Diệp Vũ Thanh đơ ra một lát, lúc này mới dùng ngữ điệu chậm rãi xác nhận lại: “Anh... thật sự đang đứng dưới nhà em ạ?”
“Không phải, tôi đang đứng trên mặt trăng nói chuyện với cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim Diệp Vũ Thanh lập tức đập rộn ràng, gương mặt hơi nóng lên. Dường như cô không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa: “Em xuống ngay đây.”
Diệp Vũ Thanh nhanh chóng bước xuống giường, thay quần áo xong thì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn gương mặt tái nhợt trong gương, cô tô thêm chút son để trông có sức sống hơn, cuối cùng cô lấy lược chải đầu, dùng một cái kẹp tóc cố định lại rồi ra ngoài. Đến mà không nói sớm để cô chải chuốt tử tế một chút.
Sau khi xuống dưới lầu, Diệp Vũ Thanh liếc mắt đã trông thấy Lý Triệt, cô vừa đi vừa chạy qua đó.
Lý Triệt mặc một chiếc áo khoác màu đen, tựa bên cạnh xe cúi đầu hút thuốc, khói trắng lượn lờ xung quanh đầu ngón tay của anh ta. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, anh ta hơi bất ngờ, phất phất bàn tay: “Nhanh thế à, tôi còn tưởng phải chờ thêm một chút nữa.” Lý Triệt vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc, tay anh ta đưa lên, ném vào thùng rác ở bên cạnh.
“Em sợ anh đợi lâu, sao tự nhiên anh lại tới đây, vừa rồi anh cũng không nói gì cả.”
Trên mặt cô không có chút huyết sắc, nhưng khi cười nhẹ lên thì dường như càng tỏa sáng hơn thường ngày, chiếc kẹp ngọc trai cài bên tóc phản chiếu ánh sáng nhu hòa, tăng thêm nét dịu dàng của cô.
Lý Triệt thu tầm mắt lại, bình tĩnh nói: “Đúng lúc không có việc gì, sẵn tiện ra ngoài cho khuây khỏa thì đến xem cô thôi, mau lên xe đi.”
Sau đó anh ta còn nói thêm một câu: “Xem tình trạng thì có lẽ vẫn còn tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Vũ Thanh bị ốm nên đầu có hơi choáng váng, Lý Triệt tới đây khiến cô cực kì vui vẻ, lúc này lại càng không còn tâm trí suy xét trước sau, trợn đôi mắt đang mê man mà nói: “Đương nhiên rồi, anh có thể đến thăm em, em cảm thấy bệnh đã khỏi hơn phân nửa rồi.”
Giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, mang theo một chút âm mũi bị nghẹt, ngược lại cảm thấy như đang làm nũng. Hết lần này tới lần khác bày ra vẻ mặt thành thật như vậy, cười lên trông cũng ngốc nghếch thế này.
Lý Triệt khẽ cười một tiếng, anh ta cũng không phải bác sĩ, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra.
“Bây giờ chúng ta sẽ tới bệnh viện ạ? Nhưng làm thủ tục rắc rối lắm.” Thanh âm Diệp Vũ Thanh hơi thấp xuống. Cô rất kháng cự lại việc tới bệnh viện, trong ấn tượng của cô, đó chỉ là nơi khi bị bệnh nặng mới đến.
“Cô sợ tiêm?” Lý Triệt hỏi.
“Không phải nhé, một người lớn như em sao lại sợ tiêm được. Chỉ là em cảm thấy ban ngày bệnh viện còn nhiều người hơn trạm xe lửa, đến buổi tối lại rất vắng vẻ, có cảm giác như không có bao nhiêu người, cứ là lạ làm sao.”
Ngón tay Lý Triệt gõ gõ trên vô-lăng, anh ta cũng không thích bệnh viện. Nhưng không sao cả, thứ anh ta không thích rất nhiều, mà thứ anh ta thích lại rất ít.
“Không sao, tôi đi cùng với cô.”
“Dạ.” Diệp Vũ Thanh đáp lại. Cô suy nghĩ một chút rồi dè dặt hỏi: “Vậy sáng mai anh có việc gì không ạ?”
Anh ấy có thể cùng đi đương nhiên rất tốt, nhưng nếu vậy thì hình như hơi phiền đối phương.
“Không có.” Lý Triệt mím môi dưới, ngăn chặn ý cười nơi khóe miệng. Anh ta đã nhìn thấu sự đấu tranh trong lòng người phụ nữ này, rõ ràng sau khi anh ta trả lời cô đã thở phào nhẹ nhõm đấy.
“Không cần đưa em tới bệnh viện lớn đâu, ở gần đây có một phòng khám mở cửa 24/7, em chỉ bị cảm mạo thôi.”
“Được.”
Hai mươi phút sau, xe dừng trước phần đất trống trước cửa phòng khám kia. Đêm đã khuya nhưng đèn đuốc của phòng khám này vẫn sáng trưng, y tá ở bên trong đi lại vội vàng như đưa thoi.
Gần đây có nhiều người bị cảm, bệnh nhân phần lớn là học sinh tiểu học và trung học, trường học sinh hoạt tập thể, chỉ cần trong lớp có người bị cảm thì sẽ rất dễ lây lan. Phòng bệnh không đủ dùng, trên hành lang mỗi đứa trẻ đang phải truyền dịch đều có người lớn ở cạnh, càng lúc càng có nhiều người tất tả ra vào.
Sau khi bác sĩ khám xong, dùng súng nhiệt kế hồng ngoại đặt gần trán Diệp Vũ Thanh, đưa một tờ hóa đơn truyền dịch. Diệp Vũ Thanh sợ run lên: “Tôi có thể uống thuốc được không?” Bây giờ đã là 11 giờ rồi, truyền hết dịch thì đến mấy giờ chứ.
“Cô uống thuốc hai ngày còn không thấy khỏe lên, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cô bây giờ đang hơi cao, truyền dịch sẽ thích hợp hơn.” Bác sĩ trẻ tuổi đẩy gọng kính phía dưới, còn cười nói: “Nếu như chỉ uống thuốc mà có thể khỏi hẳn thì tôi cũng không để cô truyền dịch đâu.”
“À, vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Diệp Vũ Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Lý Triệt rồi nói: “Em truyền dịch phải tốn 3 tiếng đấy, không thì anh về trước đi, không cần chờ em đâu, em truyền xong sẽ tự bắt xe về nhà.”
Lý Triệt nhận lấy hóa đơn từ trong tay cô: “Cô ra ngoài tìm ghế ngồi đi, dù sao tôi cũng ngủ muộn, cứ ở cạnh cô đi.”
Vẻ mặt tội nghiệp như thế, anh ta đi làm sao được.
Diệp Vũ Thanh nở nụ cười. mặc dù phải truyền dịch, nhưng cô lại cảm thấy cảm giác hạnh phúc đang nhanh chóng lan tràn: “Anh ơi, anh thật tốt.”
Sau khi hai người đi rồi, nữ bác sĩ hít vào một hơi thật sâu. Cô gái ngoan ngoãn như vậy đến cô còn không chống cự được thì nói gì đến anh bạn trai.
Diệp Vũ Thanh ngồi chờ vài phút đã thấy một y tá cầm bình truyền dịch đi tới. Cô rất phối hợp vươn tay ra, mu bàn tay trắng nõn như đang phát sáng. Cô y tá nhìn qua rồi dặn dò: “Mạch máu của cô hơi nhỏ, có lẽ sẽ rất khó ghim, một lát nữa sẽ hơi thấy hơi đau, cố nhịn một chút nhé.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Diệp Vũ Thanh không dám nhìn cái kim kia, cần cổ hơi lùi về phía sau, trong nháy mắt có một bàn tay lướt qua gò má, che đi đôi mắt của cô. Mí mắt dưới lòng bàn tay ấm áp hơi ngứa, cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt. Tại khoảnh khắc này, năm giác quan đều trở nên chậm chạp, chỉ có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Khi bàn tay kia dời đi thì y tá đã ghim xong kim tiêm rồi: “Được rồi, khi nào truyền xong bình này thì để bạn trai cô đi gọi tôi nhé.”
Diệp Vũ Thanh vừa muốn giải thích rằng hiện tại còn chưa phải bạn trai thì cô ý tá đã vội vàng đi vào phòng bệnh rồi. Cô liếc mắt nhìn Lý Triệt, phát hiện đối phương vẫn không có gì khác lạ, trong lòng có chút vui vẻ. Có phải anh ấy đã nhận thức rõ ràng về thân phận của mình rồi không? Như vậy cũng tốt, có thể thích ứng trước từ bây giờ.
Chỗ ngồi trên hành lang không nhiều lắm, người đi cùng chỉ có thể đứng một bên. Lý Triệt đứng ở bên phải Diệp Vũ Thanh, nhẹ nhàng dựa vào tường, mấy y tá thỉnh thoảng đi qua còn không nhịn được liếc một cái huống chi các cô gái trẻ tuổi khác.
Ngồi đối diện có một cô gái rất trẻ đang ngồi truyền dịch, người bạn đến cùng cô tuổi tác cũng không quá chênh lệch. Hai người vừa nhìn Lý Triệt vừa nhỏ giọng bàn luận.
Sau khi truyền dịch xong, y tá đi tới rút kim ra, hai cô gái chần chừ một chút rồi đi tới: “Chào anh, em có thể xin WeChat của anh được không ạ?” Cô gái vừa truyền dịch hơi xấu hổ hỏi.
Vẻ mặt Diệp Vũ Thanh bất ngờ, cô còn đang ngồi ở đây, sao cô gái này còn dám tới xin WeChat? Coi cô là người chết à? Được rồi, thật ra hai người tạm thời còn chưa phải là quan hệ đó. Cho nên anh chàng đứng đầu bảng à, anh nhất định không được add! Khi đó em đưa anh 2000 anh còn chưa add đấy!
Tâm tư Diệp Vũ Thanh lượn mất vài vòng, có hơi tức giận, nhưng nghĩ kĩ một chút thì cô làm gì có lập trường để mà tức giận chứ.
Đôi mắt đang rũ xuống của Lý Triệt quét qua Diệp Vũ Thanh, thu lại tất cả sự biến hóa trên gương mặt cô vào trong mắt.
“Không.”
Cô gái kia hơi thất vọng, có lẽ đã lấy hết dũng khí mới dám tới đây hỏi. Nhìn thấy cô gái ở bên cạnh người đàn ông kia, chẳng lẽ là bạn trai bạn gái? Vậy tại sao lại không nói câu nào?
Cô gái kia cũng không quấy rầy nữa, xoay người rời đi.
Biểu tình trên mặt Diệp Vũ Thanh từ âm u chuyển sang trong vắt, ý cười trên khóe miệng không thể nào che giấu. Nghe anh ấy nói nhiều câu “không” rồi, đây chính là câu “không” êm tai nhất.
Lý Triệt thở dài: “Cô muốn nói gì cứ nói đi.”
Diệp Vũ Thanh vươn tay, nhẹ nhàng kéo góc áo Lý Triệt: “Anh là tốt nhất.”
Lý Triệt hơi mỉm cười, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Tôi không để ý đến người khác, cô lại cảm thấy tôi tốt?”
“Không phải đâu, là con người của anh tốt, cảm ơn anh đã cùng em tới bệnh viện, cũng cảm ơn anh đã đi ăn cùng với em, lúc ở Quảng Châu còn cho em ở nhờ nữa.”
Những bạn nhỏ đến khám bệnh đều có người lớn đi cùng, lần này cô cũng có. Tốt thật đấy. Có thể bởi vì loài người là động vật quần cư, rất ít ai có thể sống xa mọi người, chính vì vậy cảm tình mới cần được bồi đắp, cũng cần được thổ lộ.
Khát vọng dối với tình thân của cô không cách nào có thể đạt tới, nhưng những người bạn cùng phòng hồi đại học cùng người lớn trong nhà của bọn họ đều rất tốt, còn có thể bám víu lấy tình hữu nghị này. Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn cùng phòng đều có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, mặc dù quan hệ vẫn tốt như trước nhưng lại ít khi gặp mặt. May mắn, cô gặp được Lý Triệt. Nếu không cô sẽ luôn thiếu một động lực để nỗ lực, cùng sẽ thiếu rất nhiều kỳ vọng vào cuộc sống.
Lý Triệt: “Tôi không tốt như cô nghĩ đâu, có lẽ tôi cũng không phải một người tốt nữa.”
Diệp Vũ Thanh lắc đầu: “Không liên quan tới việc em nghĩ thế nào, anh chính là anh, cái này cũng tốt lắm rồi.”
Công việc của anh có chút thần bí, tiếp xúc với năm bảy loại người, dường như anh ấy có bí mật. Nhưng trên thế giới này ai mà không có bí mật chứ? Đối với Diệp Vũ Thanh, Lý Triệt có sức hút vô hình, chỉ điều này thôi cũng đủ rồi, không cần tìm hiểu rõ ràng nữa.
Khi xem hoạt hình hay phim truyện, Diệp Vũ Thanh cũng thích kiểu nhân vật phản nghịch, cá tính rõ ràng, đó là những thứ mà cô không có.
Lý Triệt giật mình, không nói gì thêm nữa. Ở một nơi nào đó trong lòng như bị thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào.
Ba giờ sáng, Diệp Vũ Thanh truyền xong chai cuối cùng, y tá đi tới rút kim ra. Khi Lý Triệt tiễn cô về nhà, trên đường không có bóng người cũng chẳng có bóng xe, bốn phía yên tĩnh như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Diệp Vũ Thanh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Lý Triệt, sinh nhật anh là ngày nào thế?”
“Điều tra hộ khẩu à?”
Diệp Vũ Thanh: “Không ạ, em muốn gửi lời chúc tới anh, nếu anh không nói thì thôi vậy, sau này chúng ta sẽ mừng ngày đầu tiên gặp nhau vậy.”
“Làm bừa, cái đó thì có gì để mà mừng?”
“Sao lại không được? Em phải cực kì biết ơn ngày đó nhiều năm trước đây, ngày anh xuất hiện trên thế giới này, còn phải ăn mừng ngày đó những năm sau này, em có thể gặp được anh.” Ngừng lại một chút, cô hạ giọng, hơi xấu hổ nói: “Có thể anh cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng đối với em rất quan trọng.”
Hô hấp Lý Triệt chậm lại nửa nhịp, trước đây có người đã hỏi sinh nhật của anh ta, chỉ là không phỉ cẩn thận dè dặt như vậy. Ngày anh ta sinh ra không đáng để chúc mừng, cũng không nói với người khác.
Thấy đối phương không nói, Diệp Vũ Thanh nghĩ lại, có phải cô lại hơi vui quá rồi không?
Khi xe dừng trước cửa tòa nhà, Diệp Vũ Thanh kéo cửa bước xuống, sau đó đứng bất động tại chỗ.
Lý Triệt hạ cửa sổ xe xuống, mặt không đổi sắc hỏi: “Còn việc gì à?”
Diệp Vũ Thanh do dự một chút rồi nói: “Ngày hôm nay cảm ơn anh, đã muộn lắm rồi, khi mệt lái xe rất nguy hiểm, hai anh ngủ lại nhà em một đêm rồi mai hãy đi?”
“Hả?”
Trong lòng Diệp Vũ Thanh lo lắng, giờ mới nhận ra lời cô vừa nói to gan như thế nào, lập tức vội vàng giải thích: “Nhà em có hai phòng ngủ, ý em không phải là ngủ chung đâu!”
“Dù sao cũng không biết ai sẽ được lợi.”
Diệp Vũ Thanh nghe thấy lời trêu chọc của đối phương mặt hơi nóng lên. Đây là lời trước đây cô đã nói mà! Lúc đó rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế chứ?
“Không phải... gần đây cũng có khách sạn, em có thể giúp anh đặt phòng.” Sao càng nói lại càng sai rồi?
Lý Triệt bước xuống xe, ngoắc tay bảo cô lại gần một chút.
Diệp Vũ Thanh chần chừ vài giây, bước về phía trước hai bước, trong lòng lo lắng không yên, anh ấy sẽ không cùng về với mình thật chứ?
Lý Triệt lấy mu bàn tay đặt lên trán cô, đo thử nhiệt độ: “Hơi nóng đấy, nhưng không đốt hỏng được đâu, cùng lắm đầu sẽ không còn được nhanh nhạy nữa thôi, yên tâm nhé.”
“...”
“Tôi đi đây, cô mau về nhà đi, đừng đứng nơi có gió nữa.”
Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ, Diệp Vũ Thanh mới lấy lại tinh thần. Cô bưng hai tay lên che khuôn mặt, rõ ràng vừa truyền dịch xong nhưng tại sao vẫn còn nóng như vậy chứ. Nhiệt độ từ mu bàn tay anh ấy truyền tới vẫn còn đang âm ỉ tận đáy lòng, còn lan tràn tới toàn thân.
Về tới nhà, Diệp Vũ Thanh lấy cái khăn quàng cổ kia ra. Vừa rồi cô do dự không lấy ra, để lần tới đi, như vậy sẽ có thêm một lần gặp mặt.
Vậy ra, cô có tâm cơ lắm đây chứ, không nhanh nhẹn chỗ nào vậy? Diệp Vũ Thanh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Triệt.
“Hôm nay làm phiền anh rồi, em đã quên tặng quà cho anh, lúc nào rảnh rỗi thì gặp nhau nhé, thứ này không thể chuyển phát nhanh được!”
Gửi xong tin nhắm, cô đi rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Hôm sau mở mắt ra, cô sờ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, đã mười giờ sáng rồi. Diệp Vũ Thanh mở WeChat lên, nhìn thấy tin nhắn Lý Triệt trả lời lại.
“Nghĩ nhiều rồi, cô khỏi bệnh rồi nói tiếp.”
Cô ngay lập tức tỉnh táo trở lại, cảm thấy mình đã khỏi được một nửa rồi. Trong lòng Diệp Vũ Thanh thầm lẩm nhẩm tin nhắn kia, không từ chối nghĩa là đồng ý rồi. Là một thanh niên tích cực của thời đại mới, chuyện này sao có thể buông tha dễ dàng được.
Cô đi tới kéo rèm cửa sổ ra, mưa suốt cả tuần cuối cùng ngày hôm nay bầu trời cũng trong xanh rồi. Ánh mặt trời xán lạn giống như tâm trạng của cô vậy. Đừng nói là gặp mặt, cô nghỉ ngơi thêm một ngày còn có thể tham gia thi ba môn phối hợp được nữa kìa. Đợi đến khi khỏe hẳn cô kẽ kéo Lý Triệt đi chạy bộ cùng.