rồi còn lễ hỏi gì đó đều phải chuẩn bị, mẹ cũng không muốn con quá vất vả. Chỉ cần con ở bên tổng giám đốc Chu, mấy vấn đề này đều có thể giải quyết, cho nên ——”
 
Tống Viện nhẫn nhịn nghe đến đây cũng không chấp nhận nổi nữa, thấp giọng chất vấn: “Chu Diễn tìm mẹ?! Anh ta cho mẹ cái gì rồi?! Mẹ nhận rồi?!”
 
“Con đấy, cái con bé này này, đang nói chuyện nghiêm túc với con thì con lại nổi nóng.” Mẹ Tống nói lái sang chuyện khác, “Được rồi được rồi, lười nói với con, cứ thế nhé.”
 
Nói rồi muốn cúp điện thoại.
 
Giọng Tống Viện cao vút lên, lớn tiếng hỏi: “Mẹ nhìn thấy Chu Diễn? Mau nói!”
 
Mẹ Tống ho khan một tiếng, mơ hồ ậm ừ nói: “À.”
 
Tống Viện tức giận đến mức huyết áp tăng cao, “Con đã nói thế nào? Con đã nói không cho phép mẹ nhận điện thoại của anh ta rồi mà?”
 
“Không liên lạc được với con, mẹ chỉ có thể liên lạc với cậu ta thôi.” Mẹ Tống nói: “Con gái, vị giám đốc Chu này cũng khá tốt, lớn lên đẹp trai, gia thế cũng tốt, ra tay lại hào phóng, rất xứng đôi với con.”
 
Tống Viện: “Anh ta cho mẹ cái gì rồi? Tiền?”
 
Mẹ Tống: “Không chỉ có mỗi tiền.”
 
Tống Viện giơ tay đỡ trán: “Còn có gì nữa?”
 
Mẹ Tống mím môi, giọng nói nhỏ như tiếng vo ve của ruồi: “Nhà ở.”
 
Tống Viện không nghe rõ, “Nói rõ ra.”
 
Mẹ Tống nghẹn một hơi, đúng lý hợp tình nói: “Một căn nhà.”
 
Hai mắt Tống Viện tối sầm, suýt nữa té xỉu, cô vịn lấy ghế sô pha bên cạnh, thấp giọng nói: “Trả, trả lại hết.”
 
Mẹ Tống: “Vì sao phải trả? Mẹ nói với con từ sớm rồi, căn nhà lúc trước của chúng ta không ở được, nên đổi mới rồi. Con vẫn luôn không đồng ý đổi, hiện tại có người đổi chỗ miễn phí cho chúng ta, vì sao phải trả lại, mẹ không trả.”
 
Có lẽ là không muốn nghe Tống Viện lải nhải, mẹ Tống nhanh tay cúp điện thoại.
 
Tống Viện nhìn màn hình di động dần dần tối xuống, hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại, suy nghĩ mấy giây, cô gọi điện thoại cho Chu Diễn.
 
Điện thoại được nhận, cô cắn răng hỏi: “Anh ở đâu? Chúng ta gặp mặt.”
 
Chu Diễn đáp: “Không rảnh.”
 
Dứt lời, cúp điện thoại luôn.
 
Đôi mắt Tống Viện mở to, dường như không thể tin mọi chuyện trước mắt, mẹ nó, Chu Diễn anh có bệnh hả.
 
Sở dĩ Chu Diễn cúp điện thoại luôn cũng là vì nghe lời Trình Xuyên. Trong mối quan hệ giữa nam và nữ, Trình Xuyên tự xưng là tay già đời, anh ta nói với Chu Diễn, phụ nữ thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, đàn ông cũng có thể chơi trò này. Lúc nên rụt rè thì phải rụt rè, đừng để đối phương vừa mới gọi điện thoại tới, anh đã lập tức thỏa hiệp.
 
Chu Diễn cảm thấy anh ấy nói rất có đạo lý.
 
Cùng ngày, Tống Viện trở về Dung thành, gõ cửa một lúc lâu mà không có ai mở, may mà gặp được hàng xóm, mới biết được mẹ và em trai đã dọn đến nhà mới ở chung cư, còn là một căn hộ lớn.
 
Trong giọng nói của hàng xóm tràn đầy vẻ hâm mộ, nhưng Tống Viện nghe xong, trái tim run rẩy một hồi, ở chỗ không có ai chú ý, ngón tay của cô đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
 
……
 
Hôm nay cũng chẳng suôn sẻ, mẹ Tống sống chết không chịu dọn ra, cuối cùng vẫn là Tống Viện kiên quyết, bọn họ mới ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà cũng không phải dọn ra ngay lập tức, mà muốn Tống Viện tìm một căn nhà mới cho bọn họ.
 
Sau khi trở lại Nam thành, Tống Viện tới tìm Chu Diễn.
 
Ném quyển sổ đỏ vào ngực người đàn ông, “Anh rảnh rỗi quá đúng không?”
 
Chu Diễn đón được quyển sổ, nhìn lướt qua, “Không thích? Em không thích vị trí địa lý của nơi này hay không thích quang cảnh? Hay là phương tiện đi lại không được? Ngày mai để Thôi Dương đổi cho em một căn hộ khác.”
 
Từ trước đến nay Chu Diễn đều không thèm quan tâm ý kiến người khác, toàn tự mình quyết định tất cả. Một năm trước đã như thế, một năm sau vẫn vậy.
 
Tống Viện không muốn nghe anh nói chuyện, lại vứt cái thẻ lên mặt anh, lạnh giọng nói: “Chu Diễn, tôi có quan hệ gì với anh sao? Nếu anh nhiều tiền không có chỗ tiêu thì đi làm từ thiện, đừng tới quấy rầy người nhà tôi. Tôi nói lại lần nữa, tôi đã không còn thích anh, mong, giám, đốc, Chu, , tự, trọng!”
 
Nói xong, xoay người rời đi, vừa bước được hai bước, cổ tay đã bị nắm lại.
 
Chu Diễn nắm tay cô, mặt không có biểu cảm gì nói: “Một năm rồi em quậy còn chưa đủ sao? Hay là em chỉ là muốn nhìn anh sốt ruột vì em? Tống Viện, kiên nhẫn của con người có hạn, cẩn thận làm quá, mất nhiều hơn được.”
 
Tống Viện hất tay anh ra, cười lạnh hai tiếng: “Một năm rồi mà anh vẫn còn tưởng tôi đang cáu kỉnh sao? Đầu óc anh có phải có bệnh không? Kiên nhẫn? Kiên nhẫn của tôi cũng đã tới cực hạn, đừng có tiếp tục trêu chọc tôi, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
 
Chu Diễn ngăn cô lại: “Đến cuối cùng thì anh có chỗ nào làm chưa tốt?”
 
Tống Viện gằn từng chữ một: “Chỗ, nào, cũng, không, tốt.”
 
Chu Diễn ngẩn người, vẻ mặt khiến người nhìn không hiểu.
 
Tống Viện không có tâm tình để ý tới anh, đụng vai anh, nghênh ngang rời đi.
 
-
 
Một tháng sau đó, Tống Viện vẫn luôn bận rộn, bộ phim ‘ Mê Say’ được hưởng ứng nhiệt liệt, khắp nơi trên mạng đều là tin tức về cô và nam chính.
 
Mỗi một lần tương tác đều có thể khiến các fan CP thét chói tai, tốc độ tăng lên của fan CP dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
 
Cao Tùng thấy thế, cố ý thương lượng với Tống Viện chuyện xào CP tăng nhiệt độ, phương diện này Tống Viện cũng không quá để ý, chỉ nói xem thái độ bên Tiêu Thần.
 
Tiêu Thần là nam chính của《 mê say 》, chiều cao 1m85, là con lai, làn da trắng nõn, đôi mắt có chiều sâu, ngoại hình cũng đẹp, đừng nhìn anh ấy còn nhỏ hơn Tống Viện bốn tuổi, nhưng phương diện đối nhân xử thế cực kỳ thành thục, trong thời gian quay chụp cũng rất chăm sóc cô.
 
Ấn tượng của Tống Viện đối với anh ấy cũng không tồi.
 
Cao Tùng thương lượng với Tống Viện xong, lập tức liên hệ với người đại diện của Tiêu Thần, chuyện đôi bên cùng có lợi ai cũng muốn làm, bên kia trả lời rất nhanh, đồng ý xào CP.
 
Không bao lâu, trên mạng lại có nhiều rất nhiều videos hậu trường khi bọn họ quay phim, có hình ảnh lúc Tống Viện tập trung xem kịch bản không rảnh ăn cơm, Tiêu Thần bưng chén tự mình đút cho cô ăn, cũng có hình ảnh Tiêu Thần thâm tình chăm chú nhìn cô, còn có hình ảnh hai người chơi đùa trong đoàn phim, muốn có bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu thân mật.
 
Chính chủ phát đường, các fan CP Thần Viện vui như ăn Tết, bài viết một cái lại thêm một cái.
 
Tiếng hoan hô không ngừng.
 
Có người vui vẻ, cũng sẽ có người tức giận.
 
Chu Diễn nhìn những video hậu trường trên máy tính, đôi mắt dần dần nheo lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, tay dùng sức bẻ một cái, chiếc bút trong tay lập tức gãy thành hai nửa.
 
Thôi Dương đứng một bên, yên lặng nuốt hai ngụm nước miếng, thầm nghĩ: Lại sắp không xong rồi.
 
Chu Diễn nhấc mí mắt, lạnh mặt dặn dò: “Cho người xóa hết những video hậu trường đi.”
 
Thôi Dương do dự nói: “Những video này được chia sẻ và đăng lại ở rất nhiều nơi, không dễ xóa lắm.”
 
“Tôi thiếu chút tiền đó?” Chu Diễn nói: “Tiêu bao nhiêu tiền cũng phải xóa.”
 
Thôi Dương không dám trái lời, gật đầu: “Tôi lập tức đi làm.”
 
Cửa văn phòng mở ra lại đóng lại, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào căn phòng, chiếu lên người Chu Diễn, gương mặt kia giống như bị bao phủ bởi băng tuyết lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trong video, giây tiếp theo, notebook bị ném xuống đất.
 
Mơ hồ nghe được tiếng cười nhạt truyền ra từ video, cùng với giọng nói dịu dàng của người đàn ông: “Trên miệng chị có dính gì đó, để tôi lau giúp chị.”
 
Chu Diễn: “……”
 
-
 
Thời gian ở trong đoàn phim Tiêu Thần đã giúp Tống Viện rất nhiều chuyện, vừa vặn hôm nay không có việc gì, Tống Viện chủ động gọi điện thoại cho Tiêu Thần, mời anh ấy ăn cơm.
 
Từ trước tới nàay, đối với Tiêu Thần thì Tống Viện đều là cần thì sẽ có, lập tức từ chối cuộc tụ họp vào buổi tối, đồng ý với lời mời của cô. Tống Viện chọn nơi ăn cơm ở một nhà hàng món Tây.
 
Hoàn cảnh tốt, không khí tốt, rất thích hợp để vừa ăn vừa nói chuyện.
 
Từ nhỏ Tiêu Thần đã lớn lên ở nước ngoài, tính cách khác với những người đàn ông trong nước, cách anh ấy nói chuyện vừa hài hước thú vị, vừa lãng mạn, ngoại trừ ăn mặc lộng lẫy tới gặp Tống Viện, còn mang quà cho cô.
 
Một bó hoa hồng xinh đẹp.
 
Tống Viện yêu đương với Chu Diễn ba năm, cho dù là ngày Lễ Tình Nhân, sinh nhật hay ngày kỷ niệm, cô chưa từng nhận được hoa tươi.
 
Bởi vì ở trong mắt Chu Diễn, hoa tươi quá tục, không tốt bằng châu báu trang sức. Anh có thể liên tục tặng cô châu báu trang sức trong vòng một tháng không ngừng lại, nhưng sẽ không chịu tặng cô một đóa hoa.
 
Những cảnh tượng lãng mạn mà Tống Viện hy vọng tan biến trong nháy mắt, từ trước đến nay đều chưa từng được thực hiện. Có lần cô tức giận chất vấn anh, anh còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tục khí.”
 
Hiện tại ngẫm lại, cũng khá buồn cười, một người đàn ông đến hoa cũng không muốn đưa, sao có thể thật tình thích cô.
 
Tiêu Thần đặt đĩa bò bít tết đã cắt xong đến trước mặt cô, lại lấy cái đĩa chưa động đến trước mặt cô bàn, thân sĩ nói: “Mời.”
 
Tống Viện thấy thế cong môi cười nói: “Cảm ơn.”
 
Khoé miệng Tiêu Thần ngậm ý cười: “Giữa hai người chúng ta không cần cảm ơn.”
 
Tống Viện vừa định nói gì đó, Tiêu Thần đã cầm ly đế cao lên: “Mời chị.”
 
Tống Viện nâng ly chạm nhẹ với anh ấy, chân thành tha thiết nói: “Cho dù như thế nào, tôi vẫn nên cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi trong một năm này, tôi rất cảm kích.”
 
Đuôi mắt Tiêu Thần hơi nhướng,, nói giỡn: “Nếu chị thật sự muốn cảm ơn, không bằng lấy thân báo đáp đi.”
 
Tống Viện ngẩn người, ngay sau đó nhướng mày nói: “Được thôi.”
 
Cô chỉ cho rằng lời nói của anh ấy là trò đùa trẻ con, căn bản không nghĩ nhiều.
 
Tiêu Thần không muốn dọa người chạy mất, nên cũng không tiếp tục nói nữa, mà đổi sang một đề tài khác.
 
Hai người trò chuyện tôi một lời cậu một câu, Tiêu Thần còn kể mấy câu chuyện cười, khiến cho Tống Viện cười rất nhiều.
 
Đang vui vẻ, Tống Viện cảm giác phía sau hình như có người đang nhìn cô chằm chằm, chậm rãi quay đầu lại,nhìn, cách lớp cửa kính tầm mắt đối diện với bóng người thon dài bên ngoài.
 
Là Chu Diễn.
 
Ánh mắt Tống Viện lướt qua, dừng lại trên người người phụ nữ bên cạnh Chu Diễn, thật là…… trùng hợp.
 
Ngô Hà đang nói chuyện với Chu Diễn, bỗng nhiên thấy anh bất động, nhìn theo ánh mắt anh, đúng lúc thấy được Tống Viện.
 
Tình địch gặp mặt, đỏ mắt nhìn nhau.
 
Ngô Hà nheo mắt, trợn trắng mắt, sau đó nghiêng hẳn người sang một bên, tới gần Chu Diễn, ý nghĩ của cô ta rất đơn giản, chính là muốn để Tống Viện biết khó mà lui, đừng quấn lấy Chu Diễn, Chu Diễn là của cô ta, ai cũng đừng mơ đoạt đi.
 
Tống Viện nhìn cô ta ngả nghiêng diễn trò, lại nhìn Chu Diễn chán ghét lùi lại, ý cười nhạt nơi khóe miệng càng đậm hơn. Có một số người ấy mà, vẫn không có giới hạn như vậy.
 
Tiêu Thần không rõ nguyên do, cũng quay đầu qua nhìn, nhìn thấy một nam một nữ ngoài cửa, anh ấy nhận ra người đàn ông kia chính là người đã tình cờ gặp được ở sân bay ngày ấy, nhướng mày hỏi: “Bạn bè?"
 
Cửa phía trước đúng lúc mở ra, Chu Diễn và Ngô Hà cùng đi vào, phục vụ đi trước dẫn đường, bọn họ từ từ đi theo ở phía sau.
 
Không có nhiều người đến nhà hàng dùng cơm, cho nên có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
 
Sau đó, Chu Diễn nghe thấy Tống Viện mỉm cười nói: “Không thân.”
 
Chu Diễn ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn qua bên này.
 
Tống Viện không nhìn anh, cầm ly đế cao, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu vang đỏ, vừa đặt ly xuống, trước mắt đã xuất hiện một bàn tay.
 
Trắng nõn, thon dài, khớp xương rõ ràng.
 
Cô sửng sốt, nhướng mày, như đang dò hỏi.
 
Tiêu Thần mỉm cười giải thích: “Có vệt rượu.”
 
Trong lúc giải thích, ngón cái đã chạm lên khóe môi cô, nhẹ nhàng lau đi, chút vệt rượu vang biến mất.
 
Tống Viện có hơi không được tự nhiên, gương mặt trong chốc lát chuyển sang màu hồng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Tiêu Thần cong môi, trên mặt toàn là ý cười nhạt, nụ cười ấm áp như gió.
 
Toàn bộ cảnh này lọt hết vào mắt Chu Diễn, bàn tay giấu trong túi dùng sức nắm chặt, hầu kết lăn lộn, tâm trạng xuống thấp đến mức kỉ lục.
 
Anh mắt lạnh nhìn qua, tầm mắt nhìn vào người đàn ông, tiếp theo lại nghe thấy người đàn ông đó như vui đùa hỏi Tống Viện:
 
“Chị xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều đàn ông theo đuổi, không biết có thể cho tôi xin một slot không?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui