Editor: Huyndyy
Trương Hạo nhàn nhạt nói:“Cô đã nghĩ kĩ chưa? Hôm nay muộn lắm rồi, ngày mai rồi nói chuyện nhé.
”
Chương Khả Khê nói: "Trương Hạo! "Anh có biết tôi vẫn đang ở sở thú! "
Trương Hạo lạnh lùng nói:“Cô tự nghĩ biện pháp trở về đi, không thể để tôi lại đón cô.
”
Chương Khả Khê nhắm mắt lại nói: "Chúng ta chia tay đi.
"
Trương Hạo bên kia truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, hắn lạnh lùng nói:“Cô đã nghĩ kĩ chưa? "
Giọng anh ta nhỏ dần, đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nữ: "Là ai vậy?
Chương Khả Khê nghe thấy giọng nói của cô gái đó là Nhậm Ưu Ưu.
Chương Khả Khê kìm nén cảm giác buồn nôn rồi nói: “ Trương Hạo, anh làm tôi đừng hoài nghi anh với Ưu Ưu, nói làm như cái gì mà trinh tiết liệt nữ, bây giờ không phải là làm tới trên một cái giường rồi sao, các người thật ghê tởm!”
Trương Hạo cao giọng nói: " Chương Khả Khê, cô sao nói khó nghe như vậy? Tôi và Ưu Ưu chỉ là cầm lòng không đậu! Trinh tiết liệt nữ, tôi thấy cô là đang nói về bản thân đi! Cô để tay lên ngực tự hỏi, cô đối tôi từng có cầm lòng không đậu lúc nào sao? Chúng ta yêu đương ba năm rồi đi, trừ bỏ dắt tay, cô còn để tôi chạm qua nơi nào? Có người đàn ông nào vô dụng như tôi, bạn gái yêu đương ba năm, giường cũng chưa từng ngủ qua!”
Chương Khả Khê tức giận đến đỉnh đầu, không chút do dự nói: “Ta không cho ngươi chạm vào, nhìn thấy ngươi liền cảm thấy buồn nôn, sao phải để ngươi chạm vào !
Trương Hạo nói: "Kinh tởm? " Thật kinh tởm, tôi và cô đã hẹn hò được ba năm rồi? Lồng ngực Chương Khả Khê kịch liệt phập phồng, cô ôm tim, đôi mắt đỏ hoe, lúc này giọng nói trong điện thoại thay đổi, Nhậm Ưu Ưu nói:“Khả Khê, sao cậu có thể nói chuyện như vậy? Trương Hạo đối với cậu tốt như vậy.
Cậu đã làm tổn thương anh ấy rất nhiều.
Chương Khả Khê lạnh lùng nói: " Kỹ nữ trà xanh.
"
Nhậm Ưu Ưu dừng lại, sau đó giọng Trương Hạo lại vang lên, "Cô có thể mắng tôi, nhưng đừng mắng Ưu Ưu, Chương Khả Khê, ngươi làm ta thất vọng, chúng ta kết thúc! "
Tiếng bíp cuộc gọi bị cắt phát ra từ điện thoại di động.
Chương Khả Khê ngơ ngác lắng nghe âm thanh bên trong, cơ thể cô cứng đờ, điện thoại di động rơi khỏi tay cô.
Cô phản ứng lại và nhanh chóng cúi xuống nhặt nó lên.
Bởi vì Trong nhà không có phòng, trời tối như mực, lại không quen với đồ đạc trong phòng nên đập đầu vào bàn một cái.
"A", Chương Khả Khê che trán, cảm thấy trong lòng và đầu vô cùng đau đớn.
Cô từ từ trượt xuống đất.
Vài giây sau, đèn trong phòng đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, Chương Khả Khê nhắm chặt mắt lại.
"Để tôi xem xem.
"
Trong phòng còn có một người khác nói, Chương Khả Khê che trán, nhắm mắt lại, lắc đầu, một lúc sau, một bàn tay hơi lạnh nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng kéo tay cô xuống.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, trên mặt tràn đầy nước mắt,
Kỷ Bắc Dương cau mày nhìn nơi bị đập trúng, nói:“Không có chảy máu.
"
Chương Khả Khê không chịu mở mắt, cô ấy xấu hổ quá.