Điện thoại reo, anh ta liền bắt máy.
Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn còn thức, nói: "Bắc Dương? Sao vậy? Có chuyện gì à?"
Kỷ Bắc Dương nói với điện thoại: "Nói chuyện với cô ấy."
Người đàn ông bên kia điện thoại rất vui vẻ nói: "Được.".
Chương Khả Khê bối rối bước tới và lấy điện thoại từ điện thoại của người đàn ông.
"Chào anh." Chương Khả Khê nói.
Đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông nói: "Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"
Chương Khả Khê liếc nhìn người trên giường trong bóng tối và nói: "Ừm..."
Đầu bên kia của điện thoại.
Điện thoại nói: "Tôi họ Hàn, tôi tên Hàn Tấn, tôi là luật sư của anh Kỷ, nếu cần giúp đỡ thì có thể nói với tôi."
Luật sư… Chương Khả Khê do dự một chút, mô tả ngắn gọn tình huống cô gặp phải.
Hàn Tấn nghe xong nói:“Nếu cô là chủ xe, nếu muốn thì có thể gọi cảnh sát, khai với cảnh sát rằng có người đã biển thủ tài sản riêng của cô.
Tôi có thể tìm luật sư giúp cô khởi kiện.
Nếu phạm tội tham ô là cố ý thì mức án sẽ là hai năm tù có thời hạn, phạt tù ngắn hạn hoặc phạt tiền."
Chương Khả Khê chớp mắt.
Hàn Tấn nói:“Nhưng cô đã nghĩ kĩ chưa? Sau đó hai người khả năng sẽ hoàn toàn kết thúc.”
Con gái nói chung là mềm yếu, cho dù đàn ông có làm sai thì khả năng cao là họ sẽ cầu xin sự thương xót và nói ra.
những lời nói nhẹ nhàng là các cô gái hãy quên nó đi.
Chương Khả Khê nói:“Để tôi suy nghĩ đã.”
Hàn Tấn đã xác định cô gái này sẽ không gọi cảnh sát, nói:“Được.”
Hàn Tấn nói không có việc gì, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Anh ta nhướng mày nói: "Vậy bây giờ cô đang ở trong sở thú, cùng với tiên sinh đúng không?"
Chương Khả Khê sau đó mới biết đối phương họ là Kỷ, "
Hàn Tấn nghi hoặc nói: " Anh ấy vẫn chưa ngủ sao?”
Chương Khả Khê nhìn Kỷ tiên sinh đang nằm yên lặng trên giường, hai tay khoanh trước ngực, bất động, tư thế chuẩn như trong sách giáo khoa.
Nhưng Chương Khả Khê biết rằng anh vẫn chưa ngủ.
“Vẫn chưa.”
Hàn Tấn lông mày càng nhướng cao, hắn không thể tưởng tượng được, sau 23:21 Kỷ Bắc Dương vẫn chưa ngủ.
Hàn Tấn nói: “Có cần tôi chở cô về thành phố không?”
Chương Khả Khê nhìn màn hình điện thoại di động, thấy đã gần một giờ sáng, cô xấu hổ khi làm phiền người lạ, nói cảm ơn anh một cách lịch sự.
Hàn Tấn nói:“Tôi không sao, chỉ sợ Bắc Dương ngủ không ngon thôi.”
Người giữ voi tên là Kỷ Bắc Dương.
Chương Khả Khê nhìn Kỷ Bắc Dương và thận trọng nói: "Tôi sẽ không làm phiền anh Kỷ."
"Được rồi, tạm biệt.
Nếu cô cần hỏi gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Editor: Huyndyy
Kỷ Bắc Dương cúp điện thoại.
Chương Khả Khê quay lại ghế sofa ngồi một lúc, cô phát hiện mình phải làm phiền Kỷ Bắc Dương.
Kỷ Bắc Dương nghe tiếng động phát ra từ ghế sofa liền mất ngủ.
Một lúc sau, Chương Khả Khê thận trọng hỏi: "Anh Kỷ, anh ngủ rồi à?"
Kỷ Bắc Dương trả lời: "Không."
Chương Khả Khê nói: "Tôi có thể sử dụng lại điện thoại di động của anh không? Tôi muốn gọi cho bạn trai."
"Được."
Chương Khả Khê quay lại bàn, bấm số mà cô biết rõ từ điện thoại của Kỷ Bắc Dương.
Giọng nói lười biếng của Trương Hạo vang lên: "Là ai vậy?"
Kỷ Bắc Dương kìm lại sự chua chát nói: "Là tôi."