Em Không Cần Anh

Tiêu Thần mày rậm mắt to, lớn lên đẹp trai, nói chuyện còn dí dỏm, có khi thỉnh thoảng anh ấy còn học lời thoại trong phim nói mấy lời với Tống Viện khiến người nghe đỏ mặt
 
Mới đầu Tống Viện còn có chút ngượng ngùng, dần dà, cô tự động coi những lời này thành mấy lời trêu chọc vui đùa, đa số thời điểm sẽ phối hợp nói đùa với anh ấy.
 
Ánh mắt của Tiêu Thần khi nhìn người khác rất chuyên chú, hàng mi dày rậm cong vút, con ngươi màu hổ phách luôn lập loè ánh sáng, anh ấy rất thích cười, mỗi khi nói chuyện, đuôi mắt luôn cong lên một độ cong nhỏ, nhìn càng có vẻ hòa ái dễ gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Viện liếc anh ấy, biết anh ấy lại đang nói giỡn, phối hợp nói: "Được thôi, mở cửa sau cho cậu, cho phép cậu ưu tiên đó."
 
Người phụ nữ khi nói chuyện nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo sáng ngời tràn đầy ý cười, đôi lông mày cong cong như vầng trăng trên trời khiến người ta không khỏi bị thu hút.
 
Tiêu Thần mỉm cười nói: "Vậy tôi xếp thứ mấy?"
 
Tống Viện giả vờ suy nghĩ một chút, vươn ngón tay tinh tế làm ra một số: "Hai mươi."
 
Cô vừa dứt lời, Tiêu Thần bật cười thành tiếng.
 
Sau đó, Tống Viện cũng bật cười theo.
 
Bọn họ cười vui vẻ bao nhiêu, sắc mặt Chu Diễn cũng nặng nề bấy nhiêu, sau khi ngồi xuống anh vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng người phía trước, giống như muốn dùng ánh mắt chọc ra vài cái lỗ trên người anh ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Thần hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục vui đùa với Tống Viện, hai người một chốc thì nói chuyện đoàn phim, một lát lại nói về mỹ thực, nói nói, Tiêu Thần còn mời Tống Viện khi nào rảnh rỗi thì đến nhà anh ấy chơi.
 
Tống Viện xem anh ấy như em trai, lập tức đồng ý: "Được thôi."
 
"Rắc" Cái ly đế cao trong tay Chu Diễn vỡ vụn, Ngô Hà kinh ngạc, bật thốt lên: "Tổng giám đốc Chu, anh chảy máu kìa."
 
Nói rồi, cô ta lấy khăn giấy trong túi ra muốn lau cho anh.
 
Một năm qua, bàn tay của Chu Diễn đã không còn chỉnh tề nữa rồi, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, cũng đã thành thói quen. Anh tránh khỏi tay Ngô Hà, không cô ta lau giúp, tự mình cầm lấy khăn giấy trên bàn tùy ý lau qua, vừa lau vừa chăm chú nhìn Tống Viện.
 
Tống Viện cũng chú ý tới tiếng động bên bàn anh, cô nhướng mày nhìn lướt qua, ánh mắt hai người đối diện.
 
Chu Diễn nhớ tới một năm trước, có lần anh không cẩn thận cắt vào ngón tay, cũng không chảy nhiều máu lắm nhưng Tống Viện nhìn thấy thì đau lòng mãi không thôi, sắc mặt cô trắng bệch, nắm lấy tay anh nhẹ nhàng thổi, còn hỏi anh đau không?
 
Lúc ấy anh không để ý lắm, chỉ lạnh nhạt nói: "Không sao đâu."
 
Hai hàng lông mày của Tống Viện nhíu chặt, dịu dàng dặn dò: "Ngón tay bị đứt thì nên tránh động vào nước."
 
Anh thuận miệng hỏi: "Vậy anh rửa mặt như thế nào?"
 
Lông mi Tống Viện run run nói: "Có em, em giúp anh rửa."
 
Lúc ấy anh không cảm thấy chuyện đó có gì đặc biệt, hiện tại lại hơi chờ mong, Tống Viện cô...
 
Ánh mắt Tống Viện dừng lại trên mặt Chu Diễn một giây, một giây sau thì dời tầm mắt, tiếp tục trò chuyện với Tiêu Thần đối diện. Còn chuyện lòng bàn tay Chu Diễn bị thương đổ máu, cô hoàn toàn không thèm để ý.
 
Trái tim Chu Diễn giống như bị cái gì đó véo một cái thật mạnh.
 
Vì để hẹn được Chu Diễn, Ngô Hà đã tốn không ít công sức, nói gì thì cũng không thể để Tống Viện đoạt đi sự chú ý của anh được. Cô ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Chu Diễn, dáng vẻ lo lắng: "Em thấy miệng vết thương của anh rất sâu, hay là chúng ta đi bệnh viện khám xem. Chẳng may cứ để không đấy mà bị uốn ván gì thì không được."
 
Vừa nói cô ta vừa ghé sát lại, cả người gần như muốn dán lên người Chu Diễn.
 
Hai hàng lông mày của Chu Diễn nhíu lại, lúc cô ta suýt chạm được tới thì anh đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Không ăn nữa, đi."
 
Ngô Hà đứng lên: "Nhưng mà --"
 
Chu Diễn nói: "Nếu cô còn muốn ăn thì có thể tự ăn."
 
Nói rồi anh đẩy ghế ra, nhấc chân đi thẳng.
 
Anh đi rồi, Ngô Hà còn ăn cái gì? Cô ta vội vàng đuổi theo, lúc rời đi còn không quên liếc mắt nhìn Tống Viện một cái, thầm nghĩ: Tống Viện, lần này để Chu Diễn thấy rõ bộ mặt thật của cô.
 
Hừ, đồ lả lơi ong bướm.
 
Cô ta đi khá vội, suýt chút té ngã.
 
Toàn bộ hành trình Chu Diễn chỉ nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không có ý định đỡ cô ta.
 
Tiêu Thần chờ hai người đi khuất tầm mắt, bĩu môi: "Chị không đi xem sao?"
 
Tống Viện cầm chiếc ly đế cao lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Tôi đi xem cái gì?"
 
Tiêu Thần đã sớm nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ có chút không bình thường, hờ hững nói: "Không phải anh ta là bạn trai cũ của chị sao?"
 
Tống Viện từng yêu đương, việc này ngoại trừ những người thân cận, người ngoài đều không biết, cô nhướng mày: "Sao cậu biết?"
 
Tiêu Thần thần thần bí bí nói: "Tôi biết thôi."
 
Tống Viện không hỏi vì sao anh ấy lại biết, dù sao đó đã là chuyện quá khứ rồi, không có gì để nói.
 
Tiêu Thần hỏi: "Chị còn thích anh ta không?"
 
Tống Viện cười mỉa mai: "Bộ tôi ngốc à?"
 
-
 
Chu Diễn sải bước đi về phía trước, Ngô Hà đuổi theo sát phía sau: "Tổng giám đốc Chu, vừa rồi anh cũng thấy Tống Viện rồi đó, cô ta lại dám trắng trợn dùng bữa tối với một người đàn ông khác, đúng là không coi anh ra gì mà."
 
"Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta một chân dẫm hai thuyền đâu, nghe nói thời còn đi học, cô ta đã yêu đương với mấy bạn học nam rồi, còn bị gọi phụ huynh nữa."
 
"Tống Viện, người này ấy mà, lớn lên đúng là rất đẹp, nhưng mà tính nết không tốt, còn kiêu ngạo, mấy vị đạo diễn đều nói với tôi cô ta rất kiêu căng."
 
"Đương nhiên, tôi không giống như cô ta, tôi rất nghe lời."
 
Không có so sánh thì sẽ không có đau thương, Ngô Hà chỉ muốn nói cho Chu Diễn, loại phụ nữ lả lơi ong bướm như Tống Viện hoàn toàn không xứng với anh, muốn chọn cũng phải chọn loại người như cô ta, một lòng sắt son.
 
Hình như cô ta đã quên mất, chuyện cô ta đã qua lại với mấy người đàn ông để leo lên vị trí cao hơn.
 
Sắc mặt Chu Diễn lúc này còn đen hơn bóng đêm, cơn tức giận quay cuồng trong đáy mắt, anh đột nhiên dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
 
Ngô Hà không rõ nguyên do, nuốt nước miếng: "Chu, giám đốc Chu, làm sao vậy?"
 
Ánh mắt Chu Diễn quá dọa người, cô ta không nhịn được mà rùng mình một cái.
 
Sau một lúc lâu, Chu Diễn mở miệng: "Ai bảo cô đi theo tôi?"
 
Ngô Hà nói: "Tay của anh bị thương, tôi sợ --"
 
Chu Diễn cắt ngang lời cô ta: "Có liên quan gì đến cô?"
 
Ngô Hà mím môi: "Tôi chỉ lo lắng."
 
Chu Diễn: "Tôi cần cô lo? Cút."
 
Ngô Hà chưa từng bị ai nặng lời như vậy, vẻ mặt cô ta xấu hổ, ở nơi không ai thấy, móng tay đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, cô ta nói với chính mình không thể hoảng, nở nụ cười gượng ép: "Được, tôi đi."
 
Cô ta xoay người đi được hai bước, lại dừng lại: "Tổng giám đốc Chu, lần sau chúng ta --"
 
Chu Diễn rít lên một tiếng: "Cút!"
 
Ngô Hà cũng không dám nói gì nữa, rụt cổ đi về phía trước. Lúc đi ngang qua nhà hàng Tây, cô ta đứng từ xa nhìn Tống Viện đang ăn cơm, cho rằng tất cả những điều này là lỗi của cô.
 
Tống Viện, nếu cô đã đi rồi vì sao còn trở về!
 
Cướp tài nguyên của tôi thì thôi đi, còn cướp cả đàn ông của tôi nữa!
 
Tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu!
 
Tống Viện hắt xì một cái, Tiêu Thần ân cần đưa khăn giấy cho cô.
 
Chu Diễn đúng lúc quay đầu lại, cảnh tượng này cũng bị anh thấy được, thật đúng là mỉa mai. Vốn dĩ cái vị trí kia là của anh, người đưa khăn giấy cho Tống Viện cũng nên là anh.
 
Nghĩ đến đây, trái tim anh không hiểu sao lại một lần nữa cảm thấy chua xót.
 
-
 
Chu Diễn tức giận, người gặp tai ương chính là nhóm nhân viên của tập đoàn Chu Khang. Từ sáng sớm bọn họ đã được trải nghiệm một trận bão cấp 10 càn quét, toàn bộ giám đốc các bộ phận đều bị phê bình một trận, đến cả Thôi Dương cũng không ngoại lệ.
 
Chu Diễn ném tập văn kiện tới trước mặt anh ấy: "Đây là cậu chuẩn bị?"
 
Thôi Dương run rẩy, với tay cầm lấy tập văn kiện, cẩn thận xem lại, thấy bản thân đã chuẩn bị rất kỹ càng tỉ mỉ, không có lỗi, anh ấy gật đầu: "Vâng."
 
Chu Diễn: "Làm lại một bản mới!"
 
Thôi Dương rụt cổ đi ra ngoài.
 
Mấy giám đốc bộ phận chờ sẵn bên ngoài, nhào lên vây lấy anh ấy: "Thư ký Thôi, giám đốc Chu bị sao thế?"
 
Thôi Dương thầm nghĩ: Có thể sao nữa? Lại bị cô Tống làm lơ thôi.
 
Nhưng mà những lời này anh ấy không dám nói, chỉ có thể nói: "Được rồi các vị, tập trung làm chuyện của mình đi, đừng hỏi thăm lung tung."
 
Tập đoàn Chu Khang chìm trong thời tiết bão bùng suốt ba ngày, mãi đến ngày thứ tư mới giảm bớt một chút. Trưa hôm đó, tập đoàn Chu Khang vừa mới thành công ký được một hạng mục lớn.
 
Buổi tối, mấy người Trình Xuyên mượn cớ chúc mừng gọi Chu Diễn đến.
 
Hứa Đông mới học được một phương pháp đánh bài mới, rủ rê mọi người cùng thử, Chu Diễn miệng ngậm thuốc lá, trong tay cầm bài, tùy tiện ra bài, trong bốn người, anh thua nhiều nhất.
 
Trình Xuyên thấy khuôn mặt âm trầm của anh, không cần đoán cũng biết tại sao, hỏi: "Còn chưa thu phục được à?"
 
Chu Diễn phiền lòng, nhìn ai cũng không thấy thuận mắt, càng không muốn để ý, không thèm xử lý anh ấy.
 
Trình Xuyên lại nói: "Cậu nhìn cậu xem, hạng mục lớn mười tỷ nói ký là ký, sao đến một người phụ nữ cũng không trị được? Cậu không được."
 
Câu đàn ông không muốn nghe nhất là người khác nói mình không được. Chu Diễn dùng sức vung tay, ném hết bài lên bàn, lạnh lùng nói: "Không chơi nữa."
 
Trình Xuyên cũng ném bài đi, lôi anh ngồi xuống ghế sô pha, bày mưu tính kế:  "Có phải cậu không làm theo lời tớ nói không?"
 
Chu Diễn càng bực tức hơn, anh đã làm theo lời Trình Xuyên nói, chỉ là thật đáng tiếc, kết quả hoàn toàn không như ý nguyện, Tống Viện vẫn không thèm để ý anh.
 
Gọi điện thoại không nhận, WeChat bị kéo vào danh sách đen, Thôi Dương đi đưa đồ thì đều bị ném ra.
 
Chuyện càng khiến anh tức giận hơn là, gần đây cô rất thân mật với Tiêu Thần, trên mạng có rất nhiều tin tức về bọn họ, cái gì mà cùng nhau ăn cơm, cùng đi công viên trò chơi, cùng nhau ra mắt cha mẹ, nghe nói còn cùng nhau đi xem mưa sao băng.
 
Những chuyện đó đều là những chuyện trước giờ Chu Diễn chưa từng trải qua với Tống Viện. Anh chưa từng làm những chuyện này với Tống Viện, dựa vào cái gì mà lại để người đàn ông kia làm.
 
Hai hàng lông mày của Chu Diễn nhăn lại, ánh mắt giống như muốn giết người.
 
Trình Xuyên vỗ vỗ bả vai anh: "Người anh em, cậu như vậy là không được rồi, phải nắm chặt, phụ nữ sợ nhất là bị đàn ông quấn lấy. Như vậy đi, cậu phải tìm cơ hội, xuất hiện trước mặt cô ấy, càng nhiều càng tốt."
 
Chu Diễn lắc cái ly trong tay, nhướng mắt liếc nhìn Trình Xuyên một cái.
 
Trình Xuyên nói: "Lần trước tớ cũng dùng phương pháp này để dỗ người về đấy."
 
Chu Diễn ngửa đầu uống cạn ly champagne, khi đặt cái ly xuống, mới nói: "Tớ thử xem."
 
-
 
Mấy ngày nay Tống Viện ngủ rất muộn, sau khi ‘Mê Say’ nổi tiếng, cô lập tức nhận được rất nhiều kịch bản, họ đều mời cô diễn vai nữ chính phim điện ảnh.
 
Cô đã gia nhập cái giới này mấy năm, đã sớm qua thời kỳ mù quáng diễn bừa, cô thương lượng với Cao Tùng, phải xem kịch bản trước rồi mới quyết định chuyện hợp tác.
 
Cao Tùng cũng có cái nhìn giống cô, hai người đều không vội, phải chọn một kịch bản tốt, lần sau mới có thể tiếp tục nổi tiếng.
 
Mấy ngày nay, mỗi buổi tối cô đều phải xem kịch bản, đôi khi xem đến mức ngủ quên luôn. Tối hôm qua cũng như vậy, cô ngồi trên sô pha xem kịch bản, ngủ quên lúc nào cũng không biết.
 
Đến khi tỉnh lại, cổ có chút nhức mỏi.
 
Cô xoa cổ vào phòng vệ sinh, vừa mới rửa mặt xong, thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô nghiêng người ra, dò hỏi: "Ai đấy?"
 
Tiếng chuông cửa dừng lại, đợi một hồi lâu cũng không thấy ai nói chuyện.
 
Tống Viện cho rằng người đó ấn chuông nhầm nhà, cũng không để ý nữa, đi dép lê đến phòng để quần áo. Hôm nay cô có một buổi quay quảng cáo đồ thể dục, cho nên cố ý mặc quần áo do nhãn hiệu đó đưa.
 
Bộ đồ thể thao màu trắng làm làn da trắng nõn của cô trở nên hồng hào hơn, mặc trên người càng làm nổi bật vẻ đẹp quyến rũ của cô. Khi Tống Viện đứng trước gương chỉnh trang lại, tiếng chuông cửa lại lần nữa vang lên.
 
Lần này tiếng chuông rất rõ ràng, không giống như bị ấn sai.
 
Nhìn đồng hồ, cũng đã đến thời gian hẹn với Cao Tùng, cô đi qua, vừa mở cửa vừa nói: "Anh Tùng, em nhờ anh mua --"
 
Tống Viện từ từ ngẩng đầu, khóe môi đang cong lên khi nhìn thấy người trước mặt đột nhiên dừng lại, hàng mi dài cong vút vô thức rung động vài cái, cô lạnh giọng hỏi: "Sao lại là anh?"
 
Cả người cô che trước cửa, ý từ chối không muốn mời anh vào nhà rất rõ ràng.
 
"Anh mang bữa sáng tới cho em." Chu Diễn lắc lắc cái túi trên tay: "Đều là mấy món em thích ăn."
 
Tống Viện ôm ngực liếc anh, ánh mắt dừng trên cái túi, đó đúng là bữa sáng mà trước kia cô thích ăn, chẳng qua anh đã quên một chuyện, con người đều sẽ thay đổi, yêu thích cũng vậy.
 
"Ai nói tôi thích ăn?"
 
Chu Diễn kinh ngạc: "Không phải trước kia em thường xuyên muốn anh mua ở quán này sao?"
 
Nếu không đề cập đến chuyện trước kia Tống Viện còn không quá tức giận, giờ lại nhắc tới chuyện lúc trước, cô chỉ muốn ném bữa sáng trong túi lên mặt anh.
 
Trước kia, rất nhiều lần cô làm nũng nói muốn ăn cháo Lưu Ký ở thành Đông, đều bị anh lấy lý do "Không vệ sinh, không đảm bảo chất lượng" để từ chối, cô mà làm nũng đòi ăn, mặt anh sẽ sầm xuống, cuối cùng lại phải để cô dỗ anh, anh mới cười như có như không.
 
Từ đấy về sau, cô chưa từng ăn món cháo ở tiệm Lưu Ký nữa.
 
Tống Viện nhìn lướt qua: "Anh cũng nói là trước kia, hiện giờ tôi không thích ăn nữa."
 
Chu Diễn hỏi: "Vậy bây giờ em thích ăn món gì?"
 
"Sao nào? Anh muốn mua cho tôi à?" Tống Viện hừ lạnh một tiếng: "Chu Diễn, có phải anh cảm thấy, chỉ cần dùng một bát cháo là có thể khiến tôi cảm động không? Anh cho là đang bố thí cho tôi sao?"
 
Cô ngừng một chút lại nói: "Anh vẫn giống như lúc trước, thật ích kỷ."
 
Chu Diễn không muốn bố thí, anh chỉ muốn gặp cô thôi: "Tống Viện, anh không phải…"
 
"Không phải cái gì?" Tống Viện ngẩng cổ nhìn anh: "Không phải chưa từng thích tôi? Hay là, không phải từng thích Doanh Doanh?"
 
Chu Diễn nghe thấy lời cô, sắc mặt thay đổi, đáy mắt lộ ra ánh nhìn tối tăm.
 
Anh hỏi: "Rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào?"
 
Tống Viện cong môi cười cười, thong thả ung dung nói: "Muốn, anh, cút --"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui