Em Không Cần Anh

Chu Mị là một cô gái rất có sức hấp dẫn, cũng biết rất nhiều thứ, ngoại trừ vũ đạo, trên phương diện vẽ tranh cũng có trình độ rất cao, tính cách thân thiện, Tống Viện mấy lần chỗ xuống tới, cảm thấy cô ấy là người tốt.
 
Cũng dần dần hạ thấp phòng bị với cô ấy.
 
Chủ đề từ ăn ở đến mức độ sâu hơn, lúc nghỉ học khiêu vũ giữa giờ, Chu Mị hỏi: "Chị thích loại đàn ông như nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Viện nhớ tới chuyện cô còn đang ghép CP với Tiêu Thần, coi anh làm tấm gỗ chắn: "Chị thích đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai, ánh mắt thâm thúy, làn da trắng nõn, nói chuyện hài hước, nhớ kỹ ngày sinh nhật và ngày kỷ niệm, tốt nhất thỉnh thoảng có thể làm bất ngờ nhỏ."
 
Chu Mị càng nghe càng cảm thấy người nào đó có hơi không đáng tin cậy.
 
Tống Viện bổ sung: "À, tốt nhất là biết nấu cơm. Ngoại trừ cơm trưa, cơm Tây, món Nhật, mì Ý đều biết làm chút."
 
Huyệt Thái Dương của Chu Mị giật giật, mẫu đàn ông Tống Viện thích và người nào đó thật sự là cách xa nhau cả ngàn dặm.
 
"Đúng rồi, còn có ——"
 
Cửa phòng vũ đạo bị mở ra, có người đàn ông đi tới ngược sáng, ánh nắng phía sau lưng kéo dài bóng của anh, khóe miệng của anh cong nhẹ, trên tay ôm một bó hoa hồng rất to.
 
Chu Mị nói: "Còn nữa chính là, lãng mạn."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện quay đầu nhìn về phía người tới, vẫy vẫy tay với anh.
 
Tiêu Thần từ từ đi tới trước mặt Tống Viện, tặng hoa cho cô.
 
Tống Viện mỉm cười nhận hoa, đôi mắt trong veo sáng ngời ngập tràn ánh sáng, rất hấp dẫn.
 
Cô cúi đầu ngửi một cái, nói: "Cảm ơn."
 
Tiêu Thần gạt sợi tóc dán trên mặt cô, dịu dàng hỏi: "Xong rồi à?"
 
Tống Viện nhíu mày: "Có việc sao?"
 
Tiêu Thần: "Hôm nay tôi mới học được một món ăn, muốn nấu cho chị nếm thử."
 
Đáy mắt Tống Viện tràn đầy ý cười: "Hôm trước là bò bít tết, hôm qua là món Nhật, hôm nay là cái gì?"
 
Tiêu Thần cưng chiều nói: "Mì Ý, không phải chị nói muốn ăn sao."
 
Hai người show ân ái không coi ai ra gì.
 
Chu Mị bị cưỡng ép nhét thức ăn cho chó, suýt chút ăn đến bể bụng, chờ sau khi bọn họ rời đi, cô ấy lấy điện thoại di động ra gửi liên tiếp mấy tin nhắn Wechat.
 
[Dáng vẻ anh đẹp trai không?]
 
[Ánh mắt thâm thúy không?]
 
[Làn da trắng nõn không?]
 
[Nói chuyện hài hước không?]
 
[Nhớ hết ngày sinh nhật, ngày kỷ niệm sao?]
 
[Thỉnh thoảng sẽ có bất ngờ nhỏ à?]
 
[Biết làm cơm trưa, cơm Tây, món Nhật không?]
 
[Quan trọng nhất chính là, anh biết lãng mạn không?]
 
Chu Diễn đang làm việc, điện thoại vang lên một loạt, anh đặt bút xuống, cầm điện thoại di động lên, mở khóa màn hình, phía trên xuất hiện mấy tin nhắn Wechat mà Chu Mị gửi tới.
 
Anh hoài nghi xem hết, gửi lại: [?]
 
Chu Mị: [Được rồi, anh không phù hợp với Tống Viện chút nào cả, anh họ, anh vẫn nên từ bỏ đi.]
 
Chu Diễn đánh hơi được gì đó từ tin nhắn Wechat cô ấy gửi, thoát khỏi Wechat, gọi điện thoại qua.
 
Nghe máy.
 
Chu Diễn: "Em có ý gì?"
 
Chu Mị: "Ý trên mặt chữ."
 
Chu Diễn: "Tiêu Thần tới tìm Tống Viện?"
 
Chu Mị nói lời thấm thía: "Anh họ à, anh ngoại trừ có nhiều tiền, thì toàn thân trên dưới không có một ưu điểm nào, theo em thấy, anh bỏ qua Tống Viện đi."
 
Chu Diễn kêu cô ấy để ý đến Tống Viện, không phải để cô ấy giội cho anh một gáo nước lạnh, sau khi nghe thấy cô ấy nói, mắt anh run lên, trầm giọng nói: "Nói chuyện tử tế."
 
Chu Mị nghiêm túc nói: "Tống Viện được Tiêu Thần đón đi, tối nay bọn họ sẽ ăn bữa tối dưới ánh nến, à, không phải ở nhà hàng, mà ở trong nhà Tiêu Thần, anh ta tự mình xuống bếp, ăn mì Ý."
 
Chu Diễn chỉ nghe được một câu trong đó, ở nhà Tiêu Thần? Tống Viện muốn tới nhà Tiêu Thần?
 
Cô nam quả nữ?!
 
Thôi Dương cầm văn kiện đi vào văn phòng, nhìn thấy cái bút mà Chu Diễn đang nắm, một giây sau, bút gãy thành hai đoạn.
 
Trái tim đập thình thịch điên cuồng, giám đốc Chu sao thế?
 
Chu Diễn ném điện thoại lên bàn làm việc, bỗng nhiên đứng dậy từ trên ghế, sải bước đi đến trước cửa sổ sát đất, híp mắt lại, nhìn chằm chằm bên ngoài.
 
Thôi Dương từ từ đi tới: "Giám đốc Chu, đây là văn kiện cần chữ ký của anh?"
 
Chu Diễn đột nhiên quay người, giật cà vạt trên cổ ra, nhíu mày hỏi: "Ở đâu có đầu bếp giỏi?"
 
Thôi Dương ngơ ngác nói: "Cái gì?"
 
Nhân lúc trước khi Chu Diễn nổi giận, anh ấy nói: "A, đầu bếp sao, giám đốc Chu, anh muốn ăn cái gì sao? Nếu vậy, anh cứ nói với tôi, tôi đi mua, gần đây lại có mấy nhà hàng mới mở ở Nam Thành, nghe nói đồ ăn mùi vị không tệ, tôi ——"
 
Chu Diễn xua tay: "Không phải ăn."
 
Thôi Dương sửng sốt: "Hả? Không ăn?"
 
Chu Diễn: "Tôi muốn học."
 
Thôi Dương: “...”
 
Đây là tin tức động trời gì vậy, giám đốc Chu lại muốn, học, nấu, cơm!!!
 
Trên thực tế, nấu cơm không dễ hơn làm ăn chút nào, câu trước Chu Diễn vừa muốn Thôi Dương tìm đầu bếp, giây sau Thôi Dương đã tìm được người tới, nói học là học, Chu Diễn xắn tay áo lên, ra dáng làm.
 
Chỉ là ——
 
Nhìn thì dễ dàng, thật sự động tay vào thực tiễn lại quá khó.
 
Trong lúc đó, anh bị bỏng nước sôi hai lần, bị cắt vào tay ba lần, bóc hành bị cay mắt, suốt một đêm, chảy nước mắt không ngừng.
 
Thôi Dương không nhìn nổi nữa, quá mẹ nó tra tấn người khác, còn tra tấn hơn lúc mình nấu cơm.
 
Anh ấy thử khuyên nhủ: "Giám đốc Chu, nếu không… Hay là thôi đi."
 
Chu Diễn nhìn mu bàn tay bị phỏng, cũng nảy ra suy nghĩ từ bỏ, nhưng nghĩ tới việc Tống Viện đang ăn cơm tối với Tiêu Thần, cảm giác không chịu thua kia lại xông lên.
 
Không được, anh phải kiên trì.
 
Cứ thế, Thôi Dương chịu đựng một tiếng độc hại, trong lúc đó, Chu Diễn làm tay bị thương một lần nữa, máu tươi chảy ròng, Thôi Dương lặng lẽ kêu nhiều lần tổ tông.
 
Tuy nhiên thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng vẫn làm ra một chút.
 
Chỉ là nhìn vẻ ngoài không thể phân biệt là cái gì, ngửi mùi vị cũng không phân biệt được.
 
Đầu bếp không hổ là bậc thầy quốc tế, cách nói chuyện cũng rất hay ho, nấu cơm quý ở việc đối phương cảm nhận được thành ý của anh, về phần chất lượng thế nào, thì… thôi đi.
 
Lần đầu Thôi Dương gặp được người còn biết nịnh nọt hơn anh ấy, không thể không than thở, gừng càng già càng cay, đại sư không hổ là người thường xuyên giao thiệp. hiểu biết nhiều, đương nhiên nịnh nọt cũng hay hơn.
 
Chu Diễn nhìn một cục đen như mực, ánh mắt hạ xuống mặt Thôi Dương, nhíu mày ra hiệu anh ấy nói cái gì đó.
 
Trong lòng Thôi Dương kêu khổ không thôi, nghĩ một đằng nói một nẻo, nói vài câu.
 
Tự tin của Chu Diễn dường như lập tức lên cao, lại hỏi một lần nữa: "Cậu chắc chắn là cô Tống sẽ thích sao?"
 
Thôi Dương: Cô Tống có thích hay không, ngài không biết sao?
 
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh ấy không dám nói ra, chỉ gật đầu: "Cô Tống nhìn thấy ngài có thành ý như vậy, hẳn là sẽ, sẽ thích."
 
Chu Diễn nói: "Đi tìm hộp cơm."
 
Thôi Dương: "Làm gì?"
 
Chu Diễn: "Lát nữa mang qua cho cô ấy."
 
Thôi Dương: “...”
 
-
 
Tống Viện không tới nhà Tiêu Thần, quan hệ của bọn họ hiện tại còn chưa thân mật đến mức có thể tùy ý ra vào nhà đối phương, sở dĩ nói như vậy, chỉ nói cho Chu Mị nghe.
 
Thiết lập CP còn đang trong giai đoạn marketing, chuyện nên làm vẫn phải làm.
 
Tiêu Thần là một người khiến người khác ở cạnh thấy rất dễ chịu, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc lại rất thành thục, chưa từng làm khó cô, cũng sẽ không cố gắng tới gần.
 
Sau khi nhìn ra cô không có ý định tới nhà anh thì chủ động nói đưa cô quay về.
 
Sao Tống Viện có thể thật sự để anh ấy đưa về, lắc lư chìa khóa xe trong tay: "Tự tôi lái xe tới."
 
Có ý: Tôi có thể tự đi.
 
Tiêu Thần không kiên trì tiếp, đưa mắt nhìn cô lái xe rời đi.
 
Được nửa đường, Tống Viện nhận điện thoại của Nguyễn Văn Văn, cô Nguyễn vất vả mới về nước một chuyến, không kịp chờ đợi muốn mời cô đi ăn.
 
Tống Viện mỉm cười đồng ý, hai người chọn địa điểm ăn cơm ở nhà hàng đồ Tây đối diện câu lạc bộ Tinh Hải, sau bữa ăn, cùng đi tới câu lạc bộ Tinh Hải.
 
“... Viện Viện, cậu nói xem, vì sao Chu Diễn cứ mãi dây dưa với cậu thế.” Mặt Nguyễn Văn Văn đỏ chót, hỏi: "Anh ta sẽ không phải là, là thích cậu chứ?"
 
Nói xong, ợ ra hơi rượu.
 
"Thích?" Tống Viện lắc lư ly rượu đỏ trong tay, đuôi mắt cong lên, cười nhạo: "Loại người như anh ta sẽ thích người khác sao? A, cũng sẽ thích. Nhưng người anh ta thích chắc chắn sẽ không phải tớ."
 
"Nếu không thích thì sao anh ta cứ lắc lư trước mặt cậu thế?" Nguyễn Văn Văn híp mắt hỏi.
 
"Anh ta có bệnh thôi." Tống Viện đổi tư thế, thân thể nghiêng về phía sau, dựa vào thành ghế sofa: "Không chấp nhận thấy tớ sống tốt, càng không chấp nhận được chuyện tớ ở cạnh người đàn ông khác không phải anh ta, tóm lại là đầu óc anh ta không bình thường."
 
Nguyễn Văn Văn chậc chậc hai tiếng: "Vậy lỡ đâu… Anh ta thật sự thích cậu thì sao?"
 
Tống Viện cười lạnh: "Tớ sẽ không ngã hai lần trong cùng một hố."
 
Nguyễn Văn Văn gật đầu, nâng cao ly: "Ngầu."
 
Tống Viện ngồi thẳng, cụng ly với cô ấy: “Cạn."
 
Hai người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
 
Tác hại của việc uống thả cửa là không bao lâu đã uống say, Nguyễn Văn Văn uống hơi nhiều, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng không nghe thấy, Tống Viện lục điện thoại di động của cô ấy ra, nhận máy.
 
Cười hì hì: "Được, anh mau tới đón cô ấy."
 
Hơn hai mươi phút sau, Lộ Phong đuổi tới, đưa Nguyễn Văn Văn đi.
 
Sau khi anh ấy đi một hồi, cửa phòng lại được mở ra lần nữa, có một bóng dáng cao gầy, mạnh mẽ, rắn rỏi đi tới, đỡ cô dậy: "Sao lại uống nhiều như vậy?"
 
Tống Viện híp mắt nhìn rất lâu mới nhận ra anh là ai: "A, Tiêu Thần, sao lại là cậu? Cao Tùng đâu?"
 
Cô nhớ là gọi điện thoại cho Cao Tùng mà.
 
Tiêu Thần ôm một tay ở eo của cô, một tay cầm túi của cô, vừa đỡ bên cạnh đưa cô ra ngoài, vừa nói: "Cao Tùng không đến, tôi đưa chị quay về."
 
Tống Viện lắc đầu: "Vậy, vậy làm phiền rồi."
 
Tiêu Thần ấn nút thang máy, bình tĩnh nói: "Không phiền phức."
 
-
 
Quân Nhã Uyển
 
Chu Diễn chờ ở trong xe thật lâu, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn phía trên, cánh cửa sổ ở tầng mười sáu kia từ đầu đến cuối đều đen nhánh, chủ nhân vẫn như không trở về.
 
Thôi Dương nhìn đồng hồ, bọn họ cũng đã chờ ba tiếng, nuốt nước bọt, nói: "Giám đốc Chu, anh còn chưa ăn cơm tối, nếu không thì tôi và anh ăn trước một chút, có lẽ đợi ngài ăn xong thì cô Tống đã quay lại rồi."
 
Chu Diễn nhìn hộp giữ ấm trong ngực, lạnh nhạt nói: "Không ăn."
 
Thôi Dương co rụt cổ, được thôi, vậy tiếp tục chờ đi.
 
Bỗng nhiên, ánh mắt anh nhìn thoáng qua bên ngoài, dường như thấy hai bóng dáng, một nam một nữ.
 
Thôi Dương nhắc nhở: "Giám đốc Chu, là cô Tống."
 
Chu Diễn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, quả thực có hai người đi tới từ phía sau xe, người đàn ông vòng tay quanh eo người phụ nữ, người phụ nữ thuận thế ngã vào trong ngực của người đàn ông, hai người đi rất chậm.
 
Chu Diễn nhíu mày, đẩy cửa xuống xe.
 
"Rầm!"
 
Tiếng đóng cửa truyền đến, khiến tai người vang ong ong, không cần nhìn cũng biết, rất tức giận.
 
Tiêu Thần ngước mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt của Chu Diễn, trong ánh mắt dường như thoáng hiện lên vẻ khiêu khích, anh ấy dịu dàng nói với Tống Viện bên cạnh: "Đừng nóng vội, đi chậm một chút."
 
Áp sát quá gần, gần như dính vào nhau.
 
Chu Diễn thấy thế thì sắc mặt càng trở nên trầm hơn, anh nhíu đuôi lông mày, sải bước đi qua.
 
Chặn đường bọn họ.
 
Tống Viện chầm chậm ngẩng đầu, con mắt đỏ ngầu nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt, đến khi nhận ra anh là ai, cong nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười giễu cợt.
 
Không để ý tới đối phương, nhấc chân tiếp tục đi.
 
Chu Diễn túm lấy cánh tay của cô, đối mắt với Tiêu Thần bên cạnh, nói: "Anh Tiêu, anh có thể đi rồi."
 
Tiêu Thần còn chưa mở miệng, Tống Viện đã ngắt lời trước: "Anh là ai vậy, thả tôi ra."
 
Chu Diễn nhẹ giọng: "Lại đây, anh đưa em về."
 
Tống Viện giãy giụa, một tay hất tay của anh ra, sức lực hơi lớn, va phải hộp cơm trong ngực anh, hộp cơm rớt xuống đất, xoay tròn vài vòng rồi bung nắp ra, một thứ đen như mực rơi ra.
 
Là bò bít tết nướng hơi cháy.
 
Chu Diễn thấy thế, vội vàng buông tay, xoay người lại nhặt.
 
Tống Viện cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi về phía trước, khi đi qua anh còn giẫm một chân trên bò bít tết, đồng thời còn đạp cả ngón tay anh xuống.
 
Nơi bị bỏng, đau xót nóng bỏng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui