Bình thường sĩ quan Ôn rất được mọi người yêu quý, chưa tới nửa tiếng trước ca làm đã tìm được một đồng nghiệp có thể thay ca giúp nàng.
Phó chi đội trưởng mặc dù không cam lòng nhưng vẫn giúp sĩ quan Ôn một ân huệ lớn.
Ai bảo hồi đầu năm ông ấy lừa sĩ quan Ôn đi biểu diễn tiết mục cho chương trình chào xuân...!
Gieo gió thì phải gặt bão.
Chưa kể, nghe có vẻ như Ôn Dương thực sự đang rất gấp.
Phó đội trưởng không thể không "ừ" một tiếng với trường hợp có thể khiến nàng phải sốt ruột đến như vậy.
......
Khi gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, Ôn Dương nghĩ nàng chỉ có hai lựa chọn: đạp cửa hoặc cạy cửa.
May mắn thay, cuộc điện thoại của Minh Lạp đã kịp thời giải cứu người đang chìm trong mớ suy nghĩ bòng bong này.
Sau đó, Ôn Dương tìm được một chút an ủi và một tia "hy vọng sống" trong chậu hoa.
Tra chìa khoá vào, cửa phòng Giản Mộc Tư được mở ra đúng như mong đợi, khi Ôn Dương đẩy cửa vào, đột nhiên nàng cảm thấy một cảm xúc khác lạ.
Ôn Dương khá chắc chắn rằng, đây là sự cảm động mà trước giờ nàng chưa từng được nếm trải.
Là một người thông minh, khi lý trí quay trở về chỉ trong giây lát, Ôn Dương có thể đoán được lý do tại sao người luôn nghiêm khắc và cẩn thận như Giản Mộc Tư lại giấu chìa khóa cửa ký túc xá vào trong chậu hoa.
Có lẽ đây không phải thói quen diễn ra thường xuyên.
Có lẽ, Giản Mộc Tư làm vậy là vì nàng.
Có lẽ, Giản Mộc Tư đã biết nàng sẽ đến vì lo lắng.
Và cũng có lẽ...!Giản Mộc Tư cũng đang đợi nàng.
Một sự cảm động khó diễn tả thành lời lập tức tràn qua tứ chi bách cốt của Ôn Dương.
Ôn Dương nghẹn ngào, nuốt xuống họng những cảm xúc rung động lan ra toàn thân.
Nàng bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng ngủ, nhìn thấy bệnh nhân sắc mặt đỏ bừng vì sốt.
Ôn Dương vươn tay ra, dùng mu bàn tay đo thân nhiệt của đối phương.
Nóng kinh khủng!
Độ nóng kinh khủng khiến Ôn Dương rùng mình.
Cái rùng mình lạnh sống lưng ngay giữa tiết trời mùa hè, có thể tưởng tượng ra nàng ấy lo lắng cho người ốm đến mức nào.
Ôn Dương vội vàng hạ nhiệt cho Giản Mộc Tư, nàng bước nhanh vào phòng tắm, rửa tay hai lần xong mới đưa tay chạm vào khăn mặt của Giản Mộc Tư.
Thấm ướt khăn bằng nước lạnh, sau đó gấp khăn lại, đắp lên trán Giản Mộc Tư.
Không cần mất quá nhiều thời gian, Ôn Dương rất nhanh đã tìm được đá và túi chườm trong tủ lạnh.
Cô bác sĩ cấp cứu đang mê man trên giường bệnh khi ở nhà cũng chuẩn bị chu đáo cho những ca cấp cứu khi cần thiết.
Ôn Dương nhấc khăn lên, bọc túi nước đá vào trong khăn rồi đắp lên trán Giản Mộc Tư.
Bệnh nhân mê man vì sốt cao không hề nhận ra trong phòng có thêm một người.
......
Đem chìa khoá của Giản Mộc Tư đi, Ôn Dương ra ngoài mua một ít rau tươi và thịt trắng, cũng như một số loại thuốc cần thiết.
Nàng đoán trong ký túc xá của Giản Mộc Tư có tích trữ vài loại thuốc, nhưng dù gì thì, đây là địa bàn của Giản Mộc Tư.
Ôn Dương ra vào phòng như chốn không người, rất ra dáng một người chủ nhà thực thụ.
Nhưng thật là không phải phép nếu nàng tuỳ ý lục lọi đồ ở đây.
Là một người có ý thức coi trọng quyền riêng tư của người khác, sĩ quan Ôn đã lặng lẽ rời khỏi ký túc xá Trung tâm Cấp cứu, bắt taxi đến siêu thị thực phẩm tươi sống gần đó nhất, mua rau và thịt trắng ở chợ mới được bày ra vào đầu giờ sáng nay, sau đó mua cả một túi thuốc cỡ trung trong nhà thuốc.
Ôn Dương đã cân nhắc mọi khả năng dẫn đến phát sốt, từ nhiễm trùng đường hô hấp cho đến viêm dạ dày ruột cấp tính.
Đợi sau khi Giản Mộc Tư tỉnh lại, nàng sẽ để cô ấy chọn thuốc với tư cách là một người học y, để tránh xảy ra tình trạng không có thuốc dùng.
......
Khi Giản Mộc Tư tỉnh dậy, Ôn Dương đã cởi tạp dề ra và trông bên giường một lúc.
Thực ra, có nàng sĩ quan cảnh sát nào đó rất muốn nắm tay Giản Mộc Tư...
Thế nhưng, nhìn chằm chằm vào bàn tay buông thõng ngay trước mắt thật lâu sau, nàng vẫn quyết định bỏ cuộc.
Ôn Dương chắp tay đặt ở bên giường, nửa người trên dựa vào thành giường, tựa cằm lên mu bàn tay, nhìn bệnh nhân trên giường không rời mắt.
Thời gian càng lâu, trái tim càng mềm nhũn, không hề cảm thấy nhàm chán một chút nào.
Dùng hết một túi nước đá cùng một khay đá viên, nàng lại liên tục thay miếng dán hạ sốt cho người ốm.
Vốn là người có tính kiên nhẫn phi thường, khi ở bên giường bệnh của Giản Mộc Tư, nàng còn có thể kiên nhẫn hơn nữa.
......
"Mấy giờ rồi?"
Ôn Dương mở điện thoại đặt trên tủ đầu giường lên:
"Hơn 1 giờ chiều."
Giản Mộc Tư lại nheo mắt lại, cười bất lực:
"Đã ngủ lâu như vậy..."
Người gác giường mím môi.
Đúng là đã rất lâu, nếu còn lâu hơn nữa, em đã tính cõng chị đến bệnh viện rồi.
Giản Mộc Tư nghiêng đầu, chạm mắt với Ôn Dương.
Sự dịu dàng và niềm vui trong ánh mắt hoàn toàn không thể che giấu...!Khi Giản Mộc Tư biết mình bị sốt cao, cô ấy chắc chắn rằng Ôn Dương sẽ đến.
Với mong muốn được toại nguyện và điều tiên đoán trở thành hiện thực, khắp thân cô trở nên ấm áp lạ thường.
Giản Mộc Tư vui vẻ vì được lười biếng một lần, cô nâng cằm lên, chớp chớp mắt:
"Ôn Dương~"
Có lẽ vài tháng trước, khi mọi người xung quanh đều thi nhau đặt biệt hiệu cho Ôn Dương, cái tên duy nhất có thể lay động trái tim cô chính là "Ôn Dương".
Là tên của nàng, Ôn Dương.
Có một người, có thể gọi cái tên này một cách êm tai đến vậy, khoan khoái đến vậy.
Ôn Dương đỏ mặt, bất giác duỗi người ra sau.
Nàng không thể phớt lờ cảm giác loạn nhịp khi cái tên của mình được người ấy gọi lên.
Nàng nở một nụ cười, lấy nụ cười lấp liếm cảm xúc:
"Sao vậy Giản Mộc Mộc? Vừa dậy đã làm nũng sao?"
Giọng nói của Giản Mộc Tư ban nãy, thực sự rất giống đang làm nũng.
Hai từ "làm nũng" này khiến người ốm nằm trên giường ngây ra một lúc.
Vẻ mặt bối rối của Giản Mộc Tư thể hiện rõ rằng cô ấy đang nghĩ...
Hoá ra đó chính là làm nũng sao?
Nhưng người vừa phát hiện mình đang làm nũng hiển nhiên không chịu thừa nhận:
"Hình như sĩ quan Ôn ngứa đòn phải không?"
Ôn Dương phì cười thành tiếng.
Lần này nàng thực sự thấy buồn cười.
Cảm thấy Giản Mộc Tư thực sự quá đáng yêu, Ôn Dương bất giác đưa tay chạm vào đỉnh đầu cô, sau đó tiện tay vén mấy sợi tóc xoã trên mặt đối phương ra sau tai.
Hàng loạt động tác vô cùng tự nhiên uyển chuyển, nếu có ai đó nhìn thấy, đều sẽ dễ dàng phát hiện không khí lãng mạn và ấm áp từ đó.
Sự lãng mạn trong cuộc sống không bao giờ chỉ từ hình thức.
Lãng mạn, cũng có thể tí tách rơi thành từng giọt nhỏ.
Đó là lần hiếm hoi Giản Mộc Tư không thành công phản công, cô đã bị đánh bại trong lúc lúng túng, hơn nữa lại là bị đánh bại hoàn toàn.
Vành tai ửng đỏ đã nói lên rõ trái tim cô đang đập rộn ràng.
Nhưng vì cơ thể đang sốt khiến người ta nhầm lẫn đây là nguyên nhân gây ra nhiệt độ nơi đầu tai.
Ôn Dương đỡ Giản Mộc Tư dậy.
Như một y tá, sĩ quan Ôn nhanh chóng quay người đi lấy chiếc gối tựa đặt trên ghế sofa, kê sau người Giản Mộc Tư, sau đó đặt chiếc bàn gấp nhỏ lên trên giường, là chiếc mà nàng vừa mua ở siêu thị về.
Thật ra, Giản Mộc Tư có thể tưởng tượng ra Ôn Dương có thể chu đáo đến mức đặt gối kê sau lưng, nhưng cô không thể ngờ rằng nàng sẽ chuẩn bị một cái bàn gấp nhỏ.
Khi còn là bác sĩ phẫu thuật, Giản Mộc Tư không lạ gì những thứ như vậy trong phòng khám.
Vừa tiện, vừa hữu dụng cho bệnh nhân.
Nhưng Giản Mộc Tư ra nước ngoài du học ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Trong những năm học tại nơi đất khách quê người, cô chưa được chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của ngành công nghiệp lười ở Trung Quốc được tạo ra bởi những người lười.
Đương nhiên cô không thể ngờ đến sự hiện diện của chiếc bàn gấp nhỏ tiện lợi cho việc kê đồ.
Chiếc bàn gấp nhỏ này, khi trong nhà có một người ốm, lại có thể phát huy tác dụng khác.
Khi Ôn Dương đỡ Giản Mộc Tư dậy, Giản Mộc Tư tưởng rằng họ sẽ đến bàn ăn cơm.
Đã hơn một giờ chiều.
Cô không cần nghĩ cũng biết, "đồ trẻ con" có thể canh giữ bên cạnh khi cô ngủ chắc chắn đã chuẩn bị xong cơm trưa.
Nàng đầu bếp hôm nay đã hào phóng mang cho cô chiếc gối kê lưng và chuẩn bị một chiếc bàn gấp.
Giản Mộc Tư hơi ngơ ngác, nhìn chằm chằm chiếc bàn lười.
Nàng đầu bếp đắc ý có hứng trêu chọc:
"Có phải chị chưa từng thấy thứ này bao giờ đúng không, Giản Mộc Mộc?"
Giản Mộc Tư liếc nhìn Ôn Dương mà không trả lời.
Nhưng cách phản ứng này lại khiến người đứng bên giường càng thêm vui vẻ hơn.
Ôn Dương giơ tay lên xoa đầu Giản Mộc Tư:
"Giản Mộc Mộc! Dễ thương!"
Khen người ta dễ thương xong liền bỏ chạy, đây là điều chỉ Ôn Dương mới có gan làm.
......
Đầu bếp Ôn mang từ trong bếp lên ba món rau và hai món thịt.
Tiếp đó, nàng đưa cho Giản Mộc Tư một bát cháo trắng.
"Chị không bị viêm dạ dày ruột cấp tính chứ?"
Giản Mộc Tư lắc đầu, Ôn Dương thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng tiện tay đưa đũa và thìa cho cô:
"May mà không phải viêm dạ dày ruột, nếu không, không thể ăn những món ngon như vậy thì thật đáng tiếc!"
Đầu bếp Ôn không quên thể hiện tài nấu ăn của mình mọi lúc mọi nơi, lại còn trưng ra vẻ mặt "em có chị không có" rất trêu ngươi!
Người ốm trên giường cũng không bực bội, cô vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý bảo Ôn Dương ngồi xuống cùng.
Gần như vậy...
Tuy hơi ngập ngừng, nhưng Ôn Dương vẫn ngồi tại vị trí mà Giản Mộc Tư chỉ định.
Giờ ăn trưa, âm thanh duy nhất còn lại giữa hai người họ là tiếng nhai đồ ăn.
Sau bữa trưa, đầu bếp Ôn thu dọn bát đũa, rời chiếc bàn nhỏ đi.
"Ăn cơm xong rồi, chọn một hộp trong đống thuốc này đi."
Ôn Dương đặt túi thuốc lên kệ đầu giường.
Không lâu sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy.
Cũng không biết nàng đầu bếp trốn tránh vì hoảng loạn kia có thực sự vội vàng rửa bát hay không.
Người nằm trên giường bỗng nhiên bị chiếc túi ni-lông chứa đầy thuốc làm cho ngơ ngác.
Đây, có lẽ là điều mà người chạy trốn đã đoán được từ trước.
Để tránh xấu hổ và không bị trêu chọc, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Giản Mộc Tư dựa vào đầu giường, rất kiên nhẫn lấy từng hộp, từng hộp ra khỏi túi nhựa, khóe môi giương lên ngày càng cao.
Sau khi kiểm tra tất cả các loại thuốc Ôn Dương đã mua, trên từng loại thuốc cũng có giải thích về công dụng rõ ràng.
"Ôn Dương~"
Chỉ bằng một tiếng, nàng đầu bếp đang bận bịu trong bếp liền nhảy tới, xuất hiện bên cạnh giường.
Trên tay không đeo găng tay rửa bát, có thể thấy rõ đầu bếp Ôn đã rửa xong bát đũa từ lâu.
Nụ cười của Giản Mộc Tư dành cho đối phương càng lúc càng rạng rỡ hơn.
Nụ cười chân thành và cháy bỏng ấy đã trở thành khoảnh khắc mà Ôn Dương muốn mãi mãi lưu giữ, khắc ghi vào trong trái tim.
Ôn Dương gãi đầu, đôi mắt cười có chút xấu hổ:
"Hmmmm...!vậy...!chị đã chọn uống thuốc nào chưa?"
Giản Mộc Tư vẫy tay bảo Ôn Dương lại gần hơn.
Cô nghiêng người, ôm người này thật chặt.
Cô thích người này.
Không phân biệt giới tính.
Không quan tâm quá khứ.
Không màng đến tương lai.
Cô thích người này.
Thích nhiều đến nỗi, không thể nào thích hơn được nữa.
......
Không ngờ đến hành động thân mật đột ngột của Giản Mộc Tư...
Khi Ôn Dương bị Giản Mộc Tư ôm vào lòng, nàng không khỏi sững sờ, tứ chi cứng đờ.
Nhưng rồi, nàng cũng ôm lại cô như trái tim mách bảo.
Chỉ một cái ôm đơn giản cũng có thể khiến hai người trưởng thành hạnh phúc.
Những người trưởng thành thông minh, đều đã từng tưởng tượng cảnh độc thân tới già rồi chết đi.
Khi đã được chứng kiến cái đẹp, điều mà ta có thể làm cho người khác là trân trọng và nâng niu trải nghiệm hiếm có này.
Sau đó, tiếp tục giữ vững quyết tâm độc thân, chân thành hy vọng người mình yêu sẽ sống khỏe mạnh cả đời, bình an trường thọ, mãi mãi hạnh phúc.
......
Không còn gì phải bận tâm, không còn phải quyến luyến quá khứ sau khi đã trải lòng.
Người căng thẳng thần kinh suốt hơn 20 năm đã lên cơn sốt cao lúc nửa đêm.
Cơn sốt cao lần này là sự điều chỉnh của trạng thái thể chất và tinh thần.
Khi buông xuống hòn đá lớn nhất trong lòng, khi đã cảm thấy nhẹ nhõm, Giản Mộc Tư coi lần ốm này làm xuất phát điểm mới cho hành trình làm lại cuộc sống của cô..