Ngay sau đó đội cấp cứu nhận thêm một nhiệm vụ mới, hoàn toàn không cho hai người thời gian nói chuyện.
Ôn Dương đi theo Giản Mộc Tư xuống tầng, trong lúc đó không quên kể cho Giản Mộc Tư vài câu chuyện cười nhạt.
Mặc dù trên mặt Giản Mộc Tư vẫn không có nhiều ý cười, nhưng sắc mặt cô hình như đã tốt hơn rất nhiều.
Trước khi lên xe, Ôn Dương nắm lấy tay Giản Mộc Tư, xoay người cô lại, ôm cô vào lòng.
Ôn Dương nhẹ nhàng ôm Giản Mộc Tư, dịu dàng vỗ lên lưng Giản Mộc Tư.
"Vậy nha~"
Đây, có lẽ là âm thanh dịu dàng nhất của sĩ quan Ôn trong cả cuộc đời nàng.
"Bệnh nhân tiếp theo vẫn đang đợi chị! Cố lên, Giản Mộc Mộc!"
Trong một khoảnh khắc, sĩ quan Ôn chỉ muốn níu giữ cái ôm này thêm một lúc nữa.
Chỉ muốn ôm Giản Mộc Tư như thế này thôi...
Cứ ôm như vậy mãi mãi không buông...
Có vẻ cũng rất tốt.
Nhưng nàng và cô vẫn phải gánh một sứ mệnh trên vai.
Có nhiều người đang chờ đợi sự giúp đỡ của họ, những kết quả vô phương cứu chữa của nhiệm vụ lần này không thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo.
Có lẽ chỉ trong đêm khuya vắng lặng khi cô độc một mình, họ mới có cơ hội gặm nhấm sự bất lực của chính mình.
......
Vào buổi chiều, đội cấp cứu liên tục cứu được vài bệnh nhân nguy kịch.
Hai bệnh nhân bị đau thắt cơ tim được đẩy vào phòng phẫu thuật và đặt stent ngay khi vừa nhập viện.
Trong đó có một bệnh nhân bị đau thắt cơ tim do nhồi máu cơ tim cấp tính.
Trần Phi và Giản Mộc Tư thay phiên nhau thực hiện CPR trên xe cấp cứu, sau nhiều vòng CPR, cuối cùng họ cũng cứu được một người từ cõi chết trở về.
Tất cả nước uống trong xe cứu thương đều đã cạn kiệt.
Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của hai đồng đội ở khoang phía sau, Lưu Dịch vội vàng chạy vào cửa hàng tạp hoá gần tòa nhà cấp cứu, khẩn trương bổ sung vài chai nước khoáng.
"Đây đây đây, uống chút nước đi."
Lưu Dịch mở nắp chai nước cho Trần Phi và Giản Mộc Tư, thế nhưng môi còn chưa kịp chạm nước, Trung tâm Điều phối 120 đã điều nhiệm vụ tiếp theo.
Một bà lao công bị ngất xỉu trên vỉa hè đường Thanh Thành, nghi là do trúng nắng.
Dù đã 4 giờ chiều nhưng ngoài trời vẫn nắng nóng thiêu đốt, đập một quả trứng xuống đất cũng có thể chín lòng đào.
Nghe nói bà lao công bị trúng nắng, Trần Phi bức bối:
"Không phải những người lao công đều đi làm từ sáng sớm sao? Tại sao đến giờ này vẫn phải làm việc?"
"Dù vậy đi chăng nữa, buổi sáng rảnh rỗi vẫn phải trông coi khu vực họ phụ trách, nếu bẩn phải quét dọn ngay.
Chưa đầy 2 tháng nữa là Diễn đàn Kinh tế sẽ được tổ chức, bộ phận vệ sinh môi trường chắc chắn phải để mắt hơn đến vệ sinh đường xá.
Nếu để đường bẩn, khi khách mời nước ngoài và khách du lịch đến, sẽ để lại ấn tượng rất xấu."
"Suốt ngày chăm chăm vào chủ nghĩa hình thức, cho ai xem vậy! Đã phải dậy lúc ba bốn giờ sáng đi làm mà đến bốn giờ chiều vẫn làm? Mùa đông đã đành, nhưng đang giữa hè nắng nóng 38 độ, ai có thể ở ngoài trời cả ngày mà không bị trúng nắng? Đa phần lao công là những người tằn tiện, có một chén canh đậu xanh để giải nhiệt là tốt lắm rồi, uống xong cũng không nỡ mua thêm chai nước khoáng!"
Qua kính chiếu hậu, Lưu Dịch nhìn Giản Mộc Tư đang im lặng không nói gì, anh nhắc nhở Trần Phi: "Đừng nói nhiều nữa nhóc Phi, để dành sức đi, nhiệm vụ vừa rồi chưa làm cậu mệt sao?"
Trần Phi bĩu môi, lấy chai nước khoáng bên cạnh đổ vào miệng.
Uống hết nửa chai nước, cũng đã miễn cưỡng nén được cơn giận đang hừng hực trở vào trong bụng.
Một người lao công gần 70 tuổi, sinh năm 1951, có hộ khẩu vùng nông nghiệp ngoại ô thành phố Bắc Thành.
Khi còn trẻ, bà làm việc trong một trang trại ở ngoại ô, mặc dù sau khi nghỉ hưu có thể nhận tiền trợ cấp, nhưng tháng nào cũng chỉ được hơn 3.000 tệ.
Khi chồng bà gần 50 tuổi, ông bị lồi đĩa đệm thắt lưng nghiêm trọng, mỗi khi vận động đều đau nhức nhối, không thể tiếp tục làm việc.
Chồng bà vừa không có lương hưu, vừa sức khỏe yếu, lại còn mắc bệnh tiểu đường, cao huyết áp, bệnh tim mạch vành...!Chi phí chữa bệnh mỗi tháng ít nhất phải hơn một nghìn tệ.
Đứa con của hai vợ chồng, không thể nói là hiếu thuận, cũng không thể nói là bất hiếu.
Một đứa con bại não đến bản thân còn không chăm nổi, sao có thể nhẫn tâm nói đứa con là bất hiếu?
Một gia đình ba người chỉ dựa vào mức lương hơn 3.000 tệ chắc chắn không đủ.
Bà già muốn dành dụm ít tiền cho con mình, chỉ đành ra ngoài kiếm việc làm.
Năm trước chính quyền địa phương đã đưa ra chính sách chăm sóc các gia đình có thu nhập thấp, vì vậy bộ phận vệ sinh môi trường đã tuyển những người già tuổi nghỉ hưu về làm việc.
Bà già suýt ngất vì "trúng nắng" cũng thuộc một trong số đó.
Đội cấp cứu nhanh chóng lái xe đến hiện trường, thấy có hai cô gái trông như học sinh trung học đang vây quanh bà già.
Hai cô gái chia nhau ra hợp tác, một người cầm ô cho bà, một người quạt cho bà.
Thấy có chiếc xe cấp cứu đậu bên đường, cô gái cầm quạt vội vàng chạy đến:
"Bác sĩ! Có một bà lão bị trúng nắng!"
Trần Phi còn chưa kịp nói lời khen ngợi nữ sinh thì đã thấy Giản Mộc Tư chạy đi...
Chuyện gì vậy?
Trần Phi chạy theo Giản Mộc Tư theo bản năng, thấy có một bà lão đang dựa vào tường...
Lẽ nào không phải trúng nắng?
Hỏng rồi!
Môi bà lão tím tái, đâu phải hiện tượng trúng nắng?!
"Chết dở!"
Không khí tại hiện trường bỗng trở nên căng thẳng, đến cả hai nữ sinh cũng hoảng sợ.
"Bác sĩ, không phải trúng nắng sao?"
"Đương nhiên là không!"
"Trần Phi!"
Giản Mộc Tư lên tiếng gọi Trần Phi:
"Chuẩn bị Adrenaline!"
Dừng lại một chút, Giản Mộc Tư giải thích với hai nữ sinh: "Hiện giờ vẫn chưa xác định được, có lẽ là trúng nắng."
Mặc dù đã biết chắc chắn bà cụ bị nhồi máu cơ tim cấp tính, nhưng trước mặt hai cô bé có ý tốt, cô không thể nói là tại hai cô gái đã phán đoán sai.
Những đứa trẻ lương thiện không nên bị lương tâm khiển trách.
Nếu có thể, Giản Mộc Tư sẵn sàng nói dối và giả vờ như mình không thông thạo y học.
"Đưa lên xe, đưa đi bệnh viện."
Ngay khi cửa sau của xe cấp cứu đóng lại, Giản Mộc Tư quỳ xuống bắt đầu thực hiện CPR.
Còn không có thời gian nối máy đo nhịp tim.
"Lưu Dịch! Lái xe nhanh lên!"
Vừa rồi khi ống nghe vừa đưa đến gần người bà lão, hơi thở của bà đã chạm đến lằn sinh tử.
Vì hôm nay là thứ Sáu...!là buổi chiều cuối cùng của ngày trong tuần, nên giờ cao điểm buổi tối sớm hơn thường lệ 1-2 tiếng.
Hơn 4 giờ chiều, khi đội cấp cứu lên đường đến bệnh viện đã bước vào giờ cao điểm chiều tối.
Xe cứu thương không tăng tốc nổi, chỉ có tiếng còi xé ngang bầu trời.
Tài xế Lưu Dịch bấm còi trong vô vọng, xe cứu thương bị kẹt trong biển xe cộ chỉ có thể di chuyển chậm chạp theo dòng xe phía trước.
Bình thường chỉ cần mất 5 phút là có thể đến bệnh viện, nhưng nay xe cứu phương phải tốn tận 18 phút mới đến nơi.
Khi Lưu Dịch mở cửa sau xe cứu thương ra, anh thấy sắc mặt hai đồng đội đều đỏ bừng.
Dù trong xe cứu thương có bật điều hòa để giữ nhiệt độ phòng, nhưng áo đồng phục của Giản Mộc Tư và Trần Phi vẫn dính chặt vào cơ thể họ, đặc biệt là ở lưng.
Cửa xe mở toang, Trần Phi bất giác nheo mắt lại trước ánh nắng gay gắt chiếu vào từ bên ngoài.
Chỉ vài giây sau, cậu vội vàng mở mắt, cố dùng chút sức lực cuối cùng nhảy xuống xe.
Trong 18 phút vừa qua, cậu và Giản Mộc Tư đã luân phiên CPR, khử rung tim, rồi lại CPR, khử rung tim cho bà lao công...
Chính công việc giải cứu lặp đi lặp lại này đã khiến cơ thể họ kiệt sức.
Nhưng khi chưa đến bệnh viện, chưa đến phút cuối cùng, khi Giản Mộc Tư còn chưa bỏ cuộc, sao Trần Phi có thể bỏ cuộc?
Giản Mộc Tư lại quỳ lên cáng di động và được đẩy vào phòng cấp cứu...
......
Lúc 4:59 chiều, trong phòng cấp cứu của tòa nhà cấp cứu tại Bệnh viện Số 1.
Sau nửa giờ cấp cứu liên tục trước và trong bệnh viện, bác sĩ cấp cứu thông báo bà lao công đã tử vong.
"Thời gian tử vong là 4:59 chiều, thông báo cho gia đình."
Sự thất vọng trong lòng Trần Phi ngay lập tức tràn vào mắt cậu...
Thực sự cậu và Giản Mộc Tư đã cố gắng hết sức...
Cạn kiệt tất cả sức lực.
Nhất là chị gái cậu, vào đến phòng cấp cứu rồi mà cô ấy vẫn cùng bác sĩ cấp cứu luân phiên thực hiện CPR.
Cậu không hiểu nổi chị ấy lấy sức mạnh đó từ đâu?
Chị ấy đâu còn chút sức lực nào?
Đôi mắt của cậu bé to xác đỏ hoe.
Lưu Dịch đứng gần chỉ biết im lặng.
Khi hai người đàn ông của đội cấp cứu xót xa cho sự bất lực trước số phận của kiếp người, cô bác sĩ cấp cứu gần như đã cạn kiệt chút sức lực cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Giản Mộc Tư bám lấy bức tường của phòng cấp cứu, đi dọc theo bức tường vào phòng vệ sinh.
Dù đã cố gắng đi vào, nhưng cô vẫn không thể cầm cự được ngay tại phòng khám gần phòng vệ sinh nhất...
Cô khom lưng, chống lên chiếc thùng rác y tế đặt ở cửa phòng khám, nôn thốc nôn tháo.
Những gì có thể nôn ra toàn là nước chua.
Sắc mặt lập tức tái nhợt.
Trong lúc tâm lý khó chịu gây ra tình trạng buồn nôn, nước muối sinh lý cũng liên tục trào ra khỏi hốc mắt.
Khung cảnh thế giới trước mắt bắt đầu trở nên kém rõ ràng hơn.
Giản Mộc Tư cũng không rõ...!nước mắt của cô đang lăn xuống vì thể chất gần đạt đến cực hạn hay vì nỗi đau trong lòng.
Lúc này, trái tim cô cũng quặn đau.
......
"Bác sĩ Giản?"
Ngay khi Giản Mộc Tư sắp mất sức và ngã xuống đất, có một vị đồng nghiệp cấp cứu vừa đưa bệnh nhân cấp cứu đến phòng khám chỉnh hình đã đỡ lấy cô.
Bác sĩ Ngô Dạng là một "lão làng" trong Trung tâm Cấp cứu, vào Trung tâm Cấp cứu muộn hơn Minh Lạp hai đợt.
"Cô đang..."
Đối với Ngô Dạng, lúc này Giản Mộc Tư chỉ là một bệnh nhân đang cần được giúp đỡ.
Ngô Dạng đỡ Giản Mộc Tư ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
Mọi ngày vẫn có thể kiên cường vật lộn là thế, nhưng giờ đây bác sĩ Giản đâu còn chút sức lực nào...
Ngô Dạng nhìn xung quanh, không thể kìm được cái cau mày.
Hai đồng đội nam trong đội bác sĩ Giản đâu?
Tại sao lại để bác sĩ Giản ở đây một mình?
"Trần Phi và Lưu Dịch đâu?"
Người tựa vào tường không đáp lại lời anh.
Giản Mộc Tư ngồi yên lặng, thở đều đặn.
Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau khóe môi rồi đứng dậy, lại bám lên tường...
"Bác sĩ Giản?"
Ngô Dạng không thể cứ thế mà nhìn được, định bước tới giúp đỡ...
Không ngờ đối phương đột nhiên tức giận:
"Đừng đi theo tôi!"
Ngô Dạng chỉ đành dừng chân lại.
Nghĩ một lúc xong, anh lấy điện thoại ra tìm số của Trần Phi và Lưu Dịch trong danh bạ điện thoại:
"Trần Phi! Cậu và Lưu Dịch chạy đi đâu vậy? Bác sĩ Giản vừa nôn ngoài phòng khám, hai người đang ở đâu?"
......
Giản Mộc Tư không thể rời khỏi tòa nhà cấp cứu.
Khi Trần Phi và Lưu Dịch đang hoảng loạn tìm Giản Mộc Tư bên ngoài tòa nhà cấp cứu, một người đã mệt lử như cô hoàn toàn không còn sức rời khỏi đây.
Giản Mộc Tư tìm đến nơi cầu thang thoát hiểm ở cuối hành lang, đẩy cửa đi vào.
Trong không gian không có ai xung quanh, trái tim cô trở nên thư thái, cơ thể mất hết sức lực.
Không còn quan tâm đến cơn đau ở đầu gối nữa, cô ngồi phịch xuống cầu thang, tựa đầu vào lan can sắt của cầu thang thoát hiểm, toàn thân rã rời.
Trong khoảnh khắc nào đó, hoặc có thể trong vô vàn khoảnh khắc khi thấy bà lao công già yếu...!cô nghĩ đến bà ngoại của cô, bà ruột của cô.
Hai người có rất nhiều điểm giống nhau...
Nét mặt giống nhau, thân hình gầy guộc giống nhau, tuổi tác cũng giống nhau, thậm chí cả hoàn cảnh mà cô phải đối mặt với cái chết của họ cũng giống nhau...
Cùng một sự lực bất tòng tâm, cùng một cảnh khoanh tay bó gối.
Giản Mộc Tư có thể hiểu tại sao một bà già ở độ nên tận hưởng tuổi già an nhiên vẫn muốn ra ngoài làm việc.
Có lẽ đằng sau bà còn một gia đình rất cần được chăm sóc...!cũng giống như bà ngoại của cô.
Chưa có lúc nào cô thấy nhớ bà ngoại đã qua đời 20 năm trước đến thế.
Đó là người thân cuối cùng của cô còn sót lại trên thế giới này...
Bà đã chết trên bàn mổ vì một cơn đau tim cách đây 20 năm.
Cô nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi..