Chương 20
Trong căn phòng tối đèn, tròng mắt Diệp Vũ Thanh nhìn vào chữ số trên bàn cân.
48kg.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông trần nửa thân trên từ phía sau đi tới, ánh mắt dịu dàng nhìn vào cô: “Không đủ một cân rưỡi, vậy tiếp tục cố gắng nhé?”
Diệp Vũ Thanh giật mình, đầu lắc như trống bỏi: “Không không không, em có thể tập thể dục để giảm cân! Em muốn đi bơi!”
Lý Triệt không lên tiếng phủ nhận, anh kéo cô đi tới cửa nằm bên cạnh chiếc giường.
“???”
Ý cười trên mặt anh biến mất, mắt kính phản xạ lại ánh sáng lạnh như băng: “Tới bệnh viện cắt ruột thừa trước, nếu không đủ thì cắt thêm một quả thận, nhất định sẽ góp đủ một cân rưỡi.”
Diệp Vũ Thanh cực kì sợ hãi: “Em có tiền đó, anh không cần sao!”
“Chỉ có tiền cũng không đủ, trừ phi em là rapper.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, Diệp Vũ Thanh sắp khóc đến nơi rồi, cô nghẹn thật lâu cũng không thể freestyle được. Chỉ có thể căng thẳng ngừng hô hấp để tự khiến bản thân nghẹt thở mà tỉnh lại.
Diệp Vũ Thanh mở đèn ngủ lên, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc lâu sau mới ổn định lại tinh thần.
May mắn chỉ là mơ. Thế nhưng giấc mộng kia lại có quá nhiều tình tiết, liệu có thể kết nối lại với nhau được hay không?
Bên ngoài vẫn là một mảnh tối tăm, chỉ le lói vài ba ánh sáng từ mấy ngọn đèn, cả thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Cô cầm điện thoại lên xem giờ, 5 giờ 30. Hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, cô dứt khoát bò dậy khỏi giường để đi rửa mặt, sau khi uống một hộp sữa bò thì ngồi trước máy tính bắt đầu vẽ một chút.
Đợi đến khi cô rời mắt khỏi máy tính thì bên ngoài trời đã sáng rồi. Bây giờ đã gần 10 giờ. Ngày đầu tiên sau khi từ chức, Diệp Vũ Thanh nghiêm túc nấu bữa trưa, dùng vài quả cà chua bi để trang trí thêm cho đẹp, cuối cùng là chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè. Ây, hiện tại cô có thể cảm nhận được tâm trạng khi đăng lên vòng bạn bè vừa sợ người kia không thấy, vừa sợ người kia thấy rồi lại không bình luận.
Lúc đầu Diệp Vũ Thanh muốn tạo một nhóm để ẩn với những đồng nghiệp trước đây, dù sao cô vừa nghỉ việc đã chơi bời thì không tốt lắm, bọn họ vẫn còn đang ngụp lặn trong dầu sôi lửa bỏng kia kìa. Sau lại cảm thấy quá phiền phức nên đã đã cài đặt chỉ để mình Lý Triệt nhìn thấy. Cô rất tự biết mình, nếu không có người nhắc nhở thì đối phương sẽ không xem đâu.
Ấn vào avatar của Lý Triệt, cô gửi đi một tin nhắn: “Đêm qua em gặp ác mộng, em bị anh ép buộc rap cả một đêm, anh phải bồi thường em thế nào đây T_T”
Diệp Vũ Thanh dọn dẹp căn phòng xong thì bên kia mới trả lời: “?”
Diệp Vũ Thanh cúi đầu gõ chữ: Vậy mời em ăn à?
Lý Triệt: Không.
Diệp Vũ Thanh: Em mời anh ăn cơm?
Lý Triệt: Bình thường cô không có việc gì để làm à?
Lý Triệt gửi xong tin nhắn này thì ném điện thoại sang một bên. Anh ta nhớ lại bộ dáng phùng mang trợn má tức giận của cô khi gọi video ngày hôm qua, giống như một con cá nóc vậy, nhưng chỉ cần anh ta mềm giọng xuống thì cô lại lập tức tốt lên.
Cô là một người rất mềm tính, nhưng con gái tính khí quá tốt chưa chắc đã là điều tốt. Anh ta không cảm thấy đối phương phiền, cũng không để tâm quá đặt trong lòng. Dù sao bọn họ cũng không phải người của một thế giới. Chỉ e rằng khi nồng nhiệt qua đi thì cô sẽ rời khỏi mình mà thôi.
Lý Triệt cúi đầu dùng vợt vớt những con cá đã chết lên. Sau khi ném vào cái thùng đặt bên cạnh, anh ta nhận lấy khăn lau tay từ nhân viên.
“Mấy con cá này có cần đem chôn không ạ?” Người nhân viên nhỏ giọng hỏi, dù sao đây là con cá ông chủ thích nhất, đã nuôi được hai năm rồi.
“Nấu cùng với hai con trước rồi cho vào bình đậy lại, sau khi lên men thì dùng làm phân bón.” Thanh âm Lý Triệt bình tĩnh phân phó, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Người nhân viên có chút bất ngờ nhìn con cá đã chết kia. Hàng năm mỗi khi chuyển mùa cá rất dễ chết, không nghĩ tới hôm nay lại là nó. Đây là một con cá nước mặn, giữa màu trắng trộn lẫn những sọc kẻ màu cam, vây lưng giống như lưỡi đao, nhìn đẹp vô cùng. Một con cá bằng lương một năm của anh ta.
Bình thường ông chủ cũng hay cười đùa qua lại với bọn họ vài câu, nhưng tính cách lại sớm nắng chiều mưa. Nghe nói người từng đắc tội với anh ta đều kết cục rất thảm.
Một con cá nuôi hai năm cũng coi như thú cưng rồi, vậy mà trên mặt anh ta một chút dao động cũng không có, còn bảo mình mang di nấu, đúng là một người lòng dạ độc ác.
Ở một bên khác. Diệp Vũ Thanh giật mình, trả lời lại: Ngày hôm qua em nghỉ việc rồi, anh biết rồi còn gì.
Nghĩ lại một chút, chẳng lẽ đối phương cảm thấy cô chơi bởi lêu lổng???
Cô vội vã giải thích: Cũng không phải đâu, buổi sáng em làm việc, xế chiều thì đi tập thể dục, học bổ túc, buổi tối thì đọc sách, trước khi đi ngủ còn ngồi thiền, nhưng nếu anh muốn tìm em, thì lúc nào em cũng rảnh.
Cô gửi tin nhắn qua nhưng bên kia lại không có động tĩnh gì cả. Diệp Vũ Thanh không nhụt chí, lại thêm vào một câu: Vậy khi nào anh có thời gian nhớ nói cho em biết nha ~ Nhớ đó ~ Em mời anh đi ăn.
-
Liên tục một tuần, trước khi đi ngủ Diệp Vũ Thanh đều sẽ gửi tin nhắn hỏi Lý Triệt ngày mai có rảnh đi ăn ko. Đối phương chỉ trả lời đúng một lần “không rảnh”, về sau cũng không đáp lại thêm một lần nào nữa.
Đúng lúc Diệp Vũ Thanh đang nhận vẽ tranh minh họa cho một trò chơi, deadline rất gấp, mỗi khi nghỉ ngơi cô đều gửi tin nhắn cho Lý Triệt. Coi anh thành trạm xăng, là động lực in tiền, không cần trả lời.
Chớp mắt đã tới Trung Thu, nhưng Diệp Vũ Thanh lại không chuẩn bị về nhà. Năm nào cô cùng về quê thăm ông bà nội, nhưng đều cố ý tránh né những ngày nghỉ lễ, như vậy sẽ không đụng phải những người họ hàng khác.
Ngược lại cô còn rảnh rỗi ở nhà lên mạng tải sách dạy nấu ăn, nghiên cứu ba ngày để làm ra một phiên bản bánh trung thu ít đường ít đầu lại bổ dưỡng. Tìm shipper rồi gửi cho bạn cùng phòng mỗi người một hộp. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là làm cho Lý Triệt. Diệp Vũ Thanh chụp ảnh rồi đăng lên Weibo: “Tặng cho J tiên sinh.”
Ở trên Weibo cô giả vờ yêu đương cuồng nhiệt, tuần nào cũng cập nhật một ít nhật kí tình yêu, mặc dù là tự biên tự diễn nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Rất nhiều fan đều biết tới J tiên sinh. Mà kể từ ngày cập nhật nhật kí tình yêu, fan của cô “chầm chậm” tăng lên. Tấm ảnh ngày hôm nay vừa đăng lên, bình luận cũng được làm mới liên tục. Có người nói rằng không biết nên ngưỡng mộ J tiên sinh có một người bạn gái tốt như vậy, hay nên hâm mộ Diệp Vũ Thanh có một người bạn trai đẹp trai như thế. Có người lại dập đầu trước thứ tình yêu ngọt ngào này. Còn có cả người xin nhẹ công thức làm bánh trung thu.
Diệp Vũ Thanh chỉnh sửa lại công thức mà mình đã thay đổi sau khi tìm tòi ra, dùng bút ghi chú lại sau đó chụp ảnh đăng lên Weibo.
Sau khi làm xong mọi việc, cô mới nhắn tin cho Lý Triệt.
Đợi đến 8 giờ tối nhưng đối phương vẫn chưa trả lời. Diệp Vũ Thanh không còn kiên nhẫn, gọi điện thoại cho anh ta bởi cô không biết số điện thoại của Lý Triệt.
Bánh trung thu cô nghiên cứu đã lâu, làm được mấy phần, cái đưa cho Lý Triệt chính là cái ngon nhất. Thứ này coi như quà đáp lễ cho hộp bánh của đối phương. Bánh trung thủ làm thủ công không cho thêm chất bảo quản nên không thể để lâu, tất nhiên phải đưa cho người nhận càng nhanh càng tốt, như vậy sau khi đưa đến tay người nhận, bọn họ sẽ có thể dư dả thêm một ngày.
Anh ta không nghe máy, Diệp Vũ Thanh lấy dũng khí gọi lại thêm lần nữa.
Lần này đã kết nối thành công rồi.
Diệp Vũ Thanh nghe thấy tiếng âm nhạc ồn ào ở đầu dây bên kia, cô ngạc nhiên một lát rồi mới nói: “Chào buổi tối, dạo này anh có rảnh không?”
“Sao thế?”
Diệp Vũ Thanh hít một hơi thật sâu: “Em muốn gặp anh, có đồ muốn đưa cho anh.”
“Cô vội lắm à?”
Diệp Vũ Thanh: “Cũng hơi vội.”
Bánh trung thu để qua đêm thì mùi vị sẽ không thể bằng ngày hôm trước.
“À, cô có bằng lái không?”
Diệp Vũ Thanh đơ mất một lúc, sao đột nhiên lại thay đổi chủ đề rồi, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Có.” Khi cô học đại học đã thi bằng lái rồi.
Anh ta cười cười, giọng nói có chút mờ ám: “Cầm theo bằng lái của cô đến đây đi, tôi uống rượu, cô tới đây lái xe giúp tôi.”
“Cái gì cơ?” Trong sự huyên náo của âm nhạc, tiếng của đối phương cũng không quá rõ ràng, Diệp Vũ Thanh ngây ra vài giây rồi hỏi lại: “Anh đang ở đâu?”
“Quán bar Dạ Sắc.”
Diệp Vũ Thanh hơi do dự, trời đã tối thế này, có lẽ mình không nên đi ra ngoài. Quán bar Dạ Sắc rất nổi tiếng, cô từ miệng đồng nghiệp đã nghe nhắc tới cái tên này mấy lần, là một trong những quán bar náo nhiệt nhất.
Trai đẹp gái xinh ở đây nhiều đến hoa cả mắt, ngày nào ở nơi đây cũng cực kì sối động, phải đặt trước thì mới có bàn. Đương nhiên, người đồng nghiệp kia của cô cũng chưa từng đi, đó chỉ là tin vỉa hè mà thôi.
Ở trong mắt mấy đứa suốt ngày ở lì trong nhà thì quán bar chẳng khác nào động Bàn Tơ ở trong Tây Du Ký. Khi Diệp Vũ Thanh còn đang do dự thì Lý Triệt lại gửi một tin nhắn vào WeChat: “Cô đừng tới đây.”
Vốn Diệp Vũ Thanh còn đang xoắn xuýt, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, cô mở ngăn kéo lấy tấm bằng lái xe mà cô chưa từng đụng tới ra. Vất vả mới có thể gặp mặt, không thể bỏ qua được!
“Chờ đấy, em đã ra khỏi cửa rồi, em đến ngay đây.”