Chương 30:
Đứng ở ngã tư chờ khoảng 15 phút, rốt cuộc cô cũng trông thấy Lý Triệt đang xông đến. Hạc giữa bầy gà, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp.
Bước chân Diệp Vũ Thanh bước nhanh về phía đó: “Chỉ cần đi khoảng năm phút sẽ tới rồi, anh có đói lắm không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Lý Triệt dừng lại, nói mà trên mặt không có biểu cảm nào: “Vẫn tốt.”
“Vậy anh cũng ăn một chút gì đi.”
Hai người đi song song nhau, rẽ vào con phố không nhộn nhịp lắm, đi vào bên trong chừng hai phút thì Diệp Vũ Thanh dừng bước. Xác định đúng là bảng hiệu này, cô nghiêng mặt sang bên cạnh: “Chính là chỗ này.”
Diệp Vũ Thanh đã đọc hướng dẫn, tránh được rất nhiều hàng quán nổi tiếng trên mạng mà tìm thấy quán bia gia đình nhỏ này. Vị trí của quán không tốt lắm, khách hàng hầu hết là người bản xứ.
Vào giờ này thì khách đã chật kín, nhưng bọn họ chỉ cần đợi khoảng mười phút thì đã có bàn. Người phục vụ đưa bọn họ đến một chiếc bàn vuông dành cho bốn người.
Sau khi ngồi xuống, Lý Triệt hơi nhướn mày: “Cô rất biết chọn chỗ đấy.”
“Đương nhiên rồi, phải để cho anh cảm thấy lần này đáng giá chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Triệt “hờ” một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Người phục vụ tới gọi đồ ăn, Lý Triệt nói cái gì cũng được, anh ta không đói bụng. Diệp Vũ Thanh gọi món nổi tiếng nhất và vài món đặc sắc trong quán.
Tốc độ dọn món ở đây rất nhanh, chưa uống hết một chén trà mà bàn đã đầy.
Diệp Vũ Thanh: “Nhìn có vẻ rất ngon.”
“Cô ăn trước đi.” Lý Triệt vẫn như cũ cầm chén trà lên, chậm rãi uống. Anh ta rất ít khi ăn vào buổi tối, cũng tới giờ này rồi. Nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại đi tới đây. Không có nguyên nhân khác, chỉ có cái người ngồi đối diện này thôi.
Diệp Vũ Thanh cầm đũa lên: “Em nếm thử trước rồi nói cho anh cái nào ăn ngon, đến lúc đó anh thử một chút nhé.”
Cô gắp một cái sủi cảo tôm thường thấy nhất: “Nguyên liệu làm món nay rất vừa vặn, mùi vị rất ngon, anh không được chấm vào giấm nếu không sẽ có lỗi với mấy con tôm to hi sinh vào sáng sớm đấy, thực sự tươi lắm đó.”
Dường như vì đôi mắt đang phát sáng của cô rất có sức thuyết phục, Lý Triệt gắp một miếng sủi cảo tôm lên bỏ vào trong miệng.
“Cái chân gà này mập thật đấy, vừa nhìn đã biết là quý tộc trong đám gà, nếu anh không ghét vị chao thì nhất định phải thử xem.”
Lý Triệt chần chừ vài giây, gắp một miếng nếm thử.
“Cũng được.”
“Xíu mại ngon lắm! Vỏ rất mỏng, bên trong thì giòn giòn, vị rất tuyệt.”
Lần này không cần Lý Triệt động thủ, Diệp Vũ Thanh đã gắp giúp anh ta, vẻ mặt mong chờ nói: “Không phải anh cũng chưa ăn cơm sao? Ăn nhiều một chút.”
Lý Triệt: “...”
“Dạ tổ ong ngon lắm, em lừa anh em là con cún, nếu không phải gọi nhiều rồi, em còn muốn gọi thêm một phần đấy!”
Lần này không cần đối phương nhắc nhở, anh ta đã gắp một miếng bỏ vào trong bát.
“Em rất thích lạp sườn gạo đỏ, bên trong có thịt tôm, nhưng em cảm thấy chấm xì dầu ăn sẽ ngon hơn!”
“Trứng đánh quá tuyệt, mùi sữa rất đậm đà, vừa mềm vừa mịn.”
“Bên trong xôi gà lá sen còn có lòng đỏ trứng muối? Còn có cả phô-mai nữa! Khác hẳn với loại mà căn-tin trường đại học của em bán, em yêu xôi gà lá sen!”
“Bánh khoai môn bên ngoài giòn rụm, khoai môn dùng làm món gì cũng ngon hết.”
“Anh nếm thử món rau luộc này đi, có thể đỡ ngán đấy.”
Sau khi Lý Triệt lấy lại tư duy thì anh ta đã ăn không ít rồi. Cơ bản là mỗi món anh ta đều động đũa vào.
“...”
Vẻ mặt Diệp Vũ Thanh thỏa mãn, cảm thán nói: “Người dân Quảng Châu hạnh phúc quá đi! Có thể được ăn mỗi ngày.”
Lý Triệt: “Quá phóng đại rồi.”
Rất nhiều lần cô ăn đến hai mắt tỏa sáng, khiến cho anh ta cũng nhịn không được muốn nếm thử. Mùi vị thực ra cũng tạm được.
Diệp Vũ Thanh: “Em nói thật đấy, nếu như cố ý nói không ngon thì đầu bếp sẽ rất buồn. Nhưng mà bây giờ so với người dân Quảng Châu thì em hạnh phúc hơn một chút, bởi vì có anh cùng ăn với em.”
Trong lòng Lý Triệt khẽ động, mí mắt hạ xuống, không vui không buồn nói: “Có thứ gì cô không cảm thấy ngon đâu, bánh ngọt ở CLB cô cũng nói như vậy mà.”
Chiều ngày hôm đó anh ta bảo quản lí đưa một hộp bánh ngọt cho Diệp Vũ Thanh. Mỗi loại bánh cô đều chụp lại một bức ảnh, sau đó nghiêm túc viết bài nhận xét hai trăm chữ gửi cho anh ta, từ hình thức đến nguyên liệu, mùi vị. Lý Triệt chưa trả lời ngay mà suy nghĩ một chút, anh ta gửi tin nhắn đó của cô cho sư phụ làm bánh ngọt xem.
Vị sư phụ làm bánh ngọt đã về kia kia tay nghề tốt, nhiều khách sạn bỏ ra số tiền lớn đều không thể mời ông ấy xuống núi. Mỗi ngày CLB chỉ cần một số lượng bánh khá ít, thời gian làm việc lại tự do, lão nhân gia không chịu ngồi yên nên mỗi ngày đều tới hai tiếng để làm bánh ngọt.
Sau khi vị sư phụ làm bánh kia đọc xong lập tức vui vẻ, còn nói nếu lần sau khách hàng này tới thì nói với ông một tiếng, ông muốn làm riêng một phần cho người đó.
Diệp Vũ Thanh không để bụng, cười nói: “Bánh ngọt ở CLB đương nhiên cũng ngon rồi, nhưng là vị ngon khác.”
Lý Triệt khẽ cười một tiếng: “Cô thế mà lại biết ăn thật đấy.”
“Bị anh phát hiện rồi, vậy em sẽ không che giấu nữa, em chính là một nhà ẩm thực nghiệp dư đó.”
“...”
Lý Triệt “hờ” một tiếng: “Còn ăn nữa thì mặt cũng to hơn một vòng rồi.”
Trong lòng Diệp Vũ Thanh giật mình, theo bản năng lấy hai tay che đi khuôn mặt, sau đó ép ép vào. Hình như... thịt có hơi nhiều lên. Trong lòng cô như có thứ gì đó rơi rụng, chẳng lẽ mập lên rất nhiều sao?
Cô định kì kiểm tra cân nặng, đúng là gần đây có tăng lên mấy cân, nhưng không phải vào thu mà mập lên vài cân là điều rất bình thường à? Chẳng lẽ mấy cân thịt kia, đều đắp lên trên mặt cả rồi???
Nghĩ đến đây, Diệp Vũ Thanh là sờ sờ gương mặt của mình.
-
“Chào cô, xin hỏi cô có phải họa sĩ đó phải không?” Hai nam sinh đang ngồi bàn bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được mà tới đây chào hỏi.
Diệp Vũ Thanh ngạc nhiên: “Đúng vậy, có chuyện gì không ạ?”
“Cô có thể ký tên cho hai chúng tôi được không?” Một trong hai nam sinh có chút xấu hổ nói. Cô họa sĩ này so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn!
Diệp Vũ Thanh không nghĩ tới mình lại người hâm mộ, cô khẽ gật đầu, nói: “Có thể.”
“Ngày hôm nay chúng tôi cũng đến buổi triển lãm, mong cô đừng nên để bụng chuyện đó nhé.” Nam sinh dè dặt nói.
“À, à, đã giải thích rồi, không sao đâu.” Bây giờ Diệp Vũ Thanh đã hiểu rồi. Có lẽ vì buổi triển lãm ngày hôm nay rất có tiếng, hình của cô lại được truyền đi khắp nơi, bộ váy mặc trên người từ sáng vẫn chưa đổi nên mới bị nhận ra... Nói mà, sao cô lại có người hâm mộ được chứ.
Lý Triệt nhướn mày, ngày hôm nay gặp chuyện gì sao? Cô ấy nói có vài vấn đề nhỏ, đã giải quyết xong nên anh ta cũng không hỏi tiếp nữa. Hiện tại xem ra, dường như không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Vũ Thanh đưa lại cuốn sổ đã kí tên, nói tiếng “cảm ơn”.
Hai nam sinh kia đứng tại chỗ trù trừ một lát, cái cậu gan lớn kia lấy dũng khí hỏi cô: “Chúng tôi có thể chụp một bức ảnh với cô được không?”
“Tôi rất thích phong cách của cô, đã đặt hàng tập tranh của cô trên mạng rồi!”
“Thật sao? Được thôi.” Mặc dù cô cảm thấy muốn chụp ảnh chung thì hơi quá, nhưng nếu anh ta thích tranh của cô, lại còn mua cả tập tranh thì mọi người đều là người bạn bè cả!
Hai nam sinh kia vội vã lại gần, chụp cho đối phương một bức cùng với Diệp Vũ Thanh.
“Tôi biết, người hâm mộ là nam muốn chụp ảnh thì phải giữ khoảng cách một nắm đấm.” Một nam sinh cười, nói dùa.
Diệp Vũ Thanh cười gật đầu, khóe mắt liếc nhìn Lý Triệt, đối phương vẫn trưng ra biểu tình như cũ.
Ba người chụp ảnh xong, hai nam sinh mới nhìn thấy một đại soái ca đang ngồi dối diện uống trà: “Ấy, đó là anh trai của cô sao?”
Lý Triệt ngước mắt lên, trong lòng cười nhạo một tiếng, mặt mày tỉnh rụi cố ý nói: “Sao cậu biết tôi là anh trai của cô ấy.”
“Anh đẹp trai như vậy khẳng định không phải họa sĩ vẽ tranh minh họa, vậy nên sẽ không phải là đồng nghiệp của cô ấy. Còn nếu là bạn trai thì sẽ không nói chuyện kiểu muốn ăn đòn như vậy.” Vừa rồi bọn họ đã nghe thấy hết rồi, rõ ràng không mập chút nào hết!
“Đúng thế, người muốn ăn đòn như vậy nhất định là anh trai ruột!” Một người khác cười nói.
Diệp Vũ Thanh: “...” Nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
Trong lòng Lý Triệt cười lạnh. Hai kẻ kia ước gì mình là anh trai ruột của cô ấy. Có hơi nhiệt tình quá rồi đấy, vừa muốn kí tên lại vừa muốn chụp ảnh chung, đạt được rồi còn không chịu đi ngay.
Lý Triệt đứng lên, dịu dàng nói: “Xe đến rồi, nếu ăn xong rồi thì em gái, chúng ta nên về nhà thôi.”
Hai chữ “em gái” được nhấn mạnh vào.
Diệp Vũ Thanh lấy lại tinh thần: “Vâng, để em đi tính tiền.”
“Không cần, vào xe chờ anh đi, sao anh trai lại có thể để cho ‘em gái’ tính tiền được chứ. Mau đi thôi.”
Diệp Vũ Thanh nói tạm biệt với hai nam sinh kia, bước nhanh ra bên ngoài. Đi tới cửa, mắt cô nhìn về phía người đang đứng thanh toán ở quầy kia. Sao đột nhiệt Lý Triệt thành ra như vậy? Anh ấy đang ăn dấm hả? Nghĩ như vậy, Diệp Vũ Thanh liền cảm thấy vui vẻ.
Cô vào xe đợi khoảng một phút thì Lý Triệt sau khi thanh toán xong đã kéo cửa ngồi vào xe. Chiếc xe thong thả chạy trên đường.
Diệp Vũ Thanh len lén nhìn anh ta, nhịn không được hỏi: “Anh đang ăn dấm ạ?”
“Không phải, hai người đàn ông kia vừa nhìn đã thấy quái gở, về sau đừng để ý đến mấy người như thế.”
Diệp Vũ Thanh: “Quái gở chỗ nào cơ, em thấy là mấy anh chàng bình thường thôi mà, anh nói về người khác như vậy là không tốt đâu.”
Lý Triệt rũ mắt xuống, lại còn nói giúp mấy kẻ đó? Anh ta quay đầu đi, hai người ngồi đối diện nhau trong buồng xe không có bao nhiêu ánh sáng. Lý Triệt mấp máy mối, người phụ nữ này lớn lên trông cũng được, trông qua thì cũng thông minh, thỉnh thoảng có thể hơi ngốc, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy phiền.
Dường như lúc nào cô ấy cũng tích cực hướng về phía trước, luôn luôn vui vẻ, là kiểu người sẽ khiến người khác muốn đến gần. Tình khí cũng tốt, nói một cách công bằng thì là kiểu mà đàn ông rất thích.
Trong thoáng chốc anh ta chớp mắt, nốt ruồi nằm dưới mắt như phát sáng, lạnh lẽo mà mị hoặc.
Diệp Vũ Thanh hơi lui về phía sau: “Anh, anh nhìn em... em làm gì.” Cô có nói gì sai đâu.
Lý Triệt đè nén cái tâm trạng không rõ ràng kia xuống, phun ra một chữ: “Mập.”
“!!!”
Cô đưa tay lên sờ lấy gương mặt mình, không quá chắc chắn nói: “Không tới nỗi chứ.”
Con ngươi Lý Triệt tối sầm lại, mí mắt rũ xuống, cười nói: “Đừng hẹn tôi ăn cơm nữa, mặt sẽ càng ngày càng to đấy, mỗi ngày cô chỉ biết ăn thôi sao?”
Diệp Vũ Thanh nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Lần sau em sẽ không hẹn anh ăn cơm nữa, chúng ta cùng nhau làm những thứ khác được không, như là đánh bô-linh chẳng hạn?”
“Không có thời gian.”
Diệp Vũ Thanh thở dài: “Anh phải đi cùng với em, em vì ăn cùng với anh mà mập lên, anh phải có trách nhiệm.”
Lý Triệt lạnh lũng phủ sạch quan hệ: “Không phải, là tự cô ăn từng miếng từng miếng mà mập lên.”
“Có một thứ gọi là ‘sắc đẹp có thể thay cơm’, khi ở cùng người khác em sẽ không ăn nhiều như vậy đâu, chỉ khi ở cùng anh em mới ăn nhiều như vậy thôi.”
“À, ngụy biện, cô ăn đến nỗi mập lên không ai thèm lấy thì tôi cũng phải phụ trách sao?”
“Giác ngộ của anh tốt thật đấy.”
“...”
Lý Triệt không còn lời nào để nói, độ cong nơi khóe miệng lại mềm mại hơn rất nhiều.
Vừa rồi Diệp Vũ Thanh ăn không ít, nhưng mùi vị món ăn rất ngon, vậy nên có mập lên cũng không hối hận. Cô khẽ thở dài: “Đáng tiếc ngày mai em phải về rồi, nếu không em còn muốn đi ăn trà sáng thêm vài lần.”
“Trà đêm.” Lý Triệt sửa lại.
“Ầu. Về sau mỗi lần đến Quốc Khánh chúng ta đều tới ăn một lần nhé.”
“Không có thời gian.”
Trong lòng Diệp Vũ Thanh “hừ” một tiếng, có quỷ mới tin lời của anh. Chờ em đoạt được anh vào tay thì anh lập tức có thời gian rồi.
Vì hấp thụ tinh bột quá nhiều nên cơ thể dễ dàng mệt mỏi, hôm nay Diệp Vũ Thanh lại chạy cả một ngày, mí mắt dần dần cảm thấy nặng nề.
-
Trên cánh tay đột nhiên cảm thấy nặng hơn, Lý Triệt quay đầu sang nhìn. Cô ấy đang ngủ, đầu vừa khéo tựa vào vai anh ta. Dường như có thể gửi thấy mùi dầu gội mùi cây cỏ còn lưu lại trên mái tóc, là loại mà anh ta dùng.
Cảm giác này thật kì quái, anh ta không có thói quen quá thân cận cùng với người khác, Lý Triệt nhẹ nhàng duỗi tay ra. Khoảng chục giây sau, cô lại lần nữa nhích lại gần, lần này Lý Triệt đặt đầu cô nghiêng về một hướng khác. Cô lại tựa tiếp làn thứ ba, rốt cuộc Lý Triệt cũng hiểu, đại khái là vì tư thế này rất thoải mái. Cô còn vô thức cọ cọ vài cái.
Lý Triệt nhìn xuống, thật ra gương mặt này không mập, phải nói là đầy đặn, mang đến cảm giác như một loại quả mọng, khiến người ta muốn giơ tay chọc chọc vài cái. Anh ta không đẩy người ra nữa, cũng tự kiềm chế để bản thân mình không lấy tay chọc vào má cô.
Trong bóng tối, ngón cái và ngón trỏ của anh ta không tự chủ chụm vào nhau, nhẹ nhàng xoa xoa. Mặt của cô còn mềm hơn anh ta tưởng tượng, cũng nóng hơn một ít.
-
Lý Triệt xong việc, khi anh ta nhìn xuống đồng hồ thì đã là 5 giờ chiều. Anh ta mở WeChat lên, muốn nhìn xem Diệp Vũ Thanh có tìm anh ta không. Trên khung chat chỉ có một tin nhắn mới.
Diệp Vũ Thanh: Em bình an hạ cánh rồi!
Lúc này anh ta mới nhớ tới 3 giờ chiều nay chuyến bay của cô đã cất cánh. Lý Triệt đặt điện thoại xuống, nói với người phụ trách ở bên cạnh: “Tối hôm nay tôi có thời gian, thông báo với mọi người mở cuộc họp đi, tốc độ nhanh một chút.”
Nói xong, Lý Triệt nhớ tới điều gì đó, lại hỏi thêm: “Nghe nói có một tổ đến triển lãm làm hoạt động phải không, hiệu quả thế nào?”
Người phụ trách giật mình, hình như chuyện này ngày hôm qua có người vô tình nhắc đến, không nghĩ tới vị này là nghe thấy. Mặc dù mấy năm nay triển lãm trong nước có danh tiếng lớn, nhưng nếu nói đến phạm vi ảnh hưởng thì vẫn còn kém xa những cách thức tuyên truyền khác.
Nhưng nếu người đầu tư đã hỏi thì người phụ trách đành nén sự bất ngờ trong lòng lại, cười nói: “Vậy tôi sẽ kết nối để bọn họ báo cáo.”
Lý Triệt gật đầu: “Được.”
-
Ở một bên khác. Tổ đi đến triển lãm sau khi nhận được tin tức thì cực kì kinh ngạc. Bọn họ tới buổi triển lãm là để tuyên truyền “cho tiền”*, thực hiện một số dự án trải nghiệm cho khách hàng cũ, còn tác dụng đối với việc mở rộng khách hàng mới cực kì nhỏ.
*cho tiền: trả tiền để duy trì một công việc kinh doanh không có lãi.
Không thể không nghi ngờ, người lãnh đạo trực tiếp này cũng là một người 2D (mê truyện tranh). Nghe nói tuổi anh ta không lớn lắm, chưa đến 30 tuổi.
Người tổ chức hoạt động ở triển lãm lần này là Lưu Mạc Tây, anh ta vội vàng bắt đầu làm bản nháp báo cáo để tránh cho lát nói năng không logic.
Cuộc họp tối nay là về dự án tuyên truyền trị giá hàng nghìn vạn trong quý này. Lý Triệt có thể không đến nhưng buổi tối anh ta lại không có chuyện gì nên quyết định ở lại nghe một chút. Có thể tăng thêm sự hiểu biết của bản thân đối với nghành công nghiệp trò chơi, mấy nghìn vạn thì cũng là tiền.
Việc tuyên truyền sẽ được đập một số tiền lớn, quảng cáo cả trên phương tiện trực tuyến và ngoại tuyến để thu hút thêm lượng người truy cập. Ngoài ra còn mời thêm coser nổi tiếng đến để cosplay nhân vật trong trò chơi và một họa sĩ tranh minh họa để vẽ tranh tuyên truyền.
Đã quyết định được vài coser nhưng hiện tại vẫn chưa chọn được họa sĩ nào cả. Vừa phải vẽ tốt, lại vừa phải có lượng người hâm mộ lớn trên Weibo thì việc tuyên truyền mới có hiệu quả, thậm chí lưu lượng so với khả năng hội họa còn quan trọng hơn.
Trước mắt đã có vài người được đề cử, tất cả đều là những họa sĩ nổi tiếng có hơn 800 nghìn người hâm mộ. Người cuối cùng trong danh sách lại hấp dẫn sự chú ý của Lý Triệt.
Người phụ trách là một người khôn khéo, vừa thấy ánh mắt lãnh đạo hơi dừng lại đã mở miệng trước: “Sau người cuối cùng này lại chỉ có mấy trăm nghìn người hâm mộ?”
“À, cô ấy là mỹ nữ họa sĩ mới nổi vào ngày hôm qua, hiện tại độ hot rất cao, còn đêm tăng lên mấy trăm nghìn người hâm mộ, có người còn gọi cô ấy là nữ thần của trạch nam đấy.”
Lý Triệt nhướn mày: “Gì cơ?”
Lưu Mạc Tây cho rằng đối phương nghe không hiểu nên lập tức tiến hành phổ cập kiến thức: “Trạch nam cực kì kiểu xinh đẹp, gợi cảm, nhưng kiểu khí chất “lĩnh gia”* này cũng có độ nổi tiếng nhất định, hơn nữa người chơi nữ trong game cũng sẽ có hảo cảm, cho nên tôi mới thêm tên vào, kỹ thuật vẽ của cô ấy cũng rất vững.”
Lý Triệt chần chừ một chút: “Mới nối vào hôm qua?”
Mặc dù Lưu Mạc Tây có hơi ngạc nhiên nhưng nếu lãnh đạo đã hỏi thì anh ta cũng xin được trả lời, mang chuyện nhân viên của phía ban tổ chức sơ suất trong việc tiếp đón họa sĩ kia, cộng thêm chuyện mượn tay người khác đổi trắng thay đen tóm tắt lại. Sau khi anh ta nói xong, bên kia không nói tiếng nào.
Lưu Mạc Tây có chút hối hận... không phải do mình nói nhiều rồi chứ? Dù sao nơi có người thì sẽ có hội, mà có hội thì sẽ có chuyện ầm ĩ. Những thứ này ở trước mặt lãnh đạo cũng chẳng đáng để mắt tới.
Lý Triệt không nói lời nào, trong phòng cũng không ai dám lên tiếng trước.
“Vậy thì cô ấy đi.” Lý Triệt duỗi ngón tay chỉ xuống rồi nói tiếp: “Lọc lại đi, những người vô cớ gây chuyện trong sự việc lần này thì gạch bỏ hết, sau này không hợp tác nữa. Ngày hôm nay tới đây thôi, tôi có việc đi trước.”
Anh ta có chút bất ngờ, Diệp Vũ Thanh nhìn thì có vẻ dễ qua mặt, cũng hơi mềm yếu nhưng thật ra cô ấy lại là người cứng cỏi, là người có thể đương đầu với mọi chuyện.
Sau khi Lý Triệt rời đi, người trong phòng mất chút thời gian mới lấy lại tinh thần. Lúc bình thường đại lão còn tốt một chút, tự dưng không nói lời nào thật đáng sợ. Bầu không khí như được khơi thông, quản lí thông báo nghỉ giải lao 10 phút, mọi người tùy ý trò chuyện.
“Ông chủ rất có tinh thần trọng nghĩa đấy chứ, hồng nhân* mà công ty chuẩn bị hợp tác quả thực là có một chân trong đó, giá cả hai bên đã bàn lên cao lắm rồi, chỉ còn kém một bước kí hợp đồng thay người thôi.”
*hồng nhân: người tâm phúc, người may mắn.
“Tiền là một chuyện, trò chơi lần này chạy quảng cáo nhiều như vậy, đối với bọn họ cũng có lợi.”
“Thôi dẹp đi, máu của tư bản đều là màu đen, nói không chừng coi trọng nhan sắc của họa sĩ này đó.”
Có người tìm ảnh ở trên Weibo, những người xung quanh đều bu lại để xem, nhân viên của công ty game đều lên mạng bằng 5G, bầu không khí nói chuyện rất nhẹ nhàng thoải mái.
“Giá trị nhan sắc cũng cao nhể.”
“Màu tóc đẹp ghê, lần tới hợp tác có thể hỏi có ấy thử đổi mặt được không nhỉ?”
“Ây, bảo sao nổi tiếng nhanh nhưu vậy, quầng thâm mắt của người khác làm sao có thể trông vừa đẹp như vậy được chứ.”
“Anh mới là quầng thâm mắt, cô ấy là bọng mắt cười...”
-
Diệp Vũ Thanh cũng muốn ở Quảng Châu chơi thêm vài ngày, nhưng cô vẫn còn bản thảo cần vẽ. Không thể quá mê muội mỹ sắc mỹ thực được, khoe khoang xong rồi, tiểu phú bà cũng cần kiếm tiền chứ.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều có thói quen kiểm tra tin nhắn chờ nào không. Trong inbox của Weibo nhận được giấy hẹn nộp bản thảo của một công ty game, cô cho rằng đó chỉ là mạo danh chất lượng cao, thuận tay ấn vào lại phát hiện là hàng thật giá thật, suýt chút nữa Diệp Vũ Thanh đã bật dậy khỏi giường. Đối phương ra giá 3 vạn 5000 tệ! Trời mới biết bản thảo thương mại đắt nhất cô từng vẽ cũng chỉ có 2 vạn thôi.
Diệp Vũ Thanh nhìn xuống yêu cầu phía dưới, xác định là kiểu mình có thể vẽ thì vui muốn chết. Việc này khiến cô vui mừng đến nỗi không ngủ được. Nói thế nào nhỉ, mặc dù gần đây tiêu xài hơi nhiều, nhưng cũng kiếm được nhiều hơn.
Diệp Vũ Thanh mở WeChat ra, nói tin tức này cho Lý Triệt đầu tiên, nhân tiện chiaa AA tiền phòng hai ngày rồi chuyển cho anh ta.
-
Điện thoại rung lên. Có tin nhắn mới trong WeChat, nhắc nhở anh ta vừa được chuyển khoản 6000 tệ. Lý Triệt mở giao diện chat ra, bên trong còn có ba tin nhắn.
Diệp Vũ Thanh: Cảm ơn anh đã chứa chấp em ~ tiền phòng anh mau cất đi nha.
Diệp Vũ Thanh: Gần đây vận may của em tốt lắm, nghe nói chỉ cần chia sẻ vận may với người bên cạnh thì nó sẽ có thể kéo dài đó. Anh ơi, em tặng anh một món quà nhé, vận may phun sương.jpg
Diệp Vũ Thanh: Ngủ ngon, nghỉ sớm một chút nha~