Em Không Cần Anh

Hôm nay Tống Viện mặc một chiếc sườn xám màu hồng nhạt, mái tóc dài được buông xõa trên vai càng thêm phù hợp với kiểu cách sườn xám, phía sau tai trái được cài một bông hoa hồng cài đầu, trang điểm nhẹ nhàng, càng làm tôn lên vẻ đẹp trong sáng thuần khiết của cô.
 
Từ xa nhìn lại, trông như một phong cảnh tuyệt đẹp.
 
Tiêu Thần không khỏi nhìn cô đến xuất thần, Tôn Sướng đẩy anh ấy một cái, lúc này anh ấy mới lấy lại tinh thần, vội vàng vươn tay ra: "Tôi đến để đón chị."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không chỉ có Tiêu Thần nhìn đến ngẩn ngơ, mà ngay cả Chu Diễn cũng ngây người, Tống Viện đã từng vì khiến anh vui mà mặc rất nhiều loại sườn xám khác nhau, nhưng chỉ có duy nhất lần này là khiến anh rung động.
 
Thì ra…
 
Màu hồng nhạt thích hợp với cô hơn màu trắng.
 
Anh bước lên trước một bước, sau đó vươn tay về phía Tống Viện, nhẹ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật của em, anh đã mời bác gái đến đây để chung vui với em."
 
Anh nghĩ, bây giờ chắc cô sẽ không từ chối đâu.
 
Hai bàn tay cùng lúc xuất hiện trước mặt Tống Viện, cả hai đều đang chờ đợi quyết định của cô.
 
Tống Viện nhìn Tiêu Thần trước, có vẻ hôm nay anh ấy đã cố tình ăn mặc một phen, cà vạt màu hồng kết hợp với bộ vest màu trắng khiến cho anh ấy trông càng thêm khôi ngô tuấn tú.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt cô lại rơi lên người Chu Diễn, bộ đồ vest cao cấp vẫn là kiểu dáng mà anh thích nhất, chừng ấy năm nay vẫn không hề thay đổi, ngay cả cà vạt cũng là màu xanh lam anh thích.
 
Nhưng thật không may, màu xanh lam lại là màu mà cô không thích.
 
Vì để thay đổi sở thích của Chu Diễn mà đã từng có một khoảng thời gian, cô dùng đủ tất cả mọi cách để thay đổi kiểu dáng cà vạt mà anh thích, thậm chí là mỗi ngày một loại khác nhau, không ngày nào trùng lặp.
 
Thế nhưng tiếc là anh vẫn không thay đổi, cho dù cô có nói gì đi nữa thì anh cũng chỉ đeo thứ mình thích.
 
Nếu cô nói thêm một câu, anh sẽ lập tức dùng môi lấp kín môi cô, lăn lộn cô đến mức cô không thể nói thêm câu nào nữa.
 
Cô đã thử rất nhiều chuyện, từ đó nhận ra rằng: anh sẽ không vì cô mà thay đổi.
Thật ra cô cũng không phải là quá chán ghét màu xanh lam, thứ mà cô thật sự để ý chính là thái độ và tâm ý của anh.
 
Ánh mắt Tống Viện lại dời từ trên người Chu Diễn sang Tiêu Thần, giọng nói nhẹ nhàng: "Xin lỗi cậu nhé Tiêu Thần, tôi có chút chuyện muốn nói với ngài Chu."
 
Cô vừa dứt lời, bên trong đáy mắt Tiêu Thần có một tia bi thương mất mát thoáng qua, anh ấy xấu hổ rút tay về, chu đáo nói: "Được, vậy chị cứ bận trước đi, bọn tôi chờ chị, nếu chị có thời gian… Thì hãy tới, muộn một chút cũng không sao."
 
Tôn Sướng chen vào nói: "Cô Tống, vì để chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật lần này mà mấy đêm nay anh Thần của chúng tôi vẫn…" Chưa ngủ.
 
Tiêu Thần cắt ngang nói: "Tôn Sướng, điện thoại của tôi không có ở đây, cậu ra ngoài xe xem thử có phải để quên ở đó rồi không?"
 
Tôn Sướng nhíu mày: "Anh Thần."
 
Tiêu Thần: "Mau đi đi."
 
Tiểu Vinh và Tôn Sướng cùng nhau rời đi dưới ánh mắt ra hiệu của Tống Viện.
Xung quanh chỉ còn lại ba người họ, Chu Diễn kéo ống tay áo mình xuống, bình tĩnh nói: "Hay là cậu Tiêu đi với chúng tôi đi, càng đông người thì càng vui."
 
Người không biết còn tưởng anh đang chân thành mời mọc, thế nhưng Tống Viện biết, anh cố ý làm như vậy là để tuyên bố với Tiêu Thần: "Tôi mới là kẻ chiến thắng."
 
Tiêu Thần cũng không ngốc, anh ấy cười nhạt nói: "Không phiền mọi người."
 
Sau đó xoay người bỏ lại một câu: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện nhé, tôi đi trước."
 
Tống Viện gật gật đầu, cô nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi cho đến khi biến mất rồi mới thu hồi ánh mắt.
 
Sau khi Chu Diễn "tiễn" được tình địch đi thì tâm trạng rất tốt, hiếm khi nở nụ cười, anh bước tới muốn nắm tay cô, nói: "Đi thôi em, đừng để bác gái phải chờ lâu."
 
Cánh tay Tống Viện rụt lại để sau lưng né tránh anh, ý cười trên mặt cô cũng phai nhạt đi, trầm giọng hỏi: "Anh đưa mẹ tôi đến sao?"
 
Chu Diễn cho rằng cô sẽ khen ngợi mình, dù sao thì từ trước tới giờ anh cũng chưa từng chúc mừng sinh nhật cô, thế mà lần này không chỉ chủ động tổ chức mừng cho cô mà còn dẫn mẹ cô đến đây, ắt hẳn cô sẽ cảm thấy rất cảm động đây.
 
Giống như những lời Hứa Đông đã nói vậy, phụ nữ rất dễ mềm lòng, chỉ cần làm chút chuyện mình chưa từng làm thì các cô ấy sẽ lập tức cảm động mà nhào vào trong lòng anh.
 
Anh cười nhạt nói: "Ừm."
 
Nhân lúc không ai chú ý đến, ngón tay Tống Viện từ từ cuộn chặt lại, cô nhớ đến cuộc trò chuyện không vui với mẹ Tống thì cả người bắt đầu cảm thấy khó chịu.
 
Trong chính giây phút ấy, những tổn thương do chính gia đình của mình mang đến cho cô bỗng chốc vỡ òa, những lời nói khó nghe của mẹ Tống văng vẳng vang lên bên tai.
 
"Con đã chừng ấy tuổi rồi mà còn tưởng mình là con nít à? Được một người đàn ông như Giám đốc Chu chú ý đến thì con nên cảm thấy mừng thầm mới đúng."
 
"Đàn ông tốt sẽ không đứng yên tại chỗ chờ con đâu, nếu con không chịu bắt lấy thì sau này có khóc lóc đi nữa cũng đã muộn rồi."
 
"Ngài Chu nhiều tiền như vậy, mẹ thật sự không biết con cảm thấy không hài lòng chỗ nào nữa."
 
"Nhà mới của em trai con còn chưa đâu vào đâu đâu đấy, mẹ tuyệt đối không cho phép con phá hỏng mọi chuyện."
 
"..."
 
"Đừng trách mẹ không nhắc nhở con, mẹ rất hài lòng về Giám đốc Chu, nếu như con muốn gây sự thì người đầu tiên không đồng ý chính là mẹ."
 
"Con đấy, chưa bao giờ chịu nể mặt mẹ đây, mẹ cũng thật sự không biết ngài Chu xem trọng con chỗ nào nữa."
 
"... Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tổ chức sinh nhật, con sợ người khác không biết mình lại già hơn một tuổi là…"
 
Những lời nói cay nghiệt ấy cứ vang vọng bên tai Tống Viện hết lần này đến lần khác, khuôn mặt cô dần dần tái nhợt, cô cố gắng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó ngước mắt nhìn Chu Diễn, trầm giọng hỏi lại lần nữa: "Là anh đã đưa mẹ của tôi đến?"
 
Chu Diễn không quá chú ý đến sự thay đổi trong ngữ điệu của Tống Viện, anh cong môi nói: "Sinh nhật thì phải trải qua cùng với người thân, anh không chỉ đưa bác gái đến mà còn có cả em trai của em nữa, bọn họ rất vui mừng vì có thể đến đây để đón sinh nhật với em."
 
Tống Viện "hừ" lạnh một tiếng, người thân?
 
Cô cũng có người thân sao?
 
Mẹ và em trai đều là những con quỷ hút máu, chỉ khi nào hút khô máu trên người cô thì bọn họ mới chịu dừng lại.
 
"Tại sao anh lại tự mình quyết định mọi chuyện vậy?" Tống Viện nhíu mày hỏi ngược lại anh: "Tại sao anh lại không hỏi ý tôi trước?!"
 
"..." Chu Diễn hơi khựng lại, sau đó nói: "Anh cứ nghĩ rằng em sẽ vui."
 
"Anh nghĩ, anh nghĩ." Tống Viện cười chế giễu: "Chu Diễn, trong vòng ba năm nay, lần nào anh cũng nghĩ, vậy đã có bao giờ anh thật sự hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"
 
Chu Diễn: "..."
 
"Anh thích ăn cay nên cho rằng tôi cũng thích ăn."
 
"Anh không thích ăn đồ ngọt nên cho rằng tôi cũng không thích."
 
"Anh thích leo núi nên tôi cũng phải leo."
 
"..."
 
"Lần nào cũng là do anh thích, vậy còn tôi? Tôi thì sao hả?" Tống Viện lạnh lùng nhìn anh, tựa như hàng ngàn mũi tên sắc nhọn cắm lên trên người anh.
 
Tuy rằng xung quanh không có ai qua lại, thế nhưng đây cũng không phải là nơi phù hợp để nói chuyện, Chu Diễn nắm chặt tay cô: "Đi, lên xe nói chuyện với anh."
 
"Anh buông tôi ra!" Tống Viện giãy giụa hất tay anh ra, nhưng vì sức lực có chút lớn khiến cho bàn tay thuận theo quán tính đánh lên trên mặt Chu Diễn.
 
Bên má trái Chu Diễn lập tức đỏ bừng lên, dấu tay từ từ hiện lên một cách rõ ràng.
 
Đây là lần thứ hai anh bị Tống Viện đánh, thậm chí lần này còn khiến anh cảm thấy xấu hổ hơn rất nhiều so với lần đầu tiên, khuôn mặt anh chợt tối tầm, sâu trong đáy mắt cuộn trào lửa giận.
 
Anh nói: "Tống Viện, rốt cuộc là em muốn làm gì vậy hả?!"
 
Tuy là vô tình, thế nhưng sau cú đánh này thì Tống Viện chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rát, mặc dù tay đau nhưng lòng lại sướng, cô nhẹ nhàng cong khóe môi, gật đầu nói: "Ha, tôi muốn anh… Cút đi."
 
"Anh không có cố ý quát em, anh…" Chu Diễn lại vươn tay ra muốn kéo cô lần nữa: "Đi thôi, chúng ta lên xe trước rồi nói."
 
Tống Viện tránh ra, hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh nói: "Cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh."
 
Chu Diễn nhìn cô, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một tia tình cảm khác thường không dễ nhận ra, còn pha lẫn một chút đau đớn xót xa, trước đây Tống Viện chưa bao giờ nói với anh như thế.
 
Rốt cuộc là sai ở đâu?
 
Tống Viện không muốn tiếp tục để ý đến Chu Diễn nữa, cô lướt qua người anh và đi về phía trước.
 
Chu Diễn lặng lẽ đứng tại chỗ, ánh chiều tà kéo dài hình bóng của anh trên mặt đất, nhìn kỹ lại có chút cô đơn.
 
Anh xoay người lại thì nhìn thấy Tống Viện bước đến bên cạnh một chiếc Cayenne, trên ghế lái phụ là một người mặc bộ vest màu trắng với nụ cười trên môi, chính là Tiêu Thần.
 
Thì ra nãy giờ anh ấy vẫn chưa đi.
 
Chu Diễn híp mắt lại, nhìn thẳng về phía trước, dường như Tiêu Thần nói gì đó với Tống Viện, cô nở nụ cười, sau đó Tiêu Thần mở cửa xe phía sau ra, che đầu cho cô ngồi vào rồi mới quay lại vị trí của mình.
 
Tiểu Vinh bước tới, vừa cười vừa vẫy tay.
 
Tên nhóc Tôn Sướng cũng chịu nở nụ cười.
 
Khi cửa sổ xe hạ xuống, anh nhìn thấy ngón tay Tiêu Thần dừng ở trên đầu Tống Viện, dường như là lấy thứ gì đó xuống, Tống Viện lại lần nữa cong môi cười.
 
Chu Diễn siết chặt hai nắm đấm rũ bên người, ánh nắng mặt trời rơi trên mặt anh, phản chiếu lại hình ảnh đôi mắt đỏ bừng như máu, bên trong tràn ngập chua xót giống như trái tim anh lúc này.
 
Tối hôm nay, Tống Viện và Tiêu Thần đã cùng nhau trải qua một buổi tiệc sinh nhật thật vui vẻ, sau khi đoàn người ăn xong thì cùng nhau đến KTV, Tiêu Thần không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt mà còn có giọng hát rất hay.
 
Bài hát "Ánh trăng bày tỏ nỗi lòng tôi" đã đẩy bầu không khí lên đến cao trào.
 
Tiểu Vinh và Tôn Sướng phối hợp gây náo nhiệt và cổ vũ, Tống Viện ngồi trên sô pha yên lặng lắng nghe, trên mặt cô là nụ cười nhàn nhạt, có vẻ tâm trạng không quá tệ.
 
Bọn họ thì vui vẻ rồi, nhưng có người lại cực kỳ không vui.
 
Trên đường Chu Diễn lái xe về thì nhận được điện thoại của mẹ Tống, bà ta hỏi anh đang ở đâu? Tại sao còn chưa về?
 
Thông thường các loại tra hỏi như thế này đều là do phụ huynh hỏi con của mình, mẹ Tống cũng có phương thức liên lạc với Tống Viện nhưng lại gọi điện cho Chu Diễn, từ đó có thể thấy, ở trong lòng bà ta thì vị trí của Chu Diễn còn quan trọng hơn cả Tống Viện.
 
Chu Diễn dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Vẻ mặt anh vô cảm nói: "Tối nay tôi có việc đột xuất, mọi người cứ ăn trước đi."
 
Thật ra mẹ Tống đến Nam Thành cũng không phải là để ăn sinh nhật Tống Viện, bà ta đến đây là vì muốn tìm một công việc cho đứa con trai cưng của mình, tốt hơn hết là một công việc có thể kiếm được thật nhiều tiền và còn có thể quản lý rất nhiều chức vụ khác nữa.
 
Bà ta nhằm vào Chu Diễn nên dự định sẽ nói về việc này trong bữa cơm, ai ngờ lại có chuyện đột ngột xảy ra.
 
Bọn họ ăn trước?
 
Bọn họ đến đây là để ăn cơm thôi sao?
 
Mẹ Tống nói: "Giám đốc Chu, cứ để chúng tôi chờ ngài."
 
Chu Diễn nhéo nhéo vùng giữa lông mày: "Không cần."
 
Mẹ Tống nghe xong, trong lòng đột nhiên run lên, buột miệng thốt ra: "Có phải con bé Tống Viện kia đã nói gì đó chọc giận cậu không? Ngài Chu đừng để bụng, đợi con bé trở về tôi nhất định sẽ dạy dỗ…"
 
"Câm miệng!" Chu Diễn trầm giọng nói: "Từ nay về sau, đừng để tôi nghe thấy bà nói một câu không tốt nào về Tống Viện, nếu không thì…"
 
Chu Diễn còn chưa nói hết câu đã dứt khoát cúp máy.
 
Để lại mẹ Tống ở đầu dây bên kia hoang mang suy nghĩ.
 
Tài xế hỏi đi đâu.
 
Chu Diễn tùy tiện nói một địa điểm.
 
Khi anh đến nơi vừa vặn gặp Hứa Đông và Trình Xuyên, ba người không nói gì cả mà bắt đầu uống rượu, đây là lần đầu tiên Chu Diễn uống nhiều như vậy, cuối cùng ngay cả ngồi cũng không vững, anh ngã xuống mặt đất, chân tay múa may quay cuồng, miệng la hét không ngừng.
 
"Tống Viện, Tống Viện…"
 
"Em, em đừng bỏ mặc anh…"
 
"Tống Viện, em, em không thể đi với anh ta, không được!"
 
"Tại sao… Tại sao em lại không chịu để ý đến anh?"
 
"Tống Viện, sau này anh sẽ không, không ăn cay nữa, anh ăn, ăn với em."
 
"Đừng, đừng bỏ mặc anh."
 
"Lạnh, lạnh quá…"
 
Trình Xuyên và Hứa Đông liếc mắt nhìn nhau, hai người lắc đầu ngao ngán, sau đó vươn tay đỡ Chu Diễn dậy, mỗi người đỡ một cánh tay của anh lên.
 
Chu Diễn uống say thật sự rất khó giải quyết, anh giơ tay tát mỗi người một cái, sau khi đánh xong, con mắt đỏ ngầu hỏi: "Bây giờ tớ phải làm sao thì Tống Viện mới chịu tha thứ cho tớ đây?"
 
Trình Xuyên bĩu môi: "Người anh em, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Đáng để cậu ra nông nỗi này à!"
 
Hứa Đông phụ họa: "Đúng đó, trên đời có rất nhiều phụ nữ, cậu cần gì phải thắt cổ chết trên một cái cây chứ, ngoan đi, em trai đây sẽ giới thiệu cho cậu các cô gái xinh đẹp hơn cô ấy nhiều."
 
Chu Diễn lắc đầu: "Không, không cần, tớ chỉ cần Tống Viện."
 
Trình Xuyên: "Đệt!"
 
Hứa Đông: "Vãi chưởng!"
 
Những chuyện xảy ra vào tối hôm nay thật sự đã đổi mới tam quan của bọn họ, đây vẫn là Chu Diễn tàn nhẫn vô tình trong trí nhớ của bọn họ sao? Mẹ nó! Nhìn bây giờ có khác gì thằng ngốc đâu chứ.
 
Không ngờ diễn biến sau đó còn khiến cho hai người họ sốc hơn.
 
Trong xe, Chu Diễn vừa mới cười đó giờ đã bắt đầu khóc lên, anh khóc nức nở giống như một đứa trẻ bị lạc mẹ, khóc một cách bất lực, cho dù người khác có dỗ dành thế nào cũng không chịu nín, miệng cứ lẩm bẩm muốn Tống Viện.
 
Trình Xuyên và Hứa Đông không còn cách nào khác đành phải bảo tài xế chở đến nhà Tống Viện.
 
Bởi vì khoảng thời gian trước ồn ào đến mức ai nấy đều biết nên nhân viên an ninh lập tức nhận ra Chu Diễn, nhìn thấy bọn họ tới cũng không cản lại mà mở cửa cho vào.
 
Sau khi Trình Xuyên bước vào mới nhận ra, mẹ kiếp, anh ấy quên hỏi Tống Viện ở tầng mấy phòng nào rồi, mới vừa nhớ tới, Chu Diễn giống như đột nhiên sống lại, hai mắt nhắm chặt nói: "Phòng một tầng mười sáu."
 
Trình Xuyên cúi đầu nhìn qua, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Vãi thật, say vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ chỗ Tống Viện ở, không phải là cậu đang giả say đấy chứ?"
 
Vừa mới nói xong, Chu Diễn lại cúi đầu, dáng vẻ không giống giả vờ mà dường như say thật.
 
Trình Xuyên và Hứa Đông rất vất vả mới đưa người lên đến tầng mười sáu, hai người thay phiên gõ cửa, thế những cửa vẫn không mở, bọn họ còn đang bàn bạc có nên về trước hay không thì Chu Diễn lại tỉnh lại lần nữa, lắc đầu: "Không đi, tớ chờ cô ấy."
 
Cứ như thế, ba người đứng đợi gần hai tiếng đồng hồ giống như ba thằng ngốc, cuối cùng cũng chờ được người về.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui